Trọng Sinh Lần Này Sẽ Hảo Hảo Yêu Anh

Chương 4




Edit: Baotraans

Mọi người bắt đầu nói: "Nguyên lai chồng Tạ Song kỳ thật sự bị liệt a."

"Tấm tắc, đáng tiếc, Tạ Song Kỳ tốt như vậy mà."

"Trách không được nói Tạ Song Kỳ đi lại với đàn ông khác, nguyên lai chồng cô ấy như vậy cơ mà."

Đến lúc sau, ảnh chụp cùng tâm tình càng ngày càng nhiều, vị ngọt ngào càng tỏa ra nồng nặc, mọi người chậm rãi chuyển hướng: "Nguyên lai nữ thần Tạ Song Kỳ còn cỏ vẻ mặt này a."

"Tạ Song Kỳ cũng thật bướng bỉnh a."

"Đều là bị lão công sủng tới hư đó nha, mấy thím xem, lão công cô ấy có phải một bộ dáng nhị thập từ hiếu không (*) a...!!"

"Trước kia ai nói liên hôn là vì cứu vớt xí nghiệp Tạ gia a, xem hai cái người này yêu nhau như vậy, đâu có giống!!"

"An Diệp Lễ thật là người đàn ông tốt, nếu không phải chân bị thương, Tạ Song Kỳ vốn không xứng với anh ấy."

.....

Sau lại chậm rãi, mọi người đều nói đây là một đôi kim đồng ngọc nữ. Rất nhiều fans của Tạ Song Kỳ trở thành fan CP (*). Còn có người nói: "Có đôi này, tôi lại tin tưởng vào tình yêu."

Ảnh hưởng của cuộc hôn nhân An Diệp Lễ và Tạ Song Kỳ ngày càng mở rộng. Rất nhiều tạp chí viết về câu chuyện tình yêu của bọn họ, tuy rằng phiên bản không giống nhau, nhưng kết quả cuối cùng đều là chuyện tình yêu hào môn mĩ lệ.

Tạ Song Kỳ nhìn đến mấy tin tức này quả thực cao hứng muốn chết. Hiện tại cô chính là thích mọi người đem cô và An Diệp Lễ nói cùng một chỗ, mà toàn nói lới chúc phúc a..

Bên này Tạ Song Kỳ có cao hứng bao nhiêu thì bên kia có người nhìn thấy tin tức này mặt liền đen. Đương nhiên, người này chính là anh trai cùng cha khác mẹ của An Diệp LỄ, Đường Vinh Tín.

Nhìn thấy tin tức trên mạng cùng báo chí, Đường Vinh Tín quả thật muốn điên rồi. Không đúng a, tại sao sau khi kết hôn An Diệp Lễ và Tạ Song Kỳ lại có thay đổi lớn như vậy chứ? Tạ Song Kỳ trước khi kết hôn còn chạy tới tìm hắn nói không muốn gả cho cái tên tàn phế kia mà, hắn lúc đó cũng vì tài sản của An Diệp Lễ khuyên cô ta kết hôn. Nhìn thế nào cũng là một bộ dáng thật lòng thật dạ hướng về hắn a, vậy mà sau khi hắn đưa tiểu mĩ nữ sang Pháp chơi mấy ngày thì lúc về cục diện liền thay đổi rồi?

Thời điểm vừa về nước, Đường Vinh Tín còn tương đối tự tin, nghĩ Tạ Song Kỳ cũng có để tâm đến hắn, nhất định sẽ chạy đến tìm hắn giải thích mọi việc đều là hiểu lầm. Sau đó hắn sẽ dụ dỗ cô lừa gạt cổ phần của An Diệp Lễ rồi tha thứ cho cô là xong. Kết quả là đã mười ngày sau khi từ Paris trờ về, nửa bóng dáng Tạ Song Kỳ hắn cũng không thấy được. Lúc này chắc hắn không biết đâu, Tạ Song Kỳ chính là cùng An Diệp Lễ ngọt ngọt ngào ngào bên nhau đó.

Đường Vinh Tín suy nghĩ, rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Tạ Song Kỳ biết được chuyện của tiểu mĩ nữ, chờ hắn tới xin lỗi trước? Thôi không sao, vì tài sản của An Diêp Lễ, một tiểu mĩ nữ tính là gì a. Hắn quyết định rồi, ngày mai liền đi nói với Tạ Song Kỳ, chính là tiểu mĩ nữ kia quấn lấy hắn, một khóc hai nháo ba thắt cổ. Lại thêm hắn tỏ vẻ trung thành, cô ta nhất định nhào vào trong ngực hắn thôi. Đường Vinh Tín càng nghĩ càng vui vẻ. Nghĩ đến tài sản của An Diệp Lễ đã sắp vào tay hắn rồi. Không biết nếu như Tạ Song Kỳ biết được ý nghĩ trong lòng hắn sẽ lại tặng cho hắn vài ánh nhìn xem thường đây?

Vai hề nhảy nhót

"Đinh linh linh linh linh"

Sáng sớm, âm thanh điện thoại chói tai đánh thức hai người đang ôm nhau ngủ trên giường.

Với một cá thể được nuông chiều đến quen thói ngủ nướng như Tạ Song Kỳ sẽ vô cùng khó chịu. Đầu cô hướng vào ngực An Diệp Lễ cọ cọ, xong lại kéo chăn qua đỉnh đầu ngủ tiếp.

Mới vừa nghe xong hai câu, lông mày An Diệp Lễ nhíu lại, Tạ Song Kỳ cảm nhận được biến hóa xung quanh cũng không ngủ tiếp được liền rời giường. Ngẩng đầu nhẹ nhàng ở trên gương mặt đen như đít nồi vừa mới nghe điện thoại của An Diệp Lễ đặt lên một nụ hôn. Sau lại bị An Diệp Lễ lăn lộn một hồi nhũn ra đi vào phòng tắm.

Tạ Song Kỳ tắm rửa vệ sinh cá nhân sạch sẽ đi ra ngoài, phát hiện An Diệp Lễ vẫn cứ dựa vào giường trầm tư.

Cô liền đi qua đi lại cọ tới cọ lui bên người An Diệp Lễ: "Làm sao vậy, ông xã~~"

"Vừa rồi dì Dung gọi điện thoại tới nói ba bảo chúng ta hôm nay về nhà ăn cơm"

Tạ Song Kỳ đương nhiên biết mấy người ở nhà An Diệp Lễ toàn là long lang dạ sói. Hôm nay hai người bọn họ về nhà ăn cơm, chẳng khác nào là đi Hồng Môn Yến. Thế nhưng không đi lại không được, nói thế nào cũng là người một nhà, đối với mặt mũi của cha An Diệp lễ cũng phải có vài phần tôn trọng.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu hai người chính thức ra cửa, bình thường đều là đi dạo, ăn uống. Tạ Song Kỳ không cần đi làm, bữa giờ đều nghỉ phép. Mà An Diệp Lễ cũng ở nhà với cô, việc công ty cũng đều giải quyết qua internet. Lười nhác quen thòi đi, đột nhiên muốn siêng năng cũng khó.

Tạ Song Kỳ ở trong lòng oán giận vô số lần nhưng vẫn phải chuẩn bị bữa sáng. Ngồi trên bàn cơm, hai người bắt đầu lao vào chiến đấu. Tạ Song Kỳ ăn hai miếng bánh mì, lại uống ly nước trái cây rồi nhìn An Diệp Lễ. Thấy anh ngoan ngoãn uống hết sữa bò không còn một giọt thì mới vừa lòng. Cô vô cùng cao hứng thay quần áo đẩy An Diệp Lễ ra cửa.

Xe chậm rãi hướng nhà cũ Đường gia mà đi tới. Tạ Song Kỳ nhắm mắt dựa lên vai An Diệp Lễ, nghĩ thầm sau khi ăn cơm chiều ở Đường trạch thì phải bắt An Diệp Lễ đi một chuyến tới bệnh viện, thỉnh giáo bác sĩ làm sao chăm sóc tốt chân của anh. Tránh việc đến mùa đông, chân anh mỗi ngày đều lạnh lẽo khiến cô lo lắng chết đi được. Mùa hè đã như thế này rồi thì mùa đông còn tới cỡ nào nữa? Cô nhất định sẽ chiếu cố anh thật tốt. Trải qua đoạn thời gian ở chung này, Tạ Song Kỳ cảm thấy mỗi ngày đều tốt đẹp y như nằm mơ. Cho nên cô ngàn vạn lần không muốn khi thức giấc lại một lần nữa dự đám tang của An Diệp Lễ.

Hai người đi vào biệt thự ngoại thành của Đường gia, nơi này có sông có núi, không khí mát mẻ. Nếu không có ba cái người đáng ghét kia thì Tạ Song Kỳ sẽ nghĩ đến việc ở lại đây.

Tạ Song Kỳ đi theo An Diệp Lễ đi vào nhà, phong cách trang hoàng phòng khách quả nhiên giống với hiểu biết của cô về mẹ của Đường Vinh Tín - Ân Dung Dung, hai chữ phù hoa. Thấy cô và An Diệp lễ tiến vào, người làm trong nhà định chạy lên kêu cha con Đường Chí Văn xuống lầu.

An Diệp Lễ nhẹ nhàng gật đầu với Ân Dung Dung, nói: "Cha và anh đang bận thì khoan hãy kêu, để tôi đưa Kỳ Kỳ đi xem phòng trước."

Nói xong lại bảo Tạ Song Kỳ đẩy anh quẹo trái vào phòng, cũng không để ý biểu tình của "dì Ân".

Tạ Song Kỳ đi theo An Diệp Lễ vào phòng, cảm giác bên trong này và phong cách trang hoàng lộng lẫy ngoài kia quả thật bất đồng. Tuy rằng không ngăn nắp tráng lệ như ngoài kia nhưng lại lộ ra mộc mạc nhàn nhạt ấm áp.

An Diệp lễ giải thích: "Mẹ anh lúc còn sống luôn cùng anh ở nơi này, sau khi bà ấy bị tai nạn, cha anh lại đem người phụ nữ kia cùng con của ông ấy về cho nên anh liền đi đến nơi chúng ta đang ở bây giờ. Gian phòng này chứa tất cả hồi ức khi anh và mẹ còn bên nhau."

Tạ Song Kỳ nhìn An Diệp Lễ lại sắp rơi vào bi thống, cố ý cười hi hi ha ha cầm lấy ảnh chụp trên bàn: "Đây là anh khi còn nhỏ a, lớn lên thật khó nhìn."

An Diệp Lễ nghe được lời nói bướng bỉnh của Tạ Song Kỳ thì lại cảm nhận được một trận vô lực sâu sắc. Đẩy xe lăn đến bên người cô, duỗi tay túm cô lên đùi anh, một tay lại rờ chỗ mẫn cảm của cô, làm Tạ Song Kỳ ha hả ha hả cười đến không ngừng.

Vốn là Đường Vinh Tín tới trước cửa phòng gọi hai người Tạ Song Kỳ và An Diệp Lễ ra ăn cơm, nhưng lại nghe được bên trong có tiếng cười đùa thì sắc mặt lập tức trở nên khó xem. Hắn chờ đến khi tiếng cười ngưng lại mới xanh mặt gõ cửa, hô một tiếng: "Cha xuống rồi, ra ăn cơm đi"

Bên trong hai người nghe được, sửa sang lại quần áo, mở cửa xuống lầu ăn cơm.

Sau khi mở cửa đi ra, Đường Vinh Tín vẫn luôn đi theo phía sau hai người, đến khúc chuẩn bị tới nhà ăn, hắn lên tiếng cản lại: "Diệp Lễ, cậu đi vào trước đi, tôi còn có chút chuyện muốn nói với Kỳ Kỳ."

Tạ Song Kỳ nghe hắn nói, lại nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của An Diệp Lễ. Nghĩ thầm, Đường Vinh Tín không biết có chuyện gì, nhưng hắn còn có thể vì cái gì chứ? Còn không phải là muốn cô thông đồng với hắn sao? Trải qua một đời, đối với tâm tư u ám của người này, xem như cô hiểu quá rõ đi.

Tạ Song Kỳ vỗ vỗ vai An Diệp Lễ, ý bảo anh đi vào trước.

Nhìn bóng dáng An Diệp Lễ biến mất ở chỗ rẽ, Tạ Song Kỳ chuyển hướng sang nhìn Đường Vinh Tín, xụ mặt: "Nói đi, chuyện gì?"

"Kỳ Kỳ, có phải hay không là do anh quá chậm chạp, mới để em chịu khổ gả cho cái tên tàn phế đó?"

Tạ Song Kỳ vừa nghe liền bực mình, bảo bối lão công của mình, như thế nào lại để cho người khác vũ nhục chứ? Nói giỡn!! thù này, bản cô nương trước tiên ghi sổ, sau sẽ tất báo!!

Tạ Song kỳ một bên suy nghĩ làm sao để trả thù cho lão công, liền không có nói chuyện.

"Kỳ Kỳ, em tin anh đi, anh nhất định vẫn sẽ ở bên cạnh yêu thương em, tên kia là phế vật, chắc chắn không làm được gì chúng ta."

Tạ Song Kỳ mắt lúng liếng nhìn hắn một cái, giảo hoạt nghĩ ra cách "báo đáp" hắn.

Vì thế cô mở miệng làm bộ nũng nịu: "Anh nói thật sao?"

Đường Vinh Tín vừa nghe liền nghĩ hắn thành công rồi, cười đến càng thêm giả dối: "Đương nhiên là thật, em yên tâm, trước mặt hắn em cứ bình thường là được rồi, không cần ủy khuất bản thân hầu hạ hắn, bất quá em mau chóng lấy tài sản của hắn, cha anh nếu cao hứng, không chừng sẽ cho chúng ta ở bên nhau. Em nói xem, có tốt không?"

"Được đi, em sẽ tận lực dụ dỗ hắn"

Hai người dứt lời liền đến nhà ăn, Đường Chí Văn ngồi vào vị trí chủ tọa, Ân Dung Dung ngồi bên phải ông ta, An Diệp Lễ ngồi bên trái. Tạ Song Kỳ đến bên cạnh anh ngồi xuống. Đường Vinh Tín cũng ngồi bên cạnh Ân Dung Dung.

Tạ Song Kỳ ở bên người An Diệp Lễ, tay trái đặt trên đùi anh, vỗ nhẹ hai cái. Nhìn Đường Chí Văn cùng Đường Vinh Tín cùng Ân Dung Dung ngồi giữa nghĩ thầm: Đời trước là bọn họ lợi dụng cô làm An Diệp Lễ chết không nhắm mắt. Đời này cô nhất định bảo hộ anh thật tốt, khiến anh vui vẻ mà sống, cũng sẽ đòi lại món nợ mà bọn họ thiếu anh. Các người muốn tôi dụ dỗ tài sản của anh, cô đây đương nhiên cũng có tâm tư này, nhưng không phải vì tài sản, mà vì bản thân cô, nhà của cô và anh, cô thích An Diệp Lễ, cũng thích sủng anh.

< cảm giác như không còn là sủng thê mà là sủng phu <^<>^ >

Nhìn nhìn phía đối diện lại thấy Đường Vinh Tín gương mặt cười cười, đối với người đàn ông ghê tởm này càng thêm chán ghét.

Thức ăn trên bàn cực kì phong phú, đúng là tiêu chuẩn của mĩ thực Trung Quốc. Tạ Song Kỳ nhìn cơm trên bàn ăn. Lại nhìn nhìn An Diệp Lễ bên cảnh tản ra khí áp lạnh như băng, cô đưa tay xoay cá lư hấp trước mặt Đường Vinh Tín đến phía trước An Diệp Lễ, chỉ cần anh duỗi tay là có thể lấy được. Sau đó cô cũng vùi đầu ăn cơm.

Nhìn đến động tác của Tạ Song Kỳ, khóe mắt An Diệp Lễ xẹt qua một tia ý cười.

Đường Chí Văn giả vờ như không thấy, Ân Dung Dung ngẩng đầu hừ một tiếng, mà biểu tình của Đường Vinh Tín rất là rối rắm, hắn lại hi vọng Tạ Song Kỳ đối với An Diệp Lễ thật tốt, đem An Diệp Lễ tốt nhất là lừa đến không biết gì hết. Lại rối rắm bởi vì gã ta phải tốn rất nhiều công sức theo đuổi Tạ Song Kỳ như vậy, cô cũng lại chưa đối với hắn tốt như thế đâu. Ngay cả lúc gã với cô xác định quan hệ cô cũng không để cho gã chiếm tiện nghi, còn khá lạnh lẽo.

Mỗi người một tâm tư, rốt cuộc bữa cơm kết thúc. Đường Chí Văn buông chiếc đũa ho khụ khụ, mắt nhìn Tạ Song Kỳ cùng An Diệp Lễ đảo qua đảo lại. Cuối cùng ánh mắt định trên người An Diệp Lễ, mở miệng: "Diệp Lễ, lên thư phòng gặp ba, ba có chút chuyện muốn hỏi con."

Trong thư phòng.

An Diệp Lễ ngồi xe lăn cùng Đường Chí Văn ngồi sau án thư bốn mắt nhìn nhau, khí thế hiện giờ trên người An Diệp Lễ so với lúc ở bên cạnh Tạ Song Kỳ một chút cũng không tương tự nhau.

Trong phòng áp suất cực kì thấp, trên gương mặt bảo dưỡng tốt của Đường Chí Văn hơi trừu động, tuy rằng An Diệp Lễ là con trai của ông ta, nhưng từ nhỏ đã cùng Hạnh Phương vô cùng thân cận, ông cũng không thể nói là thích anh.

Luôn cảm thấy anh là người họ An, ông trước mặt anh cũng không có lấy chút tự tin, anh cùng An Hạnh Phương luôn cho ông cảm giác bọn họ là người ở trên cao, cả đời ông cũng không với tới. Từ đáy lòng Đường Chí Văn vô cùng mâu thuẫn, cả đời ông cũng chỉ có thể dựa vào An Gia mà tồn tại. Mà Ân Dung Dung và Đường Vinh Tín cũng chỉ dựa vào ông ta. Ngay từ khi kết hôn cùng An Hạnh Phương, ông ta ở An gia chịu không ít đả kích tự tôn, cũng đều từ chỗ hai cái người sùng bái mù quáng Ân Dung Dung và Đường Vinh Tín mới lấy lại được chút ít cảm giác thỏa mãn lòng tự trọng.

Lại đến khi ông ta vào công ty An gia, mọi người đều nói năng lực của ông ta so ra kém hơn An Hạnh Phương, ông ta liền cảm thấy An Hạnh Phương dù gì cũng là một người phụ nữ, vì cái già mà cũng ở bên cạnh tác oai tác oái. Mà ông ta cũng chỉ có thể giận trong lòng không dám nói, về sau đối với An Hạnh Phương cáng ngày càng lãnh đạm, sau đó trực tiếp không trở về nhà.

_____________

Vật vã sau một kì thi học kì đầy gian nan và thử thách, tuii đã quay trở lại rồi đâyyy.

Đọc xong ấn sao nhỏ và cho tuii lời nhận xét nha các nàng, tui làm free gần 3000 từ lận đó, bà tác giả này chắc muốn hành chết tôi..?