"Nàng ấy là phu nhân của ta".
Cẩn Y phóng ra ngữ khí sắc lạnh, nàng hướng ánh mắt như nhìn kẻ thù quyết chiến sa trường, toàn thân toả ra hàn khí.
Hoàng Khang muốn nói nhưng bị khí lực kia áp bức đến không thể mở miệng. Hắn ấp úng hồi lâu được Phi Ất nhanh chóng tiến về phía trước thay lời chủ tử.
"Phu nhân? Ha, cùng là nữ nhân lại thành hôn. Các ngươi không tự thẹn với lòng sao?".
Lần này Thiên Uyển không thể chịu nỗi, nàng từ phía sau lưng Cẩn Y bước ra, quét cái nhìn như lưỡi dao đoạt mạng lên người Phi Ất. Các nàng do ngày đêm bên nhau nên khí thế kẻ tám lạng người nửa cân, đều chỉ dùng ánh mắt đã uy hiếp người khác.
"Thẹn với lòng? Ta đường đường chính chính thành hôn, lại được phụ mẫu thuận ý, trải qua lễ bái thiên địa. Ta có gì thẹn với lòng?".
Thiên Uyển buông lời lẽ đanh thép, nàng nhìn thẳng Phi Ất khiến hắn nhất thời á khẩu chỉ biết im lặng. Hoàng Khang lúc lâu đã né tránh ánh mắt Cẩn Y liền tiếp tục chất vất.
"Nữ nhân không biết xấu hổ. Nam tử lấy thê mới là lẽ thường tình. Các ngươi huyên náo Ưng thành lại còn hồ ngôn".
"Nhất tâm nhất ý ( một lòng một dạ) không kể nam nhân nữ tử liền kết tóc cả đời chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (cố chấp nắm tay, bên nhau tới già)".
Thiên Uyển hướng Hoàng Khang nhẹ nhàng thốt ra từng lời từng chữ. Nàng không thẹn với lòng, không thẹn trời đất khiến người vây quanh xem náo nhiệt càng thêm ái mộ. Khắp nơi bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay cùng lời tái dương. Quả thật hai người yêu nhau dù là nam nhân nữ tử chỉ cần đồng tâm liền bên nhau trọn đời.
Cẩn Y nhìn nữ nhân bên cạnh đầy kinh ngạc, cong môi lên nở nụ cười hài lòng. Hoàng Khang phút chốc không thể đáp lại bị nữ nhân làm cho á khẩu. Hắn thẹn quá hoá giận, mặt mày nhăn lại gầm lên một tiếng.
"Câm miệng, bắt lấy mĩ nhân vừa hồ ngôn cho ta. Ông ta phải chơi cho ả biết nam nhân hay nữ tử thoả mãn hơn".
Cẩn Y lần này thật sự điên tiết, nàng nghiến răng, hàn khí lại tăng thêm vài phần toả ra xung quanh khiến lính vệ bao vây thoáng sợ hãi. Nàng nắm lấy bảo kiếm muốn rút ra chém chết đám người này nhưng bị người kia giữ chặt. Thiên Uyển ghé sát vào tai Cẩn Y thì thầm.
"Đừng manh động, chúng ta đang chịu phạt huống hồ theo hắn có khi điều tra được thông tin hữu ích".
Cẩn Y nghe thấy nhưng vẫn không thể buông tha. Động đến phu nhân nàng dù có chịu chết cũng phải giết hắn.
Thiên Uyển ra sức xoa xoa lên tay người kia trấn an. Dân tình nơi đây khác lạ ắt hẳn chịu hàm oan, tên tri phủ này lại đứng đầu Ưng thành, xét cho cùng hắn nhất định có lien quan. Lần này các nàng phụng lệnh tuần tra nếu tóm được hắn không chừng moi được nhiều thông tin.
Cẩn Y nhìn Thiên Uyển hiểu rõ tâm ý thê tử, tuy lòng căm phẫn nhưng cũng đành chấp nhận. Nàng thu tay về đứng yên, người kia trông thấy cũng thở ra hơi nhẹ nhõm.
Hoàng Khang biết tình thế đã thắng liền bắt trói hai nàng về phủ. Miệng không ngừng hà hà thoả mãn. Bá tánh trong thành chỉ biết lắc đầu cảm thán, lòng nuối tiếc cho cặp thê thê động lòng người nhưng cũng ai về nhà nấy.
Hoàng phủ.
Đám người bắt giam Thiên Uyển và Cẩn Y vào hai gian phòng khác nhau. Phi Ất dẫn lính vệ canh gác phía Cẩn Y còn Hoàng Khang vui sướng tìm đến nơi mĩ nhân.
Hắn sai hạ nhân lui xuống còn bản thân trút bỏ lớp y phục bên ngoài từ từ tiến vào. Thiên Uyển bị trói hai tay đang ngồi trên giường, thấy hắn tới liền giương ánh mắt khinh bỉ.
"Hoàng Khang ngươi nhậm chức được bao lâu?".
"Mĩ nhân nàng quan tâm ta sao? Ta nhậm chức đã được bốn năm".
"Bá tánh trong thành vì sao gặp người khác lại né tránh?".
"Haha bọn điêu dân đó tất nhiên là sợ uy danh của tri phủ ta".
Hoàng Khang hả hê kể chiến tích của bản thân, không để ý người kia. Nàng dùng ánh mắt thâm sâu nhìn hắn, trong lòng tính toán thời gian đôi chút.
"Ngươi vinh hoa phú quý nhiều vô số, mỗi năm lại tăng thuế, hà hiếp dân lành không coi vương pháp ra gì sao?".
Hoàng Khang bị nói trúng tim đen hừ lạnh một tiếng. Hắn hướng nàng, ngữ khí có phần tức giận.
"Nếu không phải người kia bắt ép ta căn bản không... Mĩ nhân, nàng điều tra ta?".
Tên tri phủ tới lúc này mới phát giác bản thân đã lộ ít tin mật liền dè dặt hỏi nàng. Thiên Uyển thoáng kinh ngạc nhưng cũng không vội nao núng, nàng cong môi cười nhẹ.
"Phải a".
"Nàng... Nhiều hơi sức như vậy không biết dành lúc sau rên rỉ dưới thân ta, lại ở đây tra khảo".
Hoàng Khang tức giận, hắn tiến gần đến nàng. Lần này bắt được mĩ nhân lại bị người kia làm cho xoay mồng mồng, nam nhân cao ngạo như hắn căn bản không thể chịu đựng. Hắn hướng tay về trước muốn làm xằng bậy nhưng liền bị ai đó một quyền đánh bật ra, thuận thế nhận lãnh một cước văng xa.
"Là kẻ nào?".
Hoàng Khang đau đớn quỳ xuống đất nắm lấy tay bị thương. Đầu chưa ngẩn lên lại bị tiếng nói kia làm kinh hãi.
"Phu nhân ta tới rồi, để nàng chờ lâu".
"Không lâu, vừa kịp lúc".
Cẩn Y xoa xoa đầu nữ hài, tỏ ý ôn nhu. Khi vừa bị giam, nàng nhanh chóng ra tay với tên Phi Ất cùng thủ hạ bên ngoài, từng đòn giáng xuống đều khiến bọn họ không kịp trở tay. Giải quyết xong đám người lại tới lính vệ. Với đại tướng quân chỉ qua ba chiêu đã triệt hạ tất cả. Nàng gấp rút đi tìm Thiên Uyển.
Qua mấy gian phòng vẫn không có người. Tên tri phủ ở vùng xa này lại rất giàu có, nhà cao cửa rộng, phòng trống bỏ không. Cẩn Y tặc lưỡi nhanh chóng lục soát khắp nơi.
Phải qua một lúc lâu cuối cùng đã đến được nơi cần tìm. Nàng lắng tai nghe bên trong có tiếng động, không kịp nghĩ ngợi đã xông vào đánh người.
Hoàng Khang kho khan vài tiếng, nhấc thân thể to béo đứng dậy. Hắn vờ muốn lao tới đánh trả nhưng được nửa đường đã đón lấy một cước thứ hai của Cẩn Y. Cả người nhanh chóng bay xa hơn chạm vào cửa tạo nên tiếng ầm to lớn.
Hạ nhân bên ngoài vách chân chạy vào, tên Phi Ất vừa ngất cũng tỉnh lại theo sau.
"Tiện nhân... khụ khụ....bắt lại cho ta...".
Đám người Phi Ất lại bao vây nhưng lần này có phần dè dặt. Bọn họ đều hiểu người này là một cao thủ khó đối phó.
Cẩn Y xông lên tung quyền đánh bật, lại dùng cước đá bay. Đám người ngơ ngác căn bản chưa từng động được vào người nàng.
Hoàng Khang thấy tình thế không ổn phất phất tay bảo dừng. Hắn lê thân thể đau nhứt lên đối mặt với Cẩn Y.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Đến đây quấy phá không sợ ta luận tội ban chết".
"Tri phủ không có lá gan đó".
"Hừ có gì không dám, ta lại muốn xem xem ngươi là thần tiên phương nào đến hồ nháo Ưng thành này. Người đâu, lên".
Lính vệ nghe lệnh nhưng vẫn không dám động thủ. Biết bao huynh đệ bị một mình nàng xử lí gọn gàng, bọn họ có lên cũng không thể thắng.
Đám người cứ vậy chần chừ mãi không có động thái. Một tên trong số đó như sựt tỉnh hắn hoảng loạn lui về sau. Nét mặt như gặp phải Diêm vương, tay chân run rẩy đến vũ khí cũng vứt đi.
Hoàng Khang liếc nhìn hắn tức giận, đưa chân đá hắn về phía trước.
"Ngươi sợ cái gì? Chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm có gì đáng sợ".
Người kia nhất thời tránh kịp nhào về phía trước vội quỳ xuống khấu đầu. Hắn sợ hãi run lên, miệng không ngừng lắp bắp.
"Quốc...quốc công... xin ngài tha cho...tiểu nhân".
"Vô dụng, quốc công gì chứ. Cả Cung triều này làm gì có quốc công là nữ nhân".
Hoàng Khang phẫn nộ, thuận tay lấy bình gỗ ném về phía lính vệ. Triều đường xưa nay không có mấy người ngồi vào phẩm quốc công, chưa kể lại là nữ nhân. Hoàng Khang càng nghĩ càng tức giận, miệng chửi rủa không ngừng.
Tên lính vẫn không đứng lên hắn ngoảnh đầu nhìn Hoàng Khang.
"Đại nhân, trước kia không có...nhưng....nhưng ngài ấy vừa được sắc phong.... là...là...".
Lời chưa dứt, toán lính còn lại cũng quỳ xuống. Ai nấy run sợ, không dám ngẩn mặt lên nhìn.
Cẩn Y lướt mắt ảm đạm, tay ôm Thiên Uyển vào lòng.
Hoàng Khang nghĩ mãi cũng không ra nhưng Phi Ất bên cạnh cũng bắt đầu run rẩy. Mặt hắn xanh lên, môi trắng lại như bị rút máu.
"Cả ngươi cũng như bọn chúng. Nói, là ai?".
"Đại nhân, là Ngụy Đạo quốc công...Trung Duệ tướng quân. Người bên cạnh hiển nhiên là...là ngũ công chúa đương triều".
Hoàng Khang tới lúc này mới bắt đầu sựt tỉnh. Tay chân hắn lạnh toát, mặt phút chốc đông cứng trắng bệch. Hắn nuốt không khí vào bụng, môi mấp máy hồi lâu mới phát ra tiếng. Thiên hạ này ngoài hoàng thượng ra người không nên động tới nhất là Trung Duệ tướng quân cùng thê tử của nàng.
"Tướng quân...công chúa..là tiểu nhân có mắt không tròng...người... người tha mạng".
Hắn nói rồi quỳ xuống, toàn thân khúm núm như chờ án tử. Cẩn Y không đáp chỉ phất tay bảo hạ nhân lui xuống, để lại Hoàng Khang.
Đám người co ro lui ra, Phi Ất trộm nhìn một lượt đầy thâm sau liền theo đám người rời đi.
Trong phòng nhanh chóng yên tĩnh. Hoàng khang vẫn quỳ dưới đất không dám ngẩn mặt.
"Tri phủ đại nhân có thể nói cho ta 'người kia' là ai không?".
Thiên Uyển ngồi trong lòng người kia nhẹ giọng lên tiếng. Chuyện ban nãy còn chưa nói xong nàng còn muốn tra khảo rõ ràng.
Hoàng Khang tuy sợ nhưng vẫn ngập ngừng lúc lâu. Hắn căn bản không thể khai thật, bên nặng bên nhẹ, khó lòng lực chọn. Hắn suy tư lúc lâu cũng mở lời đáp.
"Công chúa, là...là thái tử đương triều".
Thiên Uyển mở to mắt nhìn hắn, ca ca nàng làm sao lại dính dán vào chuyện này. Cung Thiên Quân trước kiên trung Cung quốc sau tận hiếu phụ mẫu. Đừng nói áp bức áp bá tánh ngay cả hạ nhân bên cạnh đều nhẹ lòng hầu hắn. Vị thái tử này định sẵn tương lai sẽ là một minh quân tốt cớ nào cấu kết tên tri phủ này.
Cẩn Y thấy động thái của phu nhân, trầm mặc nhìn tên kia. Nàng hiểu rõ Cung Thiên Quân không khác Thiên Uyển, nếu thật là hắn thì giả vờ cũng quá tinh vi. Bao năm hắn theo Cung đế, nàng không phải chưa từng nhìn rõ. Chuyện này có phần giống phản loạn Cảnh Lạc Thân Vương đều có người phía sau thao túng.
Không khí dần trở nên ngột ngạt, áp bức. Hoàng Khang quỳ dưới đất mồ hôi không ngừng tuôn ra. Cẩn Y khẽ thở dài, có tiếp tục dồn ép tra khảo e là hắn cũng không thể đáp trả.
Ở nơi khác, Phi Ất quan sát tứ bề đều ổn thoả liền vào trong gian phòng. Bên trong, đã có người chờ sẵn từ lâu.
"Đại nhân, tên Hoàng Khang đã làm lộ thông tin".
"Hắn có như ý ta khai ra thái tử hay không?".
"Bẩm có".
Người kia không đáp, tay giơ ngang cổ nhẹ nhàng kéo một đường.
"Chủ công ra lệnh. Giết".
Phi Ất bên dưới khấu đầu hiểu rõ liền rời đi. Ưng thành sắp xảy ra án sự.