Trọng Sinh Hoàn Kiếp: Sửa Đổi Sai Lầm

Chương 2: Trọng sinh (1)




Trước mắt cậu giờ đây là một mảnh hôn ám. Im lặng đến tịch mịch. Đây là đâu? Tại sao chỉ còn mình cậu? Không lẽ cậu đã chết thật rồi sao? 

Đã chết thật rồi. Cậu nghe thấy tiếng lòng mình nói như vậy. . .

Bỗng phía trước xuất hiện vệt sáng le lói, theo bản năng cậu muốn nhìn kỹ nó hơn. Rồi dần dần, vệt sáng tưởng chừng như nhỏ nhoi kia mở rộng ra, tạo thành một mảng sáng chói mắt, tản ra một ánh sáng trắng mãnh liệt, sau đó ánh sáng kia lóe lên dữ dội. Cậu vội lấy tay che mắt lại, tránh nhìn trực tiếp màu trắng kia.

Trắng, một cách đẹp đẽ, như muốn gột rửa những gì còn sót lại của mảnh hôn ám ban nãy mang đến. Nhưng trắng như vậy, dù cho đẹp đến mức nào, cũng mang lại cảm giác trống rỗng, khó chịu đến tột cùng. Vừa mở ra, đập vào mắt là cảnh tượng mà cậu chưa thấy bao giờ, như bước vào mộng cảnh. 

Yêu thương một đời, oán hận một đời, đau xót đến tuyệt vọng, cánh hoa bỉ ngạn đỏ rực như huyết tàn, như phác hoạ một tình yêu âm thầm, bóng hình cô độc. Huyết hoa diễm lệ ánh lên chiếc áo trắng tinh khôi của cậu, như nhuốm thấm đẫm vô vàn vết máu thương tâm từ những vết thương rỉ máu chưa bao giờ lành lại. . .

Mưa rơi trên bầu trời xanh

Lạnh lẽo thắm vào tim ta

Hình bóng ai trong mộng

Đọng lại thành hồi ức

Lặng lẽ chờ đợi chỉ vì người . . .

Đây là hoa Bỉ Ngạn sao? Một rừng hoa Bỉ Ngạn trải dài suốt tới tận đầu bên kia, như một tấm thảm máu đỏ. Cánh hoa rực lửa bay bay trong gió, lác đác hoa rơi rụng, mang theo bao tâm sự nỗi niềm tan biến. . .Có phải bên kia là Minh giới? Nơi mà cậu từng nghe, sẽ được đầu thai kiếp mới? Cậu cười tự giễu. . .đau thấu tận tâm can, thế nào là tự lừa mình dối người, thế nào là yêu cho đến khi gục ngã không thể gượng dậy được nữa? Hoá ra là như vậy. . .cậu đã hiểu được rồi. 

Hoa nở rộ nơi cửu tuyền

Vương vấn hơi ấm của kiếp này

Người trong năm tháng ấy

Gương mặt thân quen đó...

Tịnh Ân cất từng bước lên chiếc cầu trước mặt, thẫn thờ bước mãi, cho tới khi giữa cầu, cậu mới dừng lại. Tịnh Ân đã từng nghe qua truyền thuyết về hoa Bỉ Ngạn, nhưng không ngờ mình cũng có lúc như thế này.

Lửa tình bất diệt, nhưng không có gì là mãi mãi. Đôi mắt đen láy in sâu vào cả bờ bến hoa đỏ như huyết mộng câu nhân, từng cánh hoa vươn lên hướng về bầu trời cố gắng cầu xin tha thiết một tình yêu, một cơ hội yêu và được yêu. . .Bỉ Ngạn ở nơi mà không ai muốn ngắm, lại đời đời kiếp kiếp tồn tại bất tận, nhưng lại chẳng bao giờ thấy được thứ ánh sáng rực rỡ của thế gian. . .

Cũng giống như cậu.

Nỗi lòng ấy mấy ai thấu hiểu...? 

Điều tàn nhẫn nhất không phải là không có hy vọng, mà là sau khi được ban hy vọng thì lại bị giáng cho tuyệt vọng. Đúng, cậu chính là xứng đáng bị như vậy. . . là do cậu đã quá tin vào giấc mộng đẹp tự mình dệt nên này.

Quay lại là bờ vực quá khứ mờ mịt bi thương, phía trước là lựa chọn khác. Qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà sẽ quên hết được sao? 

Trên đời có rất nhiều chuyện không phân được đúng sai, chỉ tùy thuộc vào lựa chọn của chính mình. Vậy lựa chọn của cậu là đúng hay sai? 

Nếu đã không muốn quay đầu, dẫm lên vết xe đổ trước kia, sai lầm tiếp nối sai lầm. Chi bằng cho mình một sự giải thoát, mang theo niềm đau xót bi ai này mở ra một kiếp mới. Cứ như vậy đi . . . không cần gặp lại người, giam cầm tình yêu thương tâm huyết lệ vì người, mãi chôn sâu trong vô tận linh hồn, dùng lửa thiêu thân này, nguyện hoá thành tro tàn phai nhạt theo tháng năm.

Bước qua cầu Nại Hà, tâm linh kí ức dần tan đi, theo phong vô bão táp thấm vào những cánh hoa Bỉ Ngạn, Tịnh Ân cảm thấy bản thân thật nhẹ nhàng.

Luồng bạch quang tản ra bao quanh người cậu, tia hào quang chiếu lên khuôn mặt tinh xảo nhu hoà kia, chợt có ánh sáng loé lên nơi đuôi mắt xinh đẹp. Giọt lệ trong suốt được tôn lên óng ánh như viên kim cương đính lên làn da trắng mềm, nhưng nó như bị kìm hãm lại, không thể rơi xuống gò má mà chỉ đọng lại trên đó, như để chứng minh cho sự ẩn nhẫn, sai lầm mà không thể sửa chữa. Đến khi toàn bộ ánh hào quang bao trùm lên cơ thể cậu, thuỷ lệ oánh nhuận rơi xuống nơi cậu vừa biến mất, chìm vào trong vô vọng.

----------------------------

Nằm trong căn phòng tràn ngập hương thơm thuộc về cậu, ngắm nhìn những vật dụng hằng ngày gắn bó cùng cậu, Mạc Duẫn Lâm cảm thấy hiện tại mình nhớ cậu đến mức nào, muốn cậu ngay bên cạnh lúc này như thế nào. Anh nhớ cậu đến điên mất. . .!

Phải chăng anh làm vậy là sai? Không phải anh đã từng muốn cậu biến mất sao? Tại sao bây giờ được như ý muốn rồi lại đau đến như vậy ?

Lạnh lùng quay mặt làm ngơ trước nước mắt của cậu, đổi lại lời cầu xin khẩn thiết của cậu là thái độ dửng dưng, hờ hững của anh. Để rồi, một lần quay đi, là kết thúc mãi mãi. Một lần buông tay, là vụt mất muôn đời. . .

Đau, rất đau, vô cùng đau. . . thấu triệt tâm can, tan nát cõi lòng, bi ai lệ trào. . . Tình là những mũi dao thật sắc, khoét vào tim rất đau. Mỗi một nhịp hô hấp của anh giờ đây thật khó khăn, tựa như có bàn tay ai bóp chặt vậy. Những mảnh thủy tinh thể vỡ nát nhuốm máu ghim vào từng tế bào thần kinh, đâu đó, trong kí ức anh, mảnh thủy tinh trong veo ấy phảng phất lại khuôn mặt dịu dàng u buồn, cặp mắt đen láy ẩn chứa vô vàn niềm bi thương vô hạn, nặng trĩu ưu sầu thì thầm gọi tên của anh: " A Duẫn. . . A Duẫn . . . "

Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, trong mâu quang đau khổ hằn từng tia máu kia, là cả một bầu trời sóng gió cuồn cuộn nổi lên, cơ thể rã rời như tan vào hư vô, bỗng toàn bộ thân thể nhẹ tênh, sạch sẽ như trải qua bao cơn sóng vỗ, giúp thanh lọc hết bao muộn phiền, nâng đỡ anh đến với vùng đất bình yên, yên ắng tới mức anh không thấy gì cả, không nghe được bất cứ âm thanh gì. 

"Vụt" một tiếng, Mạc Duẫn Lâm bừng tỉnh từ trong giấc mộng mị huyền ảo.

 Đau, đó là những gì mà anh cảm nhận được bây giờ, đầu đau như búa bổ, lấy tay xoa nhẹ hai bên thái dương, Mạc Duẫn Lâm chớp chớp mắt, cho đến khi nhìn rõ cảnh vậy xung quanh, anh mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Đúng, chính xác là không đúng! Căn phòng này rõ ràng không phải là phòng Tịnh Ân, theo như cách sắp xếp bày trí trong căn phòng hiện tại chính là phòng của anh hơn 5 năm trước. Đối diện là những vật dụng xa hoa, đắt tiền vô cùng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Anh không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào chùm đèn pha lê được tinh xảo treo bên trên, có chút thẫn thờ không rõ ràng.

Nhưng tại sao ? Tại sao lại cho anh sống lại một lần nữa ? Cảm giác mềm mại dưới thân càng khiến anh xác định chính xác mình đã được khởi hoàn trọng sinh. Tâm, không khỏi vui mừng như điên, nhảy nhót hân hoan như ánh nắng rực rỡ bên ngoài.

Có phải là do nguyện vọng của anh lúc trước quá mức mãnh liệt, sự thống khổ dâng cao đến mức ông trời cũng phải mở mắt mà ban cho anh thêm một cơ hội để làm lại từ đầu hay không ?

Không, chỉ cần cho anh một cơ hội, duy nhất cũng được, mỏng manh yếu ớt cũng được, anh nhất định sẽ nắm thật chắc phần cơ hội này mà sửa đổi lại những sai lầm trong quá khứ, toàn tâm toàn ý bù đắp lại toàn bộ cho người kia, khiến cậu trở thành người hạnh phúc nhất thế gian này. Nay sở nguyện đã được thoả mãn, cũng đã xác định lại mục đích bản thân sống lại, chưa bao giờ Mạc Duẫn Lâm anh cảm thấy quý trọng cuộc sống như hiện tại, chưa bao giờ, tất cả chỉ thay đổi vì một người.

Mạc Duẫn Lâm đang chìm đắm trong cảm xúc dạt dào của bản thân thì bị một giọng nói đánh gãy: " Thiếu gia, cuộc hẹn cùng với Lâm tiểu thư sắp đến, mong thiếu gia chuẩn bị." Vẫn là giọng nói khàn khàn già nua quen thuộc trong ký ức của Ngô quản gia.

"Ừm, tôi biết rồi." anh lạnh nhạt đáp lại.

Nheo mắt lại làm quen hết thảy,  Mạc Duẫn Lâm dùng tư thái ung dung thong thả mà thay đồ.

Nguyên bản thân hình thon dài tuấn mỹ đủ khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải đỏ mắt ghen tỵ, bộ âu phục đắt tiền đặt riêng được cắt may tỉ mỉ tinh tế làm tôn lên hình dáng hoàn hảo của anh. Bên trong là áo sơ mi trắng thuần mở hai cúc đầu làm lộ ra cần cổ nam tính cùng xương quai xanh gợi cảm quyến rũ câu nhân, vest đen phủ thân trên bám sát vào thân hình gọn gàng mà săn chắc tuyệt vời, hai chân thon dài thẳng tắp được phủ lên quần đen tuyền thẳng thớm, dùng bốn chữ chính là chuẩn tỉ lệ vàng !

Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân không góc chết, trán cao, mũi thẳng, bạc môi mím thành đường thẳng lạnh lùng nghiêm nghị, vừa đa tình lại vô tình, đặc biệt làm cho người ta không dám nhìn vào nhất chính là cặp mắt sắc bén như ưng kia. Đôi mâu mặc sắc đen thẳm tựa như lốc xoáy giữa đại dương mênh mông cuốn lấy tâm hồn người đối diện, chỉ cần sơ hở một chút liền bị tan xương nát thịt, bên trong là một mảnh lạnh lùng dày đặc, tin tưởng chỉ cần chạm vào cấm kỵ của người này, nhất định sẽ bị chìm trong hồ sâu đen tối vạn năm băng giá. Khí tức cao cao tại thượng như bề trên nhìn xuống, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ khí phách anh tuấn không nói nên lời.

Ánh nắng dịu dàng nhảy nhót trên sườn mặt cương nghị càng khiến cho khuôn mặt hoa mỹ như được tạc từ băng điêu ngọc thạch này thêm phần nhu hoà, tinh tế. Lười biếng chỉnh lại mái tóc đen thẳng của mình, sau khi cảm thấy đã ổn anh đóng cửa ra ngoài.

Trước khi đi, cuối cùng còn nhìn ánh mặt trời toả sáng vàng nhạt ấm áp tinh nghịch chen vào rèm cửa sổ bay phấp phới rồi đáp xuống.

-- Cho dù phải trả bất cứ đại giá nào, nghịch thiên sống lại cũng được, tâm can huyết nhục cũng không sao, nhất định, tôi phải mang em về bên mình.

Tiếng bước chân quanh quẩn nơi hành lang vắng lặng, như chiếc búa mạnh mẽ gõ vào nội tâm, kiên quyết và dứt khoát như vậy.

----