Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 44: Không giữ được




Dung Tự xem tài liệu xong thì đóng lại, cô ngẩng đầu nhìn thời gian. Trước khi về phòng mình, cô đến phòng Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi đã ngủ, tư thế ngủ khá ngoan, cả người co lại, cạnh tay còn có điện thoại, chắc đang chơi rồi ngủ thiếp đi. Toàn bộ căn phòng tràn ngập một màu vàng nhạt khiến người ta thư giãn, cạnh giường của Trình Cẩm Chi có lắp đèn thơm. Đèn thơm cũng mới lắp gần đây, màu đèn có hơi lãng mạn.

Dung Tự kiểm tra mắt cá chân của Trình Cẩm Chi, mắt cá chân không sao, chỉ bị quẹt một cái. Dung Tự dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi, ngón tay của cô vừa chạm vào da Trình Cẩm Chi, đầu ngón chân nàng lập tức run nhẹ, người cũng không tỉnh. Có lẽ là quá mệt. Dung Tự đứng dậy, nhét chăn lại cho Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi ngủ rất say, chỉ có lúc ngủ rất say mới ngoan như vậy.

Vài ngày trước, hai người ăn cơm với đạo diễn. Trong bữa ăn, Trình Cẩm Chi luôn cười. Ăn xong, nàng bĩu môi, mặt hơi bị cứng, hình như cười quá nhiều, muốn cho gương mặt nghỉ ngơi một lúc. Tuy rằng Dung Tự không chơi điện thoại, nhưng cũng biết một số tin tiêu cực về Trình Cẩm Chi, gần đây nhất, nói Trình Cẩm Chi tự kiêu, mặt lạnh nguyên chương trình, ảnh này cũng được chọn là khuôn mặt vô cảm của Trình Cẩm Chi.

"Chị ấy đang nghỉ ngơi." Dung Tự đăng một bình luận như vậy trên web tin tức, nhưng nhanh chóng bị những bình luận khác che mất.

Tại sao người khác sẽ thấy là mặt lạnh, mà cô thấy dễ thương. Mấy bữa trước khi Trình Cẩm Chi bĩu môi, cô rất muốn cúi đầu hôn nàng ngay. Tại sao có thể có một người, nàng bĩu môi một cái là bạn đã muốn hôn nàng?

Nhớ.

Muốn hôn chị.

Có phải vì năm nay mới mười chín tuổi, thiếu tu hành mới có thể bận lòng như thế.

Dung Tự giơ tay lên, tắt đèn thẩm mỹ trên bàn. Ra cửa, nhận ngay cuộc gọi từ nước ngoài.

"Không được, em không được tạm nghỉ học..." Giọng Dung Tự có hơi cương quyết, nói mấy câu sau mới nhẹ nhàng hơn: "Em nên hoàn thành tốt việc học của mình, chị ở trong nước tốt lắm..."

Cúp điện thoại, Dung Tự nhìn thoáng qua căn phòng của Trình Cẩm Chi, sau đó mới chậm rãi trở về phòng mình.

Quay đến giữa tháng chín, cuối cùng "Giang sơn mỹ nhân" cũng chính thức đóng máy. Dựa theo hình thức phim cuối tuần, mỗi tuần bốn tập, dự kiến tháng mười phát sóng xong. Hiện giờ "Giang sơn mỹ nhân" đã bán cho Đông Lai TV, Đông Lai TV chuẩn bị phát sóng trong tháng mười. Khi kết thúc phát sóng trên Yêu Luke sẽ phát sóng lần đầu tiên trên kênh truyền hình, bám gót độ hot của "Giang sơn mỹ nhân".

Thời gian gần đây Đông Lai TV đang tiến hành đấu thầu quảng cáo, ngoại trừ mua "Giang sơn mỹ nhân", Đông Lai TV còn mua vài bộ phim cực nổi. So với Đông Mang TV, mảnh sản xuất phim truyền hình của Đông Lai TV tương đối yếu kém, ngược lại chương trình tạp kĩ mạnh hơn. "Xin chào, người yêu" là chương trình tạp kĩ mà Đông Lai TV tham gia chế tác.

Đạo diễn Vương Chương vẫn tương đối rộng rãi, ngoại trừ thù lao phim trả trước đó, hậu kì cũng trả rất nhiều thù lao, đồng thời tìm vài người phát ngôn cho Dung Tự. Người nổi thì nhiều thị phi, đặc biệt trong ngành giải trí, hiện tại không chỉ một kênh truyền thông truyền tin Trình Cẩm Chi và Dung Tự bất hòa. "Giang sơn mỹ nhân" nên thuộc về hai nữ chính, nhưng vì Trình Cẩm Chi nữ đóng nam, dẫn đến có rất nhiều phiếu bầu bầu Dung Tự là nữ chính thứ nhất. Xếp hạng nữ chính, hiển nhiên có thể khiến những người hâm mộ liên tục cãi nhau.

Sao nữ cùng thời dễ bị công chúng đem ra so sánh nhất, đừng nói chi là sao nữ trong cùng một bộ phim cực nổi. Nhĩ phương xướng bãi, ngã phương đăng tràng*, cãi nhau tối mày tối mặt.

*Nhĩ phương xướng bãi, ngã phương đăng tràng: Mang hàm ý thời thế thay đổi, phần lớn dùng để châm chọc. Ở đây chỉ người mắng qua kẻ mắng lại.

Trình Cẩm Chi thấy trên mạng cãi nhau như vậy, vẫn thấy có chút may mắn. May mà Dung Tự không chơi điện thoại.

Khi quay "Giang sơn mỹ nhân", đã có không ít kịch bản tìm đến Dung Tự. Thân phận của Dung Tự tương đối đặc thù, có rất ít sao nữ nổi đến mức này mà vẫn không kí hợp đồng với công ty đại diện. Dung Tự cũng lấy kịch bản đưa cho Trình Cẩm Chi xem. Trình Cẩm Chi nói không xem, lúc không có việc gì cũng sẽ lướt email: "Ha ha cái này được, hình tượng nhân vật ngọt ngấy luôn, thực sự muốn thấy vẻ nũng nịu của em."

"Ừ."

"Vẫn không được." Trình Cẩm Chi suy nghĩ một chút, vẫn loại bỏ kịch bản này. Ai muốn xem em nũng nịu với tên con trai khác: "Em diễn nội tâm hợp hơn."

"Cái này đi, diễn nội tâm rất nhiều, không được..." Lại có cảnh giường chiếu!

"Cái này... diễn hôn nhiều quá... kịch bản là sao nam tự viết à? Ôi thật đúng là... không được không được."

Chọn nửa ngày, Dung Tự cũng tốt tính nhìn nàng.

Trình Cẩm Chi lướt, thấy một kịch bản quen mắt, "Người về". Nàng cẩn thận lướt một chút, đúng là bộ "Người về" của đời trước. Thấy tay Trình Cẩm Chi ngừng lại, Dung Tự cũng nhìn qua: "Bộ này em xem rồi."

"Vậy em cảm thấy thế nào?" Trình Cẩm Chi ngẩng đầu, nhìn Dung Tự.

"Không hợp với em lắm, DC nói cũng không tệ lắm, nên em để lại."

Khi đó, Trình Cẩm Chi vừa mới bộc lộ tài năng. Công ty chuẩn bị buổi họp báo cho phim mới của nàng, đến buổi tối đột nhiên lại nói hoãn lại, vì các bên truyền thông đều nói không có thời gian. Bọn họ đều đang chuẩn bị chào đón tân Ảnh hậu trở về từ liên hoan phim Turin, Dung Tự. "Người về", rất nhiều người không coi trọng nó, không nghĩ rằng nó trở thành hắc mã* của liên hoan phim Turin, gom hết giải "đạo diễn xuất sắc nhất" và "nữ diễn viên chính xuất sắc nhất" vào túi.

*Hắc mã: Chỉ những người không có tiếng tăm gì, đột nhiên bộc lộ tài năng gây bất ngờ cho mọi người.

Bộ phim này, từ nay về giúp Dung Tự sau đi lên con đường ngôi sao rực rỡ.

Tay Trình Cẩm Chi run lên, nhanh chóng lướt qua "Người về": "Vậy ổn."

Sau đó, Trình Cẩm Chi cũng không yên lòng, Dung Tự cho rằng nàng mệt, lấy máy tính bảng trong tay nàng cất. Cô đưa tay xoa xoa đầu Trình Cẩm Chi: "Sao vậy?"

Trình Cẩm Chi không nói lời nào, chỉ nhìn Dung Tự, sau đó cúi đầu vùi vào lòng Dung Tự.

Không xong rồi, tâm trạng này không xong rồi, lần đầu tiên Trình Cẩm Chi thấy phiền việc mình trọng sinh.

Nếu nàng không trọng sinh, nàng sẽ không biết sau này xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không biết Dung Tự nhờ bộ phim này mà bắt đầu phong sinh thủy khởi*. Nàng nhớ rõ một ngày sau khi Dung Tự xuống máy bay, đến tìm nàng ngay, trả hết tất cả nợ nần.

*Phong sinh thủy khởi: Hình dung việc phát triển nhanh chóng, lớn mạnh trong một thời gian ngắn.

Mấy ngày tiếp theo, Trình Cẩm Chi như là làm chuyện gì trái với lương tâm. Mặc dù thấy Dung Tự, cũng giả bộ không thấy, nói chuyện với DC bên cạnh. Chờ Dung Tự đi qua, nàng mới len lén quay đầu lại. Từ ngày hôm trước, Dung Tự kéo nàng hỏi nàng sao vậy, nàng không trả lời, chỉ đá cây cỏ đáng thương bên chân, Dung Tự dần dần buông tay nàng ra, dường như còn khẽ thở dài. .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Hôm nay, Trình Cẩm Chi đến phòng thu, thấy Dung Tự hát bên trong. Đạo diễn Vương Chương đeo tai nghe, gật đầu vô cùng hài lòng.

"Cô Trình, lời thoại của cô đợi một lát nữa." Vương Chương thấy Trình Cẩm Chi đến, vội vã gỡ tai nghe ra: "Phim của bạn tôi nhờ tôi giúp, tôi nhờ cô Dung giúp tôi thu ca khúc chủ đề."

"Ừ." Trình Cẩm Chi vốn định ngồi bên cạnh.

Vương Chương vẫy vẫy tay với Trình Cẩm Chi: "Giọng hát của cô Dung hay thật, cô Trình nghe thử chút?"

"À... ừ." Trình Cẩm Chi không thể làm gì khác hơn là cầm tai nghe lên, nàng nhìn lướt qua cuốn tập trong tay Vương Chương, "Trở về năm mười bảy tuổi", ca khúc chủ đề "Để tôi cô độc, để tôi yêu em".

"Không còn kịp sao? Từ nay về sau tôi mất đi em sao? Tôi mất đi nụ cười, tôi mất đi cái ôm, tôi mất đi em, điều quan trọng nhất thế gian. Để tôi cô độc, để tôi yêu em. Để tôi mất đi tất cả, để tôi trở lại bên cạnh em. Tôi khẩn cầu, cả đêm đông này, kết thúc đi..."

Hình như Dung Tự thấy Trình Cẩm Chi ngoài cửa kính thủy tinh, Trình Cẩm Chi đeo tai nghe và đụng phải ánh mắt của Dung Tự. Dung Tự nhìn nàng, nhìn một lúc lâu, Trình Cẩm Chi hơi ngượng ngùng sờ sờ tai nghe. Lúc này, Dung Tự mới bắt đầu hát đoạn tiếp theo.

"Vùng vẫy, đan xen, màu xanh lá ngón. Nhìn không thấy, quấn trong lòng. Coi như tôi ngu si điên cuồng, coi như tôi bình tĩnh. Đừng nghe tôi nói dối nữa..."

Trình Cẩm Chi gỡ tai nghe: "Ừ, cô Dung hát rất thâm tình."

"Đúng vậy." Vương Chương nói một câu trêu chọc: "Cô Dung không phải sao nữ không có chuyện cũ."

Trình Cẩm Chi cúi đầu, vẫn không nhìn Dung Tự. Nàng thu lời thoại xong, đã khuya lắm rồi, Dung Tự vẫn đứng ở hành lang chờ nàng. Dung Tự đưa nước khoáng cho nàng: "Khát nước không?"

Trình Cẩm Chi uống một hớp nước, sóng vai với Dung Tự đi ra phòng thu. Đến cửa, Trình Cẩm Chi đột nhiên lên tiếng: "Em nhận "Người về" đi, chị xem lại, thấy cũng khá lắm."

"Ừ được." Nói, Dung Tự lại kéo Trình Cẩm Chi: "Bậc thang, cẩn thận bước hụt."

Trình Cẩm Chi cũng không giãy giụa, cứ được Dung Tự dắt xuống bậc thang như vậy. Nàng giả vờ thoải mái nói: "Dung Tự, nếu sau này em nổi tiếng, cũng đừng quên chị nha."

Trình Cẩm Chi nghĩ chắc chắn đầu của mình bị cửa kẹp, không ngờ nàng lại có thể khuyên "đối thủ một mất một còn" ký hợp đồng bộ phim biến Dung Tự thành "Ảnh hậu".

Trước kia Dung Tự đều sẽ không nói, lần này tốt xấu cũng trả lời Trình Cẩm Chi một câu: "Không."

"Dung Tự..." Trình Cẩm Chi không đi, nàng nhìn Dung Tự. Nàng mang giày cao gót, cao bằng Dung Tự.

"Sao?"

Chị thật ghen tị với em.

Em giành được sự công nhận và tiếng vỗ tay nhanh như vậy.

Là ghen tị sao? Trình Cẩm Chi đem việc trằn trọc khó ngủ mấy hôm nay hiểu thành "ghen tị".

Dung Tự sẽ nhanh chóng trả nàng hai chục triệu, đây là một chuyện đáng vui. Thế nhưng... nàng trằn trọc, nàng đang nghĩ, bản thân không nên trọng sinh. Nàng vẫn muốn làm một ít việc tốt, nhưng ở trước mặt Dung Tự, nàng lại biến thành một Trình Cẩm Chi "ích kỉ". Khuyên Dung Tự quay "Người về", Trình Cẩm Chi nửa là buồn nản nửa là giải thoát. Nàng không muốn thế này, biến thành một người cực kì lúng túng trước Dung Tự.

"Em biết rồi."

"Em biết gì?"

"Em sẽ dọn đi."

"Không được phép dọn đi!" Miệng Trình Cẩm Chi nhanh hơn não, ngừng hai giây lại nắm thật chặt tay Dung Tự: "Dù sao em cũng không được phép em dọn đi... em dọn đi... chị tìm ai đòi nợ..."

Buổi tối, Trình Cẩm Chi luôn nhìn chằm chằm Dung Tự, chỉ sợ không để ý, Dung Tự sẽ chạy ngay. Dung Tự vừa lấy quần áo, lập tức bị Trình Cẩm Chi giành lấy, nàng ôm chặt quần áo của Dung Tự.

"Em tắm." Bị Trình Cẩm Chi làm ầm ĩ, Dung Tự vẫn rất nói bình tĩnh.

Trình Cẩm Chi cúi đầu, thấy mình ôm áo lót quần lót của Dung Tự. Màu ngà... thật xứng với làn da của Dung Tự...

"Dung Tự... em ở nhà còn mặc đồ lót à..."

Trình Cẩm Chi vừa dứt lời, quần áo trong lòng nàng lập tức bị Dung Tự lấy lại: "... Ừ."

"À... chị nghĩ ở nhà em đừng nên mặc, không có lợi cho sự phát triển..." Trình Cẩm Chi đi theo sau Dung Tự... đồ lót không nhỏ, thật ra Dung Tự vẫn điện nước đầy đủ. Có điện nước đầy đủ, hai người có nhiều cảnh giường chiếu như vậy... ừm còn rất mềm... Trình Cẩm Chi đụng ngay ánh mắt của Dung Tự khi vừa ngẩng đầu, nàng hơi ngượng ngùng, càng nói càng loạn: "Em đừng lo chị, chị sẽ không đột kích bất ngờ..."

Chết tiệt! Nàng đang nói gì! Càng tô càng đen!

"Chị muốn tắm chung sao?" Hình như Dung Tự thở dài một hơi, cô mở cửa phòng tắm ra, nhìn Trình Cẩm Chi.

Lần này Trình Cẩm Chi đỏ từ cổ lên tới mặt: "Vậy em trước đi, không quấy rầy em."

Trình Cẩm Chi quay đi.

Dung Tự thấy lưng Trình Cẩm Chi rất thẳng, trông như bình tĩnh, thật ra chân bước rất nhanh, đến cửa hình như còn xấu hổ thở dài một hơi.

Khi tắm, Dung Tự ôm tim mình. Tâm trạng lo được lo mất, là không giữ được sao?

Cô không phải là thần, cô phát triển dựa theo thói quen đã từ rất lâu.

Không nhìn, không nghĩ. Mỗi lần đều có thể tốt hơn rất nhiều.

Thế nhưng lúc này, hình như không được.

***

Ngao Tạng dựa vào cửa phòng tắm: Cục cưng, muốn tắm chung sao? Em bảo đảm không động tay động chân... à có thể sẽ động tay một chút...

Mặt Kim Heo đỏ lên, đóng sầm cửa phòng tắm: Không!

Mặt Ngao Tạng ngỡ ngàng:... Tại sao Tiểu Dễ Thương lại bắt đầu chống cự tắm kì cọ?

Tác giả xấu hổ: Thật ra tôi không chống cự với tắm kì cọ.

Ngao Tạng nhìn tác giả: Ngươi không có tay?

Tác giả:...

Ngao Tạng: Ngươi không có bạn gái sao?

Tác giả:...

Độc giả: Tác giả, bà già lượn trong chuyện hậu trường làm gì?

#Tôi có một trăm lẻ tám cách để tìm bạn trăm năm cho mình.

*"Trở về năm mười bảy tuổi" là một bộ truyện khác của tác giả. Ca khúc chủ đề "Để tôi cô độc, để tôi yêu em" là tác giả viết lời dựa theo nền nhạc của bài "Boku Ga Shinou To Omottanowa" để làm kịch truyền thanh, tác giả có để lời dưới chương này, mà dài lắm nên mình không edit. Thông cảm:)) Bộ này có bạn post QT luôn rồi, đoạn đầu hay lắm:))