Trọng Sinh Làm Bảo Bối Của Mẹ

Chương 5




Kiếp trước, vì bố tôi và gia đình mẹ kế, tôi đã mất đi người thân duy nhất của mình, hơn nữa vì trả thù bố và mẹ kế, tôi đã dốc hết tất cả, nhưng không có được chút hạnh phúc và niềm vui nào.

Kiếp này, trước hết không nói đến chuyện khác, tôi nhất định phải giữ mẹ lại.

Tôi sẽ không bao giờ để mẹ phải đau lòng vì tôi nữa, tôi muốn mẹ trở thành người mẹ hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tôi khoác tay mẹ, gắp thêm một miếng thịt cho mẹ, nói với mẹ: "Mẹ, mẹ còn có con, con nhất định sẽ làm mẹ hạnh phúc."

Mẹ nhìn tôi với ánh mắt an ủi, khóe mắt nheo lại: "Mẹ là người lớn rồi, hạnh phúc của mẹ sao có thể dựa vào con được."

Nói đến đây, mẹ thở dài: "Chỉ cần con đừng bị ảnh hưởng bởi chuyện ly hôn của mẹ và bố con, học hành cho tốt, mẹ đã mãn nguyện rồi."

Tôi nháy mắt với mẹ, liên tục đảm bảo: "Vậy mẹ cứ yên tâm, con gái mẹ hiểu chuyện lắm."

Tôi phân tích từng điểm một cho mẹ nghe: "Bố phản bội mẹ, là bất nhân bất nghĩa, chọn người phụ nữ như Vương Thục Quyên, là có mắt như mù.

"Một kẻ bất nhân bất nghĩa, có mắt như mù, não tình yêu, lại là đại tra nam như ông ta, chắc chắn cũng chẳng có phúc phận gì, biết đâu đấy lại tiêu đời.

"Chúng ta sớm rời xa ông ta, đây là ông trời đang cứu chúng ta đấy, con còn mừng không kịp nữa là, chỉ có kẻ ngốc mới bị ông ta ảnh hưởng thôi."

Mẹ tôi nhìn tôi, bật cười thành tiếng.

Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy cười như vậy là không tốt, vội vàng nín cười, nghiêm mặt nói: "Con bé này, học đâu ra mấy câu xỏ xiên này, sau này không được nói nữa, phải chú ý giáo dưỡng."

"Hi hi, không cho con nói, nhưng rõ ràng mẹ cũng nghe rất vui mà!" Tôi lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi.



Nhưng tôi chẳng sợ mẹ chút nào.

Vì cảm giác được trở lại bên cạnh mẹ thật sự quá hạnh phúc, kiếp này, tôi quyết định làm một đứa con gái ngoan ngoãn của mẹ, bù đắp lại những lần nũng nịu, những lần làm nũng mà kiếp trước chưa làm được.

Tôi nhét một miếng thịt vào miệng mẹ: "Mẹ nói đi, lúc nãy con mắng bọn họ đến mức thất điên bát đảo, mẹ có thấy vui không?!"

Mẹ tôi ăn miếng thịt tôi xào, không nhịn được nữa mà bật cười: "Nói không vui thì cũng quá giả tạo rồi."

Hai mẹ con chúng tôi nhìn nhau, cười phá lên.

Hạnh phúc đã lâu không gặp lại dâng lên trong lòng tôi.

Thì ra, hạnh phúc là cần được nuôi dưỡng bằng tình yêu.

Đây là hương vị mà kiếp trước, sau khi mất mẹ, tôi chưa bao giờ được nếm trải lại.

 

3.

Ban đêm, nằm bên trong căn phòng mẹ thuê, tôi ngủ một giấc thật ngon.

Ở kiếp trước, mang cừu hận cùng đôi cẩu nam nữ kia đấu qua đấu lại. kỳ thật rất lâu tôi cũng không có một đêm nào ngon giấc

Một kiếp này, mang theo kỹ năng đầy người, tôi cùng mẹ nhất định có thể sống một cuộc sống thật tốt.

 

Nghĩ đến cuộc sống tương lai tươi sáng, tôi ngủ thiếp đi.



Khổ nỗi, lúc nửa đêm tôi bị mắc tè đánh thức, dậy đi vệ sinh mới phát hiện mẹ tôi đang ngồi ở phòng khách thở dài thườn thượt, tay còn bấm máy tính liên tục.

Xem ra bà đang tính toán tiền bạc.

Thấy tôi ra, mẹ ngẩng đầu hỏi: "Con nói xem, nhà mình nên mua điều hòa trước hay tủ lạnh trước?"

"Thời tiết này, kiểu gì cũng nóng đến tận tháng 10, không mua điều hòa mẹ sợ con học hành nóng nực, nhưng mà không mua tủ lạnh thì cơm nước phải ăn hết trong một bữa. Tiền của mẹ, chỉ đủ mua một thứ trước thôi."

Tôi đi qua ôm cổ mẹ, tự tin nói: "Mua điều hòa trước! Cơm nước vốn dĩ cũng nên ăn hết trong một bữa mà! Mẹ, nếu mẹ đang lo lắng về tiền nong thì gần đây con đang học chơi chứng khoán, cũng kiếm được một chút."

Mẹ tôi trợn tròn mắt.

Tôi lấy lại bình tĩnh, nghĩ xem nên làm thế nào để không lộ liễu quá: "Con nói mẹ nghe trước vài mã cổ phiếu, mẹ xem thử xu hướng của nó, nếu mấy mã này tăng thì chứng tỏ con có con mắt tinh tường, mẹ cứ việc mua thêm vài mã thử xem."

Tôi đợi mẹ khen ngợi, không ngờ mẹ lại nổi đóa ngay tại chỗ.

Bà bật dậy, mắt đỏ hoe: "Tình Tình, con có phải muốn chọc tức mẹ đến c.h.ế.t không? Lớp 12 rồi không lo học hành cho tử tế, lại còn nghiên cứu chứng khoán, con còn muốn học đại học nữa không hả?!"

Haizz.

Tôi tính toán đủ đường mà không ngờ mẹ lại phản ứng như vậy.

Sợ lộ tẩy, tôi vội vàng cầu xin tha thứ, lấy cớ phải dậy sớm đi học rồi chuồn về giường.

Nằm xuống rồi mà tôi chẳng buồn ngủ chút nào, bắt đầu tính toán xem rốt cuộc nên làm thế nào để dễ dàng đưa mẹ đến cuộc sống tốt đẹp.