Trọng Sinh Hoàn Kiếp: Sửa Đổi Sai Lầm

Chương 12: Phong cảnh (Thượng)




Beta: Vũ


----

Trong khoảng thời gian vừa qua, đối với thái độ cùng hành động của Mạc Duẫn Lâm, Tịnh Ân bảo trì trầm mặc, càng nhiều hơn là nghi hoặc.

Cậu từ đầu vốn tưởng rằng Mạc Duẫn Lâm nguyên bản khi gặp cậu lần đầu sẽ đạm mạc lạnh lùng, hay cho tới giờ đều là bộ dạng người xa lạ không quen, không nghĩ tới . . .

Tại quán coffee, thái độ đối xử với cậu ân cần không nói, còn chủ động bắt chuyện, đưa cậu về. Tiếp theo, lúc nào cũng đứng chờ cậu về, bất cứ là giờ học hay làm việc đều nắm rõ nhất thanh nhị sở. Sau đó là việc làm dấy lên tin đồn về quan hệ của cậu và Mạc Duẫn Lâm. Cho đến bây giờ, toàn bộ hành động của người này đều cho thấy bọn họ dường như không phải là lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên nói chuyện, thậm chí mà nói . . . là rất thân thuộc.

Lẽ nào. . .

Không, nhất định không phải. Nghi ngờ tràn đầy mi mắt của cậu, Tịnh Ân lắc đầu xua đi cái ý nghĩ không hay kia.

Nhưng tia ý nghĩ ngờ vực một khi như hạt giống được gieo sâu vào trong tâm, liền chầm chậm phát triển thành dây leo, len lỏi xen vào các khe nứt của tâm hồn, xâm nhập phá vỡ cánh cửa của trái tim, dần mang đến sự hoài nghi vô tận, mãi không có lời giải đáp sẽ ngứa ngáy khó chịu.

Kế hoạch phát triển cậu nộp lên phòng Kế hoạch cùng với văn phòng Tổng giám đốc cuối cùng cũng có kết quả.

"Cuộc họp sẽ bắt đầu từ 2 giờ chiều, hi vọng cậu đến đúng giờ. "Du Cẩn mở cửa phòng thư ký ra, nhìn Tịnh Ân nói vào bên trong.

" Tôi biết rồi. Cảm ơn anh."Tịnh Ân đáp lại.

Đợi cho Du Cẩn đóng cửa lại, Tạ Dung mới quay qua hỏi cậu.

" Có phải là bên hạng mục Den Part resort có tiến triển gì hay không ?"

" Dạ. Có lẽ vậy. " Tịnh Ân nhẹ cười.

" Vậy là tốt rồi. Chúc mừng cậu." Tạ Dung mang chút vui vẻ chúc mừng Tịnh Ân, còn không quên trêu ghẹo nhắc lại nợ cũ lần trước. " Đừng quên cậu còn nợ tôi một bữa đâu đấy."

" Cảm ơn chị. Nhất định sẽ dẫn chị đi ăn ngon. " Tịnh Ân mỉm cười.

Vài người làm cùng văn phòng có quan hệ tốt với cậu, đa số đều là nữ, đều nói tiếng chúc mừng với cậu, còn đòi đi theo ăn ké bữa với Tạ Dung để khỏi phải trả tiền, Tịnh Ân thoải mái đáp ứng, bầu không khí vô cùng hoà hợp ấm áp như nắng ấm dịu dàng ngoài cửa sổ.

Trò chuyện đôi ba câu, đi ăn trưa nghỉ ngơi xong, đã đến giờ đi họp. Đối nhân xử thế, trong bất cứ tình huống làm một nhân viên mới nào đều nên đi sớm, đạo lý này không phải cậu không hiểu. Tịnh Ân cố ý đến sớm hơn một chút, quả nhiên thu được vài ánh mắt hài lòng của vài người.

Bàn dài hình bầu dục cùng với máy chiếu to lớn, công trình Den Part resort đang được trình chiếu theo từng lời nói của cậu, ánh mắt tự tin, giọng nói dõng dạc, dáng dấp tuy trẻ mà năng lực cao thu hút không ít ánh nhìn. Tịnh Ân đã chuẩn bị rất kỹ cho từng khâu công tác, nói thế nào đi nữa, đây cũng là hạng mục đầu tiên mà cậu phụ trách, vô cùng quan trọng.

Lòng tin của con người có được trao hay không là do chính bản thân nỗ lực, nếu không thành công ở hạng mục này, muốn nói đến sự tín nhiệm của các cổ đông lớn cũng khó.

Buổi họp kết thúc trong tốt đẹp, cuối cùng là Tịnh Ân lấy bản lĩnh của mình cam kết mới đè xuống được ý định phản đối của mấy người.

Tuổi đời còn trẻ, có bao nhiêu kinh nghiệm để có thể phụ trách được hạng mục quan trọng này ? Nếu thật sự thất bại, cậu ta lấy gì để bù lại ? Hay chỉ thân phận Đại thiếu Tịnh gia này là đủ ?

Gừng càng già càng cay, Viên Quảng, vị cổ đông lâu năm của Kỷ Ức vốn rục rịch ý định phản đối cậu, kéo theo là vị trưởng phòng ban Tiêu thụ cũng bất mãn, " Tuy nói Den Part là một hạng mục quan trọng của công ty chúng ta, nhưng có nên để cho Tịnh thiếu gia đảm nhiệm ? Tôi chỉ lo kinh nghiệm của cậu ấy không đủ." Ba chữ Tịnh thiếu gia cố ý nhấn mạnh.

"Tuy tôi vừa vào Kỷ Ức không lâu, cũng không có kinh nghiệm lâu năm như các vị ngồi ở đây, nhưng tôi nghĩ càng trẻ thì phải càng tự mình đi thực nghiệm mới có thể tốt được, mọi người cũng nghĩ như vậy đúng không ?" Tịnh Ân bình bình thản thản đáp lại, ánh mắt sáng sủa của tuổi trẻ chiếu thẳng vào người của vị Viên cổ đông kia.

Mọi người âm thầm nhìn vào Tịnh Hiểu Khanh đang khoanh tay ngồi ở chủ vị, lòng thầm nghĩ, vị trí phụ trách lần này là do Tịnh tổng trao cho Tịnh Ân, nếu phản đối không phải là phủ nhận hết ý kiến của Tịnh Hiểu Khanh sao ?

Không phải chỉ là một vị trí thôi sao ? Cần gì phải như vậy mà làm khó. Trong lòng còn bất mãn nhưng cũng không có ai tỏ ra ngoài mặt, xem như là đồng ý lời Tịnh Ân nói.

Phía bên ban quản trị có người nói,"Tôi đồng ý. Dù sao cũng chưa thử qua, chúng ta ít nhất cũng để cho cậu ấy thử đảm nhiệm một lần. Tốt hay xấu đều mang lại kinh nghiệm cho cậu ấy." Vị kia trung lập nói qua dường như cũng có chút thăm dò nhìn Tịnh Hiểu Khanh, dù sao về vai vế cũng là cha của Tịnh Ân, về chức vụ là người quyết định cậu.

Tịnh Ân âm thầm ghi nhớ tên của quản trị viên kia, ít ra trong này còn có người đứng giữa, không gây khó dễ cho cậu.

Nhưng kết quả ra sao liệu Tịnh Hiểu Khanh có dám chịu trách nhiệm cho công tác của cậu ?

Cuối cùng, số đông đều đồng ý quyết định Tịnh Ân là người phụ trách hạng mục này.

Bước ra khỏi phòng họp, cậu biết, chân chính là lúc này.

Sau đó, tất nhiên cậu phải thực hiện lời hứa của cậu, dẫn mọi người trong phòng họp đi ăn.

Cậu chọn một nhà hàng giá cả tương đối, mọi người không có ý kiến gì. Cùng nhau tụ tập ăn uống chụp hình đến thư sướng, rồi ai về nhà nấy.

Chẳng mấy chốc đến lịch công tác có sự thay đổi nhẹ. Cậu với tư cách là người phụ trách đại diện cho Kỷ Ức đi tới địa điểm hạng mục Den Part, cùng đi với cậu còn có Tạ Dung và Trương Chung, thuộc ban Quản lý. Ngày xuất phát đã định sẵn, chỉ chờ sắp xếp việc học của cậu xong là đi.

Biết Tịnh Ân nghỉ học vì công việc, Hữu Phục Sinh chỉ cười chúc cậu thành công, còn kèm theo một bữa ăn hoành tráng nếu như làm tốt trở về, nhất định không được quên người bạn này.

Tịnh Ân đồng ý, trong khoảng thời gian này, người mà cậu tiếp xúc nhiều nhất, hay nói chuyện trong khóa học nhất chính là Phục Sinh, cũng có thể nói là người bạn duy nhất của cậu. Tịnh Ân tin vào ánh mắt nhìn người không tệ của mình, kết giao cũng toàn người không có hại đối với mình.

Kiếp trước, có lẽ ánh mắt của cậu quá thất bại mà nhìn lầm người, hoặc có thể nói, Mạc Duẫn Lâm giấu tâm tư lợi dụng cậu quá sâu, khiến cậu không thể nào nhìn thấu mà mù quáng nghe theo.

Dạo gần đây, Mạc Duẫn Lâm có lẽ có chuyện gì đó cũng không thấy hay tìm tới cậu. Như vậy càng tốt, tình hình hiện tại nên là vậy đi . . .

Ngồi trên máy bay, đối diện với khung cửa sổ to hơn bàn tay mình, đường nhìn của Tịnh Ân tiếp xúc với một làn trời mây biển rộng.

Không trung thoáng đãng xanh ngắt tựa như mặt biển phẳng lặng, lốm đốm vài đám mây trắng cuồn cuộn tròn tròn khiến người khác dễ liên tưởng đến kẹo bông gòn xốp xốp mịn mịn muốn ăn, rộng lớn như vậy, giúp tinh thần càng thả lỏng, đắm chìm vào trong màu xanh trong mát rượi tươi sáng như vừa được tắm biển ra.

Tịnh Ân cứ thế mà vô ý thức thả lỏng thân mình. Thế nhưng càng tuyệt hơn nếu không có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cậu xuất ra từ người bên cạnh. Tịnh Ân thực sự rất muốn cách càng xa người này càng tốt.

"Anh nhìn đủ chưa?" Tịnh Ân quay đầu lại khiến đường nhìn hai người chạm nhau, giọng điệu không được tính là tốt lắm.

"Anh thấy cảnh bên ngoài đẹp lắm." Em còn đẹp hơn cảnh bên ngoài, người nào đó âm thầm nói trong lòng.

"Mạc tổng, nếu từ đầu anh thích nhìn cảnh như vậy sao không đặt vé ở khoang hạng nhất ngồi chỗ nào gần khung cửa sổ hơn? Càng không cần phải bon chen vào khoang hạng thường như vậy." Tịnh Ân vốn là nghĩ đường bay từ đây đến Den Part không lâu lắm, không nhất thiết phải ngồi khoang hạng nhất tốn kém, dù sao cũng chỉ ba người. Nhưng điều cậu thắc mắc là nguyên bản là cậu cùng Tạ Dung ngồi cạnh nhau, sao lại thành Mạc Duẫn Lâm rồi?

Mạc Duẫn Lâm cười cười nhìn cậu không nói.

"Anh cảm thấy ngồi đây không tệ lắm." Cho dù nơi đó có chỗ tốt nhất, là nơi có phong cảnh đẹp nhất, cũng không bằng ngồi cạnh ngắm nhìn em. Nhìn em như vậy là đủ.

Tịnh Ân liếc Mạc Duẫn Lâm một cái, cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với người mình không muốn nói chuyện, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi. Dù vậy, cậu vẫn cảm nhận được đường nhìn của Mạc Duẫn Lâm đặt trên người cậu không buông.

Anh tham lam nhìn từng đường nét tinh xảo hoàn mỹ trên khuôn mặt người kia, anh càng rõ qua vài năm nữa khuôn mặt kia càng khiến bao người mê đảo, chăm chú nhìn vào từng cọng tóc đen mượt chảy xuôi xuống cần cổ thiên nga mảnh khảnh, tới đôi mắt nhắm nghiền kia, chăm chú tới mức như muốn tìm ra hạt bụi dơ bẩn nào đọng lại trên người thánh khiết này. Ánh sáng phản chiếu qua khung cửa sổ làm nổi bật lên da mặt đã vốn trắng như tuyết thành một loại băng cơ ngọc cốt vừa băng lãnh vừa nhu hoà, khiến anh muốn chạm nhưng không dám.

Hai người sát cạnh bên nhau, một người không quan tâm mà ngủ, người kia dịu dàng từng khắc mà quan sát.

Bầu trời bên ngoài bao la như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, nhưng có ai chú ý ?

--Rốt cuộc ai là phong cảnh trong lòng của ai? Ai là nỗi niềm lớn nhất của ai ?

--------'-------'-------'