“Chiến thư” vừa tới tay, làm phát tiểu Tống Thập Nhị lập tức tập hợp đám hồ bằng cẩu hữu của Lâm Niên lại, tính toán hỏi ý mọi người một chút, bất quá vì nguyên nhân nghỉ quốc khánh nên Hồng Lang Diệp Siêu phải về nhà, cho nên lúc trình diện trừ Tống Thập Nhị ra, cũng chỉ có hai người Dạ Miêu và Khoai Tây. Dạ Miêu tên thật là Mạc Tiểu Hải, Khoai Tây tên thật là Khanh Quốc Bối, hai người đều học chuyên ngành thiết kế trang trí, quen biết với Lâm Niên ở tiệm net, sau đó chơi chung một khoảng thời gian thì cảm thấy đôi bên đều là người không tệ, hơn nữa khó được mấy người đều là người Cẩm Dương, vì quý trọng đoạn duyên phận này liền kết bái làm anh em, lão đại là Diệp Siêu, lão nhị Mạc Tiểu Hải, lão tam Tống Thập Nhị, lão tứ Khanh Quốc Bối, lão ngũ Lâm Niên. Sau khi kết bái xong, Mạc Tiểu Hải xuất thân dòng dõi thư hương lập tức viết cho “Đội anh em cách mạng trò chơi” của bọn họ một bức thư lưu niệm “Kim lan chi loạn thế ngũ hùng”, mọi người xem xong đều vỗ tay tán thưởng, mà Lâm Niên tuổi nhỏ nhất vừa xem, không màng hình tượng trợn trắng mắt, đoạt lấy bút lông bàn tay vung lên, ở chữ hùng cuối cùng vẽ một cái dấu X thật lớn, sau đó lại viết mấy chữ như chó bới bên cạnh, loạn thế ngũ hùng nháy mắt biến thành loạn thế ngũ hùng(aka năm con gấu =))))).
(*)Chữ “hùng” đầu tiên là “雄” chỉ giống đực, đàn ông, còn chữ “hùng” phía sau “熊” là con gấu.
Một vài tình bạn, một khi kết lại chính là cả đời, thực may mắn mấy người bọn họ nằm trong số đó, trước đó không lâu thừa dịp mọi người đang thảo luận về một game công lược, Lâm Niên nói ra đại kế gây dựng sự nghiệp của mình, không ngoài ý muốn tất cả mọi người đều muốn tham dự, kể từ đó, kế hoạch của Lâm Niên xem như đã đạt được chút thành tựu bước đầu.
Đề tài vừa được đưa ra, trong nhà ăn nhỏ, Tống Thập Nhị khó được sắc mặt ngưng trọng nhìn hai người đối diện, dẫn đầu phát biểu ý kiến của bản thân: “Về chuyện này, tôi ủng hộ việc báo cáo giáo viên nhờ giáo viên ra mặt xử trí, việc này đã xem như tụ tập gây sự, nội quy trường học quy định không cho phép lén tụ tập gây chuyện, đánh nhau ẩu đả, người vi phạm sẽ bị trừ điểm hoặc lưu tên quản lý.” Cậu ta từ trước đến nay không có chủ kiến gì, tính cách yếu đuối lại tự ti, mấy năm nay nếu không phải Lâm Niên ở bên cổ vũ cậu ta khai đạo cậu ta, mang cậu ta nhận thức bạn bè, có lẽ hiện tại cậu ta còn ở Bình An bá trải qua những ngày rầu rĩ không vui tự sa ngã, cho nên Lâm Niên với cậu ta mà nói, so với bạn bè chi bằng nói là người nhà thì chuẩn xác hơn.
Đề nghị này của cậu ta đối với chiến sĩ Mạc Tiểu Hải và Khanh Quốc Bối trước giờ chơi game đều chỉ dùng bạo lực mà nói, đó là ý tưởng đến lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý cũng lười.
Lão nhị Mạc Tiểu Hải nói tiếp: “Thập Nhị, hiện tại là họ Diêu kia khi dễ đến trên đầu Lâm Niên, chẳng lẽ chúng ta làm anh trai lại trơ mắt nhìn Lâm Niên bị khi dễ, lại nói tên Lương Mạch Thần kia giống như thuốc cao da chó dán dính lấy Lâm Niên, quẳng cũng quẳng không ra, việc này có thể trách Lâm Niên sao?” Quan hệ giữ năm người bọn họ tuy chỉ là bái kết anh em, nhưng Lâm Niên cũng không chịu gọi bọn họ anh trai, vậy là trong lén lút, bọn họ nếu tóm được cơ hội sẽ hung hăng chiếm tiện nghi của Lâm Niên.
Tống Thập Nhị nhíu mi, chuyện Mạc Tiểu Hải nói cậu ta sao lại không rõ, nhưng mà cho tới nay cậu ta đều ẩn ẩn cảm giác giữa Lâm Niên và Lương Mạch Thần không đơn giản, từ nhỏ đến lớn, Lâm Niên chưa từng rối rắm với sự xuất hiện của một người như vậy, thái độ của Lâm Niên với Lương Mạch Thần là từ giãy giụa mê mang mới đến không sao cả, cảm xúc đó cậu ta hoàn toàn thấy rõ, theo lý thuyết, với tính cách của Lâm Niên không nên như thế, cố tình Lâm Niên cứ như vậy, rất nhiều lúc ánh mắt Lâm Niên nhìn Lương Mạch Thần, đều làm cậu ta cảm thấy Lâm Niên kỳ thật đã sớm quen biết Lương Mạch Thần.
“Các anh có suy xét qua bằng mấy người chúng ta vốn không phải đối thủ của Diêu Hằng không, cùng với việc lấy trứng chọi đá, chúng ta vì sao không chọn phương pháp tốt hơn để giải quyết.” Tung ra sự thật tàn nhẫn, Tống Thập Nhị đẩy đẩy mắt kính, dù cậu ta ngày thường có nhát gan thế nào, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến an nguy của Lâm Niên, cậu ta dù sợ hãi cũng sẽ là người đầu tiên xông lên bảo vệ, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi, bất quá hiện tại có biện pháp giải quyết khác, cậu ta khẳng định lựa chọn không xung đột trực diện.
Khanh Quốc Bối nghe vậy, rầu rĩ mà khuấy khuấy chén cháo, không ngẩng đầu lên nhưng không chút khách khí đả kích cậu ta: “Ý của chú quả thực rất tốt, chỉ tiếc chú cho rằng Diêu Hằng sẽ vì vậy mà dừng tay? Lại nói hiện tại chúng ta đi tố giác gã, vạn nhất gã ta chơi ám chiêu, Lâm Niên trốn thế nào! Diêu Hằng trong nhà có tiền có thế muốn đối phó một học sinh từ nơi khác đến, quả thực là dễ như trở bàn tay. Anh thấy lúc đó chúng ta gọi cả Lương Mạch Thần đến, một lần giải quyết cho xong chuyện này, giảng đạo lý không thông, vậy thì đánh nhau, dù sao thua người không thể thua khí thế. Để anh tra xét hẹn địa điểm xong, lại bàn phương án tác chiến, tuy không thể bảo đảm vạn vô nhất thất, nhưng ít ra sẽ tận lực hạ thấp thương tổn bên chúng ta.” Dứt lời, Khanh Quốc Bối lại bắt đầu bình tĩnh phân tích nguyên nhân gây ra chuyện này, cả quá trình, cùng với khác biệt giữa chiến và không chiến.
Nghe Khanh Quốc Bối nói đạo lý rõ ràng, Tống Thập Nhị và Mạc Tiểu Hải ăn ý liếc nhau, đáy lòng nhịn không được cảm khái: Thứ này gần đây chơi game muốn ngu luôn, cái chuyện gì cũng muốn tác chiến thật sự, xem ra không cứu được rồi.