[Trọng Sinh] Kiếm Tiền

Chương 24: Tôi là mẹ tôi




Editor: Maidng3328

"A Lâm, mau trốn đi"

Long Lâm nhìn Trương Kiến Nghiệp thở dốc mà chạy đi tìm anh, anh cả hàng xóm của anh, "Sao vậy?"

Trương Kiến Nghiệp chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc nói nhỏ: "Xung quanh cửa nhà em có người, khả năng bọn họ lại tới đây để làm phiền em, trốn trước đi, sau đó chờ bọn họ rời đi rồi trở về."

Trương Kiến Nghiệp chưa kịp nói xong, Long Lâm đã nhìn thấy Tô Hưởng đổ mồ hôi hột mà xông đến, "Long Lâm có người tìm ngươi gây chuyện, mau rời đi."

"Ai?" Long Lâm cau mày hỏi đỡ lấy Tô Tương.

Tô Hưởng cùng Trương Kiến Nghiệp đồng thời lắc đầu.

"Ăn mặc tây trang, chú dẫn đầu thoạt nhìn không phải là người tốt, lấm la lấm lét." Tô Hưởng nhớ lại nói, những người đó khí thế thực đủ, nhìn rất đáng sợ, "Chẳng lẽ là loại công ty đòi nợ? "

Trương Kiến Nghiệp cũng gật đầu, "Thật sự rất giống, mẹ anh kêu em trốn đi."

"Tớ nhìn thấy họ ngay sau khi tan học, muốn giữ tôi lại, may mắn ta khôn ngoan đã chạy đi." Tô Hưởng nói với vẻ nhẹ nhõm. Trước khi họ đến sống, Long Lâm nói với họ rằng gia đình anh có thể là gặp một số trường hợp đặc biệt, đó là lý do tại sao tiền thuê nhà của Long Lâm lại rẻ hơn những người khác, lâu lắm rồi cậu không gặp phải trường hợp đặc biệt mà Long Lâm nói, kết quả vận khí không tốt để cậu gặp, suýt chút nữa là hù chết.

Long Lâm ngập ngừng gật đầu đáp, nhưng anh không nhớ gia đình mình còn nợ ai, ngoại trừ tiền của Mao Xương Vân cùng Hiến, mẹ anh đã ở thành phố Hải Châu, mấy năm nay rất vất vả làm việc đều đã trả hết, sao có thể thiếu tiền bên ngoài, tổng sẽ không phải cái lão bất tử Mao Xương Vân, phía trước còn lừa họ ghi tạc người khác chỗ đó đi.

Nghĩ đến đây, Long Lâm lại cảm thấy một cỗ tức giận trào lên trong lồng ngực, mẹ anh mấy đời này xui xẻo, sẽ bị Mao Xương Vân chọn làm bàn đạp, lừa gạt tiền bạc, lừa sắc, tình cảm bị lừa, thật đúng là có cái gì đều bị Mao Xương Vân lừa đi rồi.

Trương Kiến Nghiệp đưa Long Lâm đến trốn ở bên kia phố Song Long, thỉnh thoảng có một hoặc hai người đến báo tung tích của họ, nhưng những người đến nhà của Long Lâm đều không hề rời đi, họ vẫn liều mạng đứng bất động trước cửa nhà của anh.

"Đi trốn như vậy cũng không phải biện pháp, tớ nên quay lại xem xét. Họ sẽ không rời đi trừ khi nhìn thấy tớ." Long Lâm nghiến răng nghiến lợi. Anh gần như chắc chắn 90% rằng những người này đã đến rắc rối cho anh ta, hơn nữa khả năng không nhìn thấy còn không được.

- ------------

"Các người là ai?" Giang Mộ Nghĩa vừa đi làm về liền nhìn thấy xung quanh nhà có vài người, tróng đó có người còn mặc tây trang, tô son trát phấn nhìn không giống người tốt, mặt khác mấy người đàn em vây quanh bên cạnh, như tìm tới gây chuyện.

"Bạn học nhỏ, cháu sống ở đây sao?" Người đàn ông trung niên mặc vest đầu Địa Trung Hải (là hói ở giữa mà hai bên thì có tóc nha) lau mồ hôi trên trán hỏi, bọn họ tới đây sau khi nhận nhiệm vụ của công ty, ai biết bọn họ ở đâu, như thế nào kêu cửa cũng không có người trả lời, như thế còn chưa tính, nghe điện thoại cũng không thông, càng khoa trương hơn nữa là hàng xóm xung quanh còn không hỏi được ai, ai cũng xem bọn họ như ôn thần, phanh một tiếng đóng sầm cửa lại, thậm chí ngược lại là đám người ở hàng chiên nhỏ đối diện giữ im lặng, nhìn họ với vẻ khinh thường.

Giang Mộ Nghĩa bắt gặp ánh mắt của bọn họ, nhìn lên nhìn xuống, sau đó hơi lùi về phía sau một chút, "Các người là ai?" Người đại thúc ở giữa cũng không giống người tốt, lấm la lấm lét, vẻ mặt hung ác.

"Ồ, rốt cuộc có người có thể bình thường." Địa Trung Hải sững sờ tại chỗ, nhìn Giang Mộ Nghĩa thở phào nhẹ nhõm, "Chỗ của ngươi quá ác phải không? Đều là tình huống như thế nào? Thật bài ngoại."

"Thiếu chút nữa nghĩ rằng mình đến nhầm chỗ", người đàn ông bên cạnh chú Địa Trung Hải nói.

"Chúng tôi tới đây để tìm thầy Long, cháu có biết không?" Người cho rằng trẻ hơn một chút vội hỏi.

"Thầy Long?" Giang Mộ Nghĩa vẫn luôn đề phòng, nghe vậy hơi lùi về phía sau, "Các ngươi tìm thầy Long làm gì?

"Địa chỉ mà Ngày Rằm đưa ra là ở đây. Chúng ta có chuyện cần bàn với cậu ấy, nhà thầy Long có ở đây không?"

"Thầy Long nào?" Giang Mộ Nghĩa hỏi không rõ.

Mấy người thất kinh nhìn nhau, "Còn có mấy cái Long giáo ở đây? Gọi là Long Lâm."

"Uh, nếu là Long Lâm, hắn có thể sống ở chỗ này." Giang Mộ Nghĩa nói không rõ, Long Lâm khi nào còn có thân phận sư phụ? Những người này hẳn là có nhầm đi, bọn họ tới tìm mẹ của Long Lâm sao, xem ra cũng không phải tìm phiền phức.

"Đúng vậy, địa chỉ của Ngày Rằm ở đây, hẳn là không có ở nhà." Địa Trung Hải thở phào nhẹ nhõm, "Chúng ta cứ chờ thôi.

"Sẽ quay lại sớm." Giang Mộ Nghĩa thoải mái nói, "Giờ tan học rồi."

"Thầy Long nhất định là dạy ngữ văn, chẳng trách mấy văn chương viết hay như vậy." Cuối cùng tính ra tình huống, những người này vẫn là khách khí.

Giang Mộ Nghĩa khóe miệng giật giật, không biết nên nói thế nào với đám người trước mặt, tình huống này không ổn, có lẽ còn có người khác trên phố Song Long gọi là Long Lâm.

Giang Mộ Nghĩa bị kẹt ở ngoài cửa, bây giờ mở cửa đi vào là không đúng, đi vào không mở cửa cũng không đúng.

"Bạn học nhỏ, con không về nhà à?" Bác Địa Trung tò mò hỏi khi thấy Giang Mộ Nghĩa đã đứng bất động, tò mò hỏi, "Cảm ơn cháu đã nói cho chúng ta biết, hôm nay đều phải đen, chạy nhanh trở về, ba mẹ của cháu sẽ lo lắng." Còn vươn tay vỗ vỗ vai Giang Mộ Nghĩa.

Giang Mộ Nghĩa liếc mắt nhìn chuyên chú, sau đó lại nhìn về phía cửa bị nhóm người bọn họ chặn lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, đang định nói thì nghe thấy giọng nói của Long Lâm sau lưng.

"Các người làm gì vậy! Có gì hướng về phía tôi, bắt nạt một đứa trẻ có chuyện gì vậy? Tôi đi gọi cảnh sát." Long Lâm vừa đến thì đã thấy những người đó vây quanh Giang Mộ Nghĩa, có một người còn chuẩn bị đọng thủ, lập tức tiến lên, túm lấy Giang Mộ Nghĩa kéo cậu ta đến phía sau.

"Không phải..." Giang Mộ Nghĩa muốn giải thích, nhưng Trương Kiến Nghiệp đã kéo cậu lại, nhanh chóng kiểm tra xem Giang Mộ Nghĩa có bị thương không.

Nhóm người Địa Trung Hải bị mắc kẹt ở đó, không biết tại sao có rất nhiều người đột nhiên chạy ra và vây quanh họ trong nỗi sợ hãi, có thể họ đang đi đến một con phố đen nào đó không, nhiều người như vậy không phải là muốn đánh cướp bọn học đi, này là chuyện gì.

Mấy người hàng xóm lúc này đang vây quanh, sợ rằng Long Lâm sẽ lại bị đánh đến bệnh viện như lần trước, lần này Long Thanh Mạn không có ở nhà, một đứa trẻ con làm sao có thể đối phó được.

"Không phải... chuyện đó..." Giang Mộ Nghĩa thấy mấy người hàng xóm xung quanh nhìn nhau rất xấu, liền nhanh chóng tách khỏi tay Trương Kiến Nghiệp, nắm lấy cánh tay của Long Lâm nói nhanh, "Bọn họ đang tìm thầy Long, bọn họ không có tìm đến gây chuyện."

"Tìm thầy Long?" Long Lâm quay đầu lại nhìn lướt qua bọn họ, cẩn thận hỏi: "Các người tìm mẹ của tôi?

"Ừ, ừ, chúng ta không phải người xấu." Vài người ở Địa Trung Hải vây quanh nhà Long Lâm vội vàng gật đầu, có trời mới biết bọn họ được công ty cử đi mua bản quyền, như thế nào theo tới địa bàng bang phái giống nhau, Giang Đô thật kinh khủng.

"Tìm mẹ cháu nha, lúc nãy nói cho ta biết, ta buổi trưa liền đứng ở chỗ này, hung ác như vậy, còn tưởng rằng ngươi ở đây làm phiền." Trương Kiến Nghiệp thở dài, "Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi người giải tán đi?

Thấy không sao cả, hàng xóm từ từ giải tán.

Địa Trung Hải thở phào nhẹ nhõm, gần như không ngồi trên mặt đất, sau đó nói với Long Lâm, "Đúng, đúng, bạn học nhỏ, tôi tới đây để tìm mẹ của cậu, Thầy Long Lâm, có thể hỏi chút cô ấy có nhà không?"

Long Lâm đang mở cửa và quay lại ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng địa phương, "Mẹ tôi? Long Lâm? Không, tôi tên là Long Lâm, mẹ tôi tên là Long Thanh Mạn."