Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 43




Thanh âm của Tư Đồ Kiệt cũng không lớn, vừa đủ để ba người bọn họ nghe được, Tư Đồ Vân Sơ kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn nam nhân ước độ tầm hơn hai mươi tuổi, thân hình to khỏe, chân mày rậm, mắt một mí, mũi tương đối cao, tóc tai cũng có hơi xoăn tự nhiên, cộng thêm phục sức từ động vật, nhìn qua không khác gì "mãng phu", không ngờ lại là hoàng tử Ti Sơ.

Xét về ngoại hình, có vẻ Thất hoàng tử Vô Hoán khác với tộc nhân của mình, sinh ra đã yếu ớt, da vẻ mềm mại không khác nữ nhân là bao, Tư Đồ Vân Sơ hiện tại đã có đôi chút hiểu được lí do vì sao Hoàng đế Ti Sơ lại không thích đứa con này.

Tùy Tâm tức đến xì khói, lại ngại thân phận sẽ bị bại lộ, đành cắn răng chịu đựng, lời nói đều rít ra từ kẽ răng: "Liên quan gì tới ngươi?"

Tùy Tâm mười lăm tuổi đã lên chiến trường giết giặc, hắn từ nhỏ đã là nhi tử được phụ vương yêu thích nhất, bắn cung, cưỡi ngựa hay kiếm thuật đều xuất sắc hơn kẻ khác, bởi thế hắn vốn không để ai vào mắt. Nào ngờ, trận chiến đầu tiên của Tùy Tâm chính là gặp Tư Đồ Kiệt, bị đối phương đánh cho một trận nhừ tử thì thôi đi, nhục nhã hơn hết còn bị bắt làm con tin, uy hiếp phụ vương lui binh, nhượng lại ba tòa thành trì cho Cao Cơ, còn bị ép ký hiệp ước hòa bình giữa hai nước trong vòng mười năm mới đổi về cho hắn một mạng, nghĩ tới thôi đã nghẹn thành một bụng tức chết.

"....." Tư Đồ Kiệt cười cười không nói nữa.

Bên cạnh là nhi tử của Tư Đồ Kiệt? Hai mắt Tùy Tâm trợn to như chả dám tin tưởng, đại hán thô lỗ như ông ta làm sao lại dưỡng ra được một vị "công tử văn nhã" như vậy? Tùy Tâm cứ nghĩ, tôn tử của Tư Đồ Kiệt sẽ có tám phần như hắn, một thân công phu, vóc dáng cường tráng, đặc biệt phải có đôi chút ngang tàng mới đúng!

Cảm nhận được tầm mắt người nọ đang đánh giá mình, Tư Đồ Vân Sơ ưu tư mỉm cười, cầm chung rượu đáp lễ Tùy Tâm: "Sứ thần, mời."

"Mời." Tùy Tâm tùy tiện gật đầu, đưa tay nâng rượu uống cạn, ngay cả giọng nói cũng thật dễ nghe.

Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lại rơi trên người Tư Đồ Vân Sơ, đứa nhỏ này… Tính tình trầm ổn, tâm tư sâu không lường được, nếu có thể lợi dụng hắn, mượn binh quyền trong tay Tư Đồ Kiệt, mọi chuyện há sẽ dễ dàng hơn sao?

Cao Tư Dụ trong lòng đã có tính toán từ lâu, chỉ hận ngày trước giữa Tư Đồ Vân Sơ cùng Cao Thiên Ca thân thiết, hiện tại thì khác, Cao Thiên Ca đã thú Tư Đồ Tuyết Nhã của phủ tướng quân, sau này cũng không thể cùng ca ca thê tử có quan hệ được. Còn Cao Thiên Triệt… Trong tim từ lâu đã có người khác, bấy lâu nay đều đem người nọ giấu đi, từng tuổi này cũng chưa có ý định thú Hoàng tử phi.

Phận làm Hoàng đế bận trăm công ngàn việc, làm phụ thân lại lo sợ toan tính, ngay cả một người để dựa dẫm cũng không có, chân tâm là thứ không cần thiết!

Tư Đồ Vân Sơ ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp biểu tình kỳ lạ của Hoàng đế, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi, dường như kiếp trước đã nhìn thấy…..

Cảnh Nghi cung - nơi ở của Hoàng Quý phi.

Nhìn nam nhân mình từng yêu sâu đậm, hiện tại đang đứng trước hắn, khoác trường bào thêu hình rồng, vẻ mặt ngạo nghễ không gì sánh bằng, Tư Đồ Vân Sơ chỉ cảm thấy tâm lạnh đến cực điểm: "Cao Thiên Ca, ngươi thật sự từng yêu ta?"

Đế vương lúc này chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, khóe miệng cười rộ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh mỹ trước mắt: "Vân Nhi, ngươi thật ngốc, ta tự hỏi nếu không vì thân phận này, ngươi thật sự yêu ta sao?"

"Đúng vậy." Tư Đồ Vân Sơ cười giễu: "Người ta yêu là Tiểu Điện hạ tặng cho ta con diều năm mười tuổi, là Đại Hoàng tử tặng cho ta chiếc vòng cổ vàng năm mười hai tuổi với lời hứa sẽ cưới ta, là nam nhân mang kiệu tám người khiêng, mười dặm hồng trang thú ta làm chính thê, hứa cả đời không cô phụ….."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…" Hắn tưởng chừng như đã nghe thấy chuyện nực cười nhất trong thiên hạ: "Gì mà vị trí Hoàng hậu sẽ là của ngươi, gì mà lục cung này ngoại trừ ngươi ra sẽ không có bóng hình ai khác, Cao Thiên Ca, ta không yêu ngươi, nam nhân ta yêu đã chết từ lâu rồi!"

"Láo xược!" Cao Thiên Ca tức giận tát mạnh vào mặt hắn: "Chân tình gì đó, ta không cần, thứ ta cần là quyền lực, là ngai vàng này, còn ngươi… chỉ là một quân cờ trong tay ta mà thôi!"

Tư Đồ Vân Sơ chết lặng không nói thêm gì: "....."

"Vân Nhi, ngươi sao vậy, sắc mặt thật kém?" Tư Đồ tướng quân thấy hắn thất thần, sắc mặt có hơi tái nhợt, ông lo lắng hỏi han.

Tư Đồ Vân Sơ chợt bừng tỉnh, lắc đầu đáp lại: "Nhi tử không sao, người đừng lo lắng."

Hóa ra có nhiều chuyện trong quá khứ, hắn tin rằng bản thân đã quên đi, chỉ trong phút chốc lại như in hằn sâu không cách nào xóa bỏ, một vết nhơ phải cần thời gian dài để chữa lành.