Bên trong khoang thuyền tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, Tư Đồ Vân Sơ cầm một cái khăn dính đầy máu nhúng vào trong nước ấm, thoáng chốc nước trong suốt đã bị nhuộm thành màu đỏ hỗn độn. Trương đại gia hầu ở một bên lập tức bưng chậu nước ô uế đưa cho Tiểu Hoa canh giữ bên ngoài, sau đó tiếp nhận một bồn nước sạch cùng khăn lau khác đi vào, đây đã là bồn thứ năm.
Tư Đồ Vân Sơ mắt vô gợn sóng, mặt không chút thay đổi, động tác trên tay hết sức mềm nhẹ chà lau vết máu loang lổ trên người Đường Văn, sắc mặt nam nhân lúc này vẫn tái nhợt, gân mạch màu đen cũng không cách nào che dấu: "Độc gì? Có thể giải hay không?"
Đại phu trung niên thở dài một hơi, nhẹ lắc đầu: "Y trúng phải "ngũ độc toán", loại độc dược này chỉ có "cao thiên chi linh" quý hiếm ở Ti Sơ mới giải được."
Ti Sơ quốc…..
"Khốn kiếp!" Trương đại gia hung hăng đấm mạnh vào khoang thuyền, nghiến răng nghiến lợi: "Từ đây đến Ti Sơ quốc ít nhất một tháng đi đường, chưa kể còn là thảo dược hiếm có, đợi ta trở về Văn Nhi còn mạng sao?"
Một câu nói của Trương Thành Vũ trực tiếp đem bầu không khí đông lạnh, Đường Văn không còn, vậy Tư Đồ Vân Sơ chắc chắn sẽ giết chết Tư Đồ Tuyết Nhã, Tư Đồ Kiệt thật không dám nghĩ tới.
Tư Đồ Vân Sơ giúp Đường Văn rửa sạch vệt máu cuối cùng: "Còn trụ được bao lâu?"
Đại phu kinh ngạc, rất nhanh liền trả lời: "Nếu dùng phương pháp châm cứu ngăn độc tính, có thể cầm cự thêm ba canh giờ."
"Trông cậy vào đại phu." Tư Đồ Vân Sơ phân phó, sau lại đứng dậy rời đi, ra khỏi khoang thuyền nhìn Tư Đồ Tuyết Nhã bị trói chặt nằm trên đất, dáng vẻ chật vật đến đáng thương: "Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện Đường Văn sống, nếu không…"
Tiếp theo nam nhân tuấn mỹ hướng nàng làm động tác cắt cổ, Tư Đồ Tuyết Nhã tay chân đều bị cột lại, chỉ có thể như con sâu trườn dài trên sàn, trong mắt đều là kinh hãi tột đột, điện hạ mau đến cứu ta, ta chưa muốn chết!
…..
Thư phòng, phủ Đại hoàng tử.
"Tìm thấy chưa?" Nam nhân che mặt kín kẽ, chỉ để lộ một đôi mắt sáng, chốc chốc quan sát động tĩnh bên ngoài, thì thầm hỏi.
"....." Nam tử bịt mặt bên này không trả lời, động tác trên tay nhanh chóng mở hết ngăn kéo này tới ngăn kéo khác, ngay cả chỗ trống sau sách cũng không bỏ qua, rốt cuộc tên khốn Cao Thiên Ca giấu ở đâu?
Trên trán lấm tấm mồ hôi, Trương đại gia uy vũ một thời, phó tướng của một doanh, ông không tin có một ngày mình sẽ trở thành ăn trộm, thế nhưng biết làm sao được, ái đồ là trên hết a.
"Bịch bịch", tiếng bước chân cách nơi này không xa đang tới.
"Tiểu tử, nhanh lên có người đến." Trương đại gia thì thầm, nắm chặt đại đao bên hông, chuẩn bị tùy cơ ứng biến.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh, kiếp trước, kiếp trước… Đúng rồi! Tư Đồ Vân Sơ đưa tay lần mò lên bức tường kế cạnh kệ sách, quả nhiên có một viên gạch cao hơn so với những viên khác, bình thường không sờ thử chắc chắn sẽ không phát hiện ra, hắn nhấn nhẹ, dưới góc tường chợt xuất hiện một cái lỗ tương đối lớn..
"Bịch bịch bịch", tim Trương đại gia chật hết một nhịp, người nọ đang đến gần.
Tư Đồ Vân Sơ thò tay vào bên trong, tìm được một hộp gỗ, mở ra…
"Két!" Cánh cửa thư phòng được mở ra, tiếng bước chân không còn nghe thấy nữa, dường như người bên ngoài không có ý định đi vào bên trong, Trương Thành Vũ ôm lấy Tư Đồ Vân Sơ, ẩn thân ở đằng sau bức bình phong, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Một khắc, hai khắc, ba khắc… Người bên ngoài vẫn đứng yên ngoài cửa, bọn họ lúc này chỉ nghe thấy âm thanh cánh cửa đóng lại lần nữa, tiếp đến là tiếng bước chân đi xa.
"Đã tìm được?" Trương đại gia hỏi nhỏ, chỉ sợ tên lúc nãy sẽ đột ngột quay lại.
Tư Đồ Vân Sơ gật đầu: "Đi thôi!"
Trước khi đi Tư Đồ Vân Sơ không quên tặng cho Cao Thiên Ca một món quà, chỉ thấy ngọn lửa nhỏ nhen nhóm cháy sạch toàn bộ binh thư, dần dần, lửa gặp giấy như cá gặp nước, bùng phát dữ dội đem toàn bộ thư phòng thiêu đốt.
"Bắt lấy thích khách!" Âm thanh từ phía sau vọng đến, cung tên giương lên bắn về phía bọn họ, chỉ thấy hai người mặc đồ đen thân thủ nhanh lẹ, người cõng người trên lưng, vừa liên tục tránh né, vừa hung hăng chém mũi tên gãy làm hai nửa.
Trương đại gia mang theo Tư Đồ Vân Sơ nện bước xuống mái nhà càng lúc càng nhanh, cứ theo đà này chắc chắn sẽ thoát ra được.
Hai bên giằng co trong chốc lát, Cao Thiên Ca như tu la đến từ địa ngục cầm bội kiếm đuổi theo, bên cạnh có thêm bốn hắc y nhân bịt mặt, Tư Đồ Vân Sơ quay đầu, bốn mắt nhìn nhau hận ý dâng lên cuồn cuộn.
Quả nhiên là tên khốn này, Tư Đồ Vân Sơ chắc chắn suy đoán của mình, muốn mượn tay Tư Đồ Tuyết Nhã hại hắn, rồi lặp lại màn "anh hùng cứu mỹ nhân" cũ rích ngày trước, nằm mơ đi.
Mũi kiếm thẳng tắp, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo, trực tiếp đâm vào nam nhân hắc y trên lưng, Trương đại gia cảm nhận được sát ý, vội cõng Tư Đồ Vân Sơ tránh sang một bên, tức khắc máu từ bả vai người trên lưng nhỏ giọt chảy suốt, sượt dài xuống cổ ông.
"....." Tiểu tử, ngươi chảy máu.
Nam tử trên lưng không hề phát ra âm thanh đau đớn nào, ánh mắt sát phạt, vung tay đem toàn bụi trắng thuận theo hướng gió bay về sau, đập thẳng vào mặt Cao Thiên Ca, có vay có trả.
Không ổn, là bụi độc…
"Á!" Tiếng la cất thanh phá tan sự tĩnh lặng của phủ, nam nhân hắc y đau đớn kêu gào, lăn lộn trên đất: "Điện hạ, cứu, cứu nô tài."
"Phế vật!" Nếu không phải hắn cảnh giác, đem ảnh vệ ra thay mình đỡ nạn, lần này chắc chắn sẽ đi gặp Diêm vương.
Nhìn thư phòng đã cháy gần tàn, lại nhớ đến đôi mắt phượng lạnh lẽo của hắc y nhân, Cao Thiên Ca bất giác cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha ha…"
Thú vị, thật sự ngày càng thú vị mà!
…..
Trong đêm, hai người đã trở lại khoang thuyền, Tư Đồ Vân Sơ giao cao thiên chi linh cho đại phu, lúc đầu ông còn kinh ngạc nghĩ làm sao hắn tìm được, lại phát hiện người nọ cũng đang bị thương, liền vứt nghi vấn ra sau đầu, ông nhanh chóng viết một phương thuốc để cho Tư Đồ Nhã Y đi nấu, sau đó xuất một bình Kim Sang dược, tiến hành sơ cứu cho hắn.
Tư Đồ Vân Sơ cũng không từ chối, tĩnh lặng ngồi bên cạnh Đường Văn, nắm lấy tay y, đừng lo, ta sẽ không để ngươi chết!
Bên ngoài, Tư Đồ Kiệt thật muốn bóp chết Trương Thành Vũ, dám mang nhi tử ông đi làm chuyện nguy hiểm như vậy: "Ngươi có còn xem ta là chủ tử hay không?"
"Chủ tử…" Trương đại gia thật hận hai chữ này, nghĩ đến nhiều chuyện trong quá khứ, nỗi uất hận bao lâu nay không khống chế được muốn bùng phát: "Thiếu gia muốn cứu ái nhân của hắn là sai sao? Ta muốn cứu đồ đệ của mình là sai sao? Tư Đồ Kiệt ngươi là con rùa rụt cổ, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, thế nhưng trong tình cảm ngươi chỉ là một tên vô não!"
Tư Đồ Kiệt xanh mặt: "Trương Thành Vũ!"
"Muốn giết ta, có giỏi thì giết ta đi!" Trương đại gia bất cần, giữ chặt tay người kia gào thét.
Thoáng thấy một tia ưu thương trong mắt đối phương, Tư Đồ Kiệt bất thình lình cứng họng, ký ức hai mươi năm trước bắt chợt ùa về, trái tim không khỏi đau nhói.
"....." Trương Thành Vũ nhìn khuôn mặt hoảng sợ của người nọ, đáy lòng chua xót, buông tay, quay trở lại khoang thuyền, ông hận bản thân ngu ngốc, cố chịu đựng hơn hai mươi năm lại được gì chứ!
Ước chừng bận rộn suốt một canh giờ, vết thương của Tư Đồ Vân Sơ đã băng bó thỏa đáng. Tư Đồ Nhã Y đem dược đã sắc tốt mang lại đây, muốn cấp Đường Văn uy dược nhưng lại khó khăn mở miệng: "Ca ca, thuốc này còn đang rất nóng, Đường Văn ca ca còn chưa tỉnh, nên uy thế nào?"
Tư Đồ Vân Sơ sửng sốt, nhìn về phía Đường Văn hôn mê, nói: "Đưa cho ta."
Tư Đồ Nhã Y lập tức đưa qua.
Tư Đồ Vân Sơ tiếp nhận chén thuốc, chính mình uống trước một ngụm, nhưng không có nuốt xuống mà ngậm trong miệng, nâng tay nắm cằm Đường Văn, hơi hơi mở miệng của y ra, sau đó cúi người miệng đối miệng cấp Đường Văn uống thuốc.
Tư Đồ Nhã Y liền bị dọa, nhanh chóng lấy tay che hai mắt mình lại, mặc niệm "phi lễ chớ nhìn". Đại phu tuổi tác đã không còn nhỏ, gặp qua vô số chuyện, vẫn chỉ bình bình thản thản xem như không có gì, tự mình thu thập đồ vật, chỉ có Trương đại gia mới từ ngoài bước vào, cực thích thú thưởng thức hình ảnh khó có được này.
Tiểu Văn Nhi và Tiểu Vân Sơ thật đáng yêu!