Trọng Sinh Không Muốn Làm Người Tốt

Chương 18




Mị Nguyệt Lâu, là khối kiến trúc mỹ lệ nhất Cao Cơ, đồng thời cũng là kiến trúc thần bí nhất, tọa lạc trên sông Tương Nguyệt, chia làm mười hai nhã gian gọi "Thập Nhị Lạc Thủy", khách nhân muốn đến đó chỉ có thể đi bằng thuyền.

Thuyền nhỏ rời bến, men theo dòng chảy của nước từ từ đến giữa sông, thiếu niên bạch ngọc đứng ở đầu thuyền, một lúc lại hí hửng quay đầu nói chuyện với nam nhân hắc y phía sau, gương mặt cười vô cùng tươi tắn.

Điểm đến của bọn họ là một gian phòng nằm giữa lòng sông, cổ trụ trên nước bằng tám cọc gỗ, dựng lan can phòng hộ xung quanh, màn lụa thất sắc lập lờ đung đưa, trời đã là ban trưa, mái ngôi lưu ly càng tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh khiến người chói mắt.

Thuyền nhỏ thuần thục xuôi mái chèo, khéo léo đến gần bậc thang dẫn lối đến nhã gian gần nhất, Tư Đồ Vân Sơ thưởng cho người lái một đồng tiền, người đó liền vui vẻ nhận lấy, sau mới xoay người cùng Đường Văn chuẩn bị lên bờ.

"A… hai vị công tử." Người lái thuyền cười hì hì gãi đầu, dáng vẻ rất thật thà, chỉ tay sang hướng bên kia bờ: "Khi nào trở về cứ lớn tiếng mà gọi, ta đứng bên đó chờ hai người."

"Được." Tư Đồ Vân Sơ mỉm cười đáp.

Nụ cười thiếu niên rất đẹp, người lái có chút không kịp phản ứng, người đến Mị Nguyệt Lâu thuộc dạng không phú cũng quý, hiếm ai đối với dân nghèo bọn họ lại còn nhã nhặn như vậy, thiếu niên thật làm người ta yêu thích.

Hiển nhiên mấy câu nói trong lòng của đối phương, Tư Đồ Vân Sơ đều không thể nghe thấy, hắn hiện tại đang thư thả đi đến, cùng "kẻ thù kiếp trước" hảo hảo tâm sự.

Theo khe hở màn sa, bóng hình nam nhân dần dần được phơi bày, thân hình cao lớn, mày rậm, mũi cao, đôi mắt đặc biệt có thần, không biết dạo gần đây có khó ngủ, bọng mắt đã hơi đen lại, chuẩn câu nói bên ngoài tiêu sái, bên trong lại nhiều ngân lượng.

Vẫn là mị lực như vậy, Tư Đồ Vân Sơ tặc lưỡi, lại nhìn đến phong cách ăn mặc của nam nhân, không khỏi thốt lên hai câu cảm thán…

Ta kháo! Vĩnh Xương còn đang là hạn hán mất mùa, nhiệt độ ngoài trời cũng đủ ấp trứng nở, tên điên này lại mặc áo choàng lông thú đi ra đường vào buổi trưa!

Sắc mặt Tư Đồ Vân Sơ đen còn hơi đáy nồi, hắn hoài nghi, kiếp trước não có phải là bị úng nước hay không, thế nào lại si mê tên này?

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, nam nhân anh tuấn sững sờ, quay đầu nhìn lại, hướng thiếu niên tuyệt sắc khẽ cười: "Vân Sơ, hôm nay ngươi đến muộn."

"Tham kiến Đại Hoàng tử." Tư Đồ Vân Sơ nhắm mắt hành lễ, một cái nhìn cũng lười.

Cao Thiên Ca đi chậm rãi thong thả đến trước mặt Tư Đồ Vân Sơ, vươn tay nâng mái tóc đen mượt của hắn, để sát vào chóp mũi hít mấy hơi, một mùi thơm ngát ngấm vào tâm làm cho bản thân có chút trầm mê, ánh mắt lạnh lùng nhìn về nam nhân sau lưng hắn: "Vân Sơ, tên này là…"

Đối diện với cái nhìn sắc bén của Cao Thiên Ca, Đường Văn cũng chẳng sợ hãi, thần thái lạnh nhạt không nao núng.

"Đường Văn, ra bên ngoài chờ ta một lát." Không thèm trả lời câu hỏi của Cao Thiên Ca, Tư Đồ Vân Sơ lui về sau tránh khỏi ma chưởng của hắn, thấy Đường Văn gật đầu, suy nghĩ lại bồi thêm một câu: "Không được cách ta xa quá."

Bước chân đang đi của Đường Văn hơi khựng lại, sau như chả có gì, tiếp tục bước ra ngoài, y cũng không rời đi quá xa, nhún người nhảy lên mái nhà, thành thạo gỡ bỏ mái ngói thành một cái lỗ tương đối, chân chính nhìn vào trong.

Tư Đồ Vân Sơ bực bội kéo thẳng mái tóc bị tên kia làm rối, giương mắt nhìn trần nhà lại thấy một cặp mắt hoa đào lén lút nhìn mình, hắn chợt cảm thấy ấm áp.

Đầu gỗ thật biết cách làm người lưu luyến mà!

Bàn tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung, ánh mắt Cao Thiên Ca chợt đanh lại, khi quay người sắc mặt lại khôi phục bình thường, hắn ôn nhu nói: "Vân Sơ, ngươi đang giận ta ngày sinh thần lại không đến sao?"

Tư Đồ Vân Sơ đi đến cạnh lan can, tiêu diêu mà ngồi xuống, cười cười: "Điện hạ là người cao quý, bận trăm công ngàn việc, ta có tư cách gì trách móc ngài chứ."

Lạt mềm buộc chặt, Cao Thiên Ca gợi lên khóe môi, xem ra thiếu niên suốt ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ theo sau lấy lòng hắn, hiện tại đã biết dùng chiêu này câu dẫn nam nhân rồi.

Những lời này mà để Tư Đồ Vân Sơ nghe được, hắn chắc chắn sẽ cười to.

Cao Thiên Ca bước đến chỗ Tư Đồ Vân Sơ, bất động thanh sắc ở trên khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên quét một vòng, hắn vốn yêu thích mỹ nhân, cho nên liền tha thứ thái độ vô lễ ngày hôm nay: "Món quà ta tặng, Vân Sơ có thích không?"

Lơ đãng nhìn cái cổ trắng nõn của thiếu nhiên, khóe miệng Cao Thiên Lãng dần thu lại, trên cổ trống không.

Tư Đồ Vân Sơ ánh mắt chợt lóe, giật mình như vừa phát giác ra: “Quên mất, mãi để trong áo."

Nghe thấy lời này hai hàng chân mày Cao Thiên Ca mới dần thả lỏng, giây tiếp theo, lại lần nữa bị thiếu niên chọc cho nổi giận.

Từ trong vạt áo lấy ra một chiếc vòng cổ bằng vàng, Tư Đồ Vân Sơ tay chân không vững, một tiếng "bõm", vòng vàng rớt thẳng xuống nước, mặt sông êm ắng bỗng hơi gợn nước, vật sáng dần chìm xuống, mọi thứ tiếp tục trở về dáng vẻ yên bình vốn có.

Xin lỗi, ta cố ý đó… Tư Đồ Vân Sơ thỏa mãn trong lòng, từ lúc sống lại hắn đã không có ý định đeo nó theo bên mình, một cái vòng vàng liền muốn người khác bán mạng cho mình, nghĩ thật hay.