Beta: Vũ
-------------
Ngày qua ngày cứ thế thoải mái trôi, tựa như đám mây ngoài bầu trời xanh bồng bềnh mải miết chạy theo con gió không biết nghỉ mệt, sẽ chẳng vì điều gì mà dừng lại.
Từng hàng cây màu xanh giờ ngả vàng, chiếc lá héo úa mỏi mệt buông xuống lả lơi rơi trên mặt đường, chồng lên nhau thành từng lớp. Không khí thấm đẫm mùi vị u buồn, cô đơn đúng theo như gió mùa thu mang vào.
Thời gian luôn làm con người gấp rút chạy theo. Chỉ có điều, vẫn là câu nói cũ: thời gian là vô hạn, còn con người lại hữu hạn.
Cuộc sống sẽ thật nhẹ nhàng thoải mái nếu như không có cuộc gọi phá rối Mạc Duẫn Lâm vào lúc này, tất nhiên Tịnh Ân sẽ là ngoại lệ.
Bắt máy, giọng nói đầu dây bên kia vang lên, chất giọng mềm mại của cô gái uyển chuyển nói:" Mạc Duẫn Lâm." Bắt đầu từ lần cảnh cáo kia, Mạc Duẫn Lâm cấm không cho cô ta gọi tên anh một cách thân mật như vậy, cho dù là trước đây, cô có gọi gì đi chăng nữa, Mạc Duẫn Lâm cũng chẳng để ý.
"Chuyện gì? "Đáp lại là câu hỏi không nóng không lạnh của anh.
"Ba mẹ em có chuyện muốn bàn với anh, là về hôn sự của chúng ta. Anh nếu rảnh, tối mai có thể đến Lâm gia bàn chuyện được không?"
"Được."
Cứ thế, cuộc nói chuyện chưa đầy một phút kết thúc, buông tay, Lâm Nhã Vi bực tức.
Không phải là Lâm Nhã Vi đặt quá nhiều hi vọng vào cuộc gọi này, tuy Mạc Duẫn Lâm đồng ý nhưng thái độ hờ hững như vậy trước đây cô chưa từng thấy. Cho dù chỉ là hôn nhân giao dịch vì mối lợi cho đôi bên, nhưng trong thâm tâm Lâm Nhã Vi đã cho rằng người đàn ông vương kim cương ngũ lão trong mắt vô số chị em đã thuộc về cô ta, càng không thể chấp nhận nổi câu nói 'Vị trí Mạc phu nhân này không thể thuộc về cô' của anh.
Tính đi tính lại, chỉ có con đường này mới khiến Lâm Nhã Vi an tâm, cho nên mới có cuộc gọi ban nãy.
Tắt máy, đứng ngoài ô cửa kính trên cao nhìn xuống, Mạc Duẫn Lâm tựa như thu hết mọi cảnh vật vào trong con ngươi đen thẳm, đến lúc này rồi cũng nên nói rõ ra đi thôi.Nếu cô ta không nhắc, anh cũng quên khoáy chuyện này đi.
Đây cũng là lý do khiến anh có mặt tại Lâm gia tối nay.
Trên bàn thủy tinh dài có hơn mấy chục món ngon, nhìn qua là biết tay nghề đầu bếp rất chuyên nghiệp, các món ăn tràn ngập hương vị tinh tế, ngon lành, vô cùng khơi gợi vị giác. Đối diện là vợ chồng Lâm Tấn, kế bên là Lâm Nhã Vi. Cả ngày hôm nay cô ta bỏ công ra chỉ để trang điểm, ăn diện trang nhã, cử chỉ khép nép quy củ như nàng công chúa được rèn luyện kỹ càng, mị mâu thỉnh thoảng hay vô ý liếc về phía anh đầy ẩn ý. Hai vợ chồng Lâm Tấn cười đến là ái muội, thậm chí còn vui mừng cho rằng con gái họ đã thành công giành được vị trí Mạc phu nhân danh giá này.
"Tối nay gọi Mạc tổng đến như vậy chắc ngài cũng hiểu được nguyên do bên trong rồi. Vậy bao giờ ngài định ngày kết hôn vậy ?" Sau phen cụng ly, Lâm Tấn ôn tồn hỏi Mạc Duẫn Lâm, trong giọng nói không khỏi lộ chút vẻ đắc ý lẫn hài lòng.
Ngay cảnh ánh nhìn cũng cong đến tít cả mắt lại, đúng là loại người thấy tiền tài liền ham. Giống như một con chó chưa được huấn luyện kỹ càng, thấy ai cho đồ ngon liền rạo rực chạy tới, vui vẻ vẫy đuôi như gặp được chủ nhân.
Mà đã là chó chưa huấn luyện kỹ, vậy thì kiên nhẫn dạy bảo nó đi.
Bạc môi khẽ nhếch, Mạc Duẫn Lâm thong thả dùng khăn tơ thượng hạng bên cạnh mà ung dung lau miệng. "Kết hôn? Ai bảo vậy ?"
Nghe anh nói vậy, Lâm Tấn hơi ngỡ ngàng, nhìn thoáng qua con gái mình một chút, nét mặt mất tự nhiên nói: "Mạc tổng thật biết đùa, không phải là đã đính ước lâu rồi sao ? Còn không nên kết hôn gì nữa."
"Tôi không đùa. Với chuyện hôn nhân đại sự tôi càng nghiêm túc hơn ai hết. Người tôi kết hôn phải là người yêu tôi và tôi cũng yêu người đó." Giọng nói trầm thấp mang đầy sự kiên định cùng chân thành trong lời nói của anh khiến ai cũng phải tin tưởng.
"Keng!" Lâm Nhã Vi không thể tin được vào tai mình, ngón tay vì buông lỏng mà làm rơi thìa xuống phát ra âm thanh chói tai nổi bật trong không khí căng thẳng này.
"Anh, anh nói cái gì?" Đôi mắt xinh đẹp trừng anh chất vấn.
"Mạc tổng, cậu nghĩ lại đi, lầnkết hôn này không phải là không có lợi cho cậu, hai nhà kết thông gia, doanh nghiệp phát triển sẽ thuận lợi tới mức nào chứ? Thiên Quân tập đoàn sẽ như hổ mọc thêm cánh, được Lâm thị giúp đỡ nhất định càng thêm xưng bá thiên hạ, đến lúc đó có ai mà không sợ chúng ta?" Lâm Tấn quả không hổ là lão già thương nhân trên thương trường, có giông bão nào mà chưa thấy qua? Tuy bản chất hám tiền còn đó, nhưng phản ứng lại khác biệt, lão hạ thấp bản thân xuống để nói chuyện, dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ đối phương, mối làm ăn có lợi này tuyệt đối không được làm mất.
Nhưng họ đã quên rằng người trước mặt họ đã từng là thanh niên một mình gầy dựng Thiên Quân lớn mạnh, một tiếng 'Mạc tổng' khiến ai ai cũng phải kính sợ, tưởng rằng chỉ một hôn ước nhỏ nhoi này ràng buộc được anh?
Bạc môi khẽ nhếch, hai bên thái dương giật giật, anh mất kiên nhẫn với cái nhà này rồi.
"Hôn nhân tôi muốn không phải cái gọi là giao dịch, mà là đôi bên tình nguyện, tôi yêu người đó, người đó cũng yêu tôi mà không vì tài sản của tôi. Lâm tiên sinh ắt hẳn rõ điều này hơn ai hết. Cha tôi năm xưa vì muốn mở rộng sản nghiệp nên đồng ý làm hôn ước, nhưng Tổng tài hiện tại của Thiên Quân tập đoàn là tôi, Mạc Duẫn Lâm, tự tay tôi đã làm nó vực dậy trở nên rộng lớn, vậy thì tại sao tôi phải cần liên hôn đổi lấy giá trị ít như vậy?" Mạc Duẫn Lâm từ ghế đứng lên, dung mạo xuất chúng cùng thân hình to lớn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo chỉ ở những bậc Đế vương đã trải qua sinh tử nhiều lần mới có, hoàn toàn lấn át tất cả mọi người ở đây. Từng câu từng lời như đâm thủng màng nhĩ người nhà họ Lâm .
Sắc mặt mỗi người ở đây có thể sánh với cây đèn tín hiệu giao thông, chuyển màu liên tục, từ vàng sang đỏ rồi đến xanh, ngó đến là đẹp mắt. Khuôn mặt vợ chồng Lâm Tấn không cần nghĩ cũng biết khó coi đến mức nào.
"Mạc Duẫn Lâm!" Lâm Nhã Vi vì quá tức giận đến mang đầy đủ họ tên ra mà lớn tiếng kêu. Uất ức làm hai mắt cô ta đỏ hoe.
"Tại sao chứ? Em có chỗ nào không tốt?!"
Ưng mâu sắc bén của Mạc Duẫn Lâm liếc qua làm cô ta phải rùng mình, khí thế phút chốc giảm mạnh nhưng Lâm Nhã Vi vẫn ương ngạnh nâng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo đến mức có thể làm người ta đóng băng kia.
"Vì cô không phải em ấy." Một câu này nhẹ nhàng thốt ra khỏi đôi môi mỏng bạc tình của Mạc Duẫn Lâm vô cùng nhẹ nhàng lẫn thâm tình.
Chưa đợi người nhà họ Lâm hết choáng váng xong, anh xoay người cầm lấy áo vest đắt tiền của mình, hướng ra huyền quan (*) vừa đi vừa để lại một câu duy nhất khiến bọn họ như chìm vào hầm băng: "Tôi sẽ đưa tin việc hủy hôn ước, các người chỉ việc đợi tin vui nữa thôi."
Quay đi không cho ai bất cứ cơ hội nói gì, cũng không chừa lại đường lui cho bất kỳ ai, đó chính là tác phong làm việc quyết đoán của anh, có nợ thì phải trả. Tuy nhiên, nợ của Lâm gia tới đây chưa phải là hết. Khóe môi Mạc Duẫn Lâm nhếch lên đầy chế giễu, bước từng bước mạnh mẽ ra ngoài.Gió mùa thu se lạnh phất qua, bầu trời đêm nay ít sao làm lòng người càng thêm cô quạnh khiến anh nhớ Tịnh Ân rất nhiều, nhưng không thể gặp được.
Từ lúc nghe thấy những câu nói chắc như đinh đóng cột kia, Lâm Tấn biết mọi chuyện đã xong rồi, không còn đường nào cứu vãn, như ván đã đóng lên không thể gỡ xuống, lão liền ngồi thừ xuống, lo lắng sốt ruột tính toán đường đi nước bước tiếp theo làm thế nào để có lợi cho Lâm gia. Chưa kịp đợi lão nghĩ xong, con gái bảo bối nhà họ Lâm chạy thẳng một mạch ra ngoài, đuổi theo chiếc xe chuẩn bị ra về của Mạc Duẫn Lâm.
Cánh tay hữu lực bị níu kéo khiến anh không thể lên xe được, Mạc Duẫn Lâm nhíu mày nhìn cô ta. Lâm Nhã Vi tính cất lời muốn nói nhưng mới mở miệng đã thấy thiên kim tiểu thư Lâm gia như hoa như ngọc bị hất xuống đất một cách không thương tiếc. Anh phủi phủi nơi bị bám vào như đụng vào vật gì dơ bẩn lắm, chất giọng càng thêm lạnh giá:" Lâm tiểu thư, ở đây đang là ngoài đường, cô đừng nên tự làm mình mất mặt thêm nữa. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không kết hôn với cô."
Dứt câu, Mạc Duẫn Lâm liền ngồi vào khoang xe, ra lệnh cho tài xế lái đi, bỏ lại Lâm Nhã Vi ngã ngồi dưới nền đất lạnh lẽo.
Cô ta tâm không cam, lòng không nguyện nhìn chiếc xe rời đi. Mặc kệ cho người người nhìn vào cô ta đang xì xào bàn tán, Lâm Nhã Vi lần đầu tiên thất thố giận đữ đến mức tự níu kéo một người lại bị chối bỏ thế này. Đôi mắt hằn học nhìn trừng trừng phương hướng chiếc xe đã đi xa, hai tay run run vò nát làn gấu áo nhăn nhúm đến không ra hình dạng, sắc mặt trắng bệch, hàm răng cắn chặt khiến môi dưới bật máu. Lâm Nhã Vi cô ta một khi đã muốn thứ gì thì nhất định không có cái nào thoát ra được lòng bàn tay của cô ta cả.
Mạc Duẫn Lâm, anh chờ đó mà xem! Nhất định anh sẽ hối hận!
Sáng ngày hôm sau, Tịnh Ân vừa ăn cái bánh màn thầu lót dạ, vừa đọc xem tin tức trên tờ báo sáng nay mua. Chủ yếu là vì cậu muốn xem tin tức về thị trường và cổ phần của các công ty, tích lũy thành đại, cậu cần phải nắm chắc cơ hội để có thể bước tiếp. Dư quang liếc qua tin sự kiện, liền thấy mục lớn nhất tọa trên tờ báo:
《 TỔNG TÀI CỦA THIÊN QUÂN TẬP ĐOÀN CÔNG BỐ HỦY HÔN ƯỚC VỚI LÂM GIA 》
Thật sự là một tin chấn động. Khi tin này được thả ra, nhất định giới kinh thương cùng cộng đồng xã hội chắc chắn sẽ quan tâm. Lý do vì sao Mạc tổng lại hủy hôn ước ? Có phải vì Lâm gia đã đắc tội Tổng tài Thiên Quân tập đoàn ?
Tịnh Ân đồng dạng cũng thắc mắc như vậy, ngay cả tay cầm bánh màn thầu cũng khựng lại, chăm chú đọc tin tức.
Không phải vì cậu trọng sinh trở về khiến mọi chuyện khác đi rồi chứ ?
Không ai ngờ rằng, kể cả bản thân cậu, kể cả Mạc Duẫn Lâm, thời khắc hai người niết bàn trùng sinh trở về, bánh xe vận mệnh đã lệch đi khỏi quỹ đạo căn bản của nó. Trùng sinh là ý trời, vậy còn có gì để trốn tránh?
(*) huyền quan: khoảng cách từ phòng khách đến cửa ra vào
------