Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 182: Đừng tưởng giỏi




Trình Cẩm Chi lại đi.

Dung Tự ngồi ở đầu giường, nhìn hai bàn tay dang ra của mình. Cái ôm luôn ấm áp, Trình Cẩm Chi ôm cô. Người ấy luôn như thế này, không quan tâm, có lẽ đôi khi sẽ ngang ngược kiêu căng không sợ ai. Nhưng cũng sẽ phấn đấu quên mình cho cô, như thể sẽ không bị tổn thương, ôm lấy cô lần nữa.

Khi Dung Trạm bước vào, hắn thấy một mình Dung Tự, vẻ mặt hắn run sợ, dĩ nhiên cũng không đành lòng. Hắn quay mặt đi, tim của hắn cũng khó chịu. Dung Tự rút tay về, vẻ lặng im một mình giống như đang nhớ lại. Ánh sáng của cô ôm cô.

"Trình... cô Trình đi rồi?" Vốn hắn định kêu thẳng tên của Trình Cẩm Chi, tới miệng vẫn đánh cua.

"Ừ, chị ấy đi rồi."

"Em còn tưởng cô ấy sẽ ở lại." Dung Trạm lẩm bẩm nói một câu. Hắn cho rằng Trình Cẩm Chi sẽ ở lại, vốn bây giờ hắn vào là để nói với chị hắn một tiếng, hắn đến công ty. Tìm một thời gian thích hợp, cho hai người một không gian riêng. Không ngờ rằng Trình Cẩm Chi đã đi trước, áp lực chịu đựng trên người chị hắn vẫn còn thấp, xem ra hai người vẫn chưa nói xong.

"Chị, cô ấy vẫn sẽ đến chứ?" Cảm thấy Trình Cẩm Chi đi vội vội vàng vàng.

Dung Tự ngước mắt lên, trong khoảnh khắc đó hắn thấy được biểu hiện của chị hắn, hắn hối hận khi bản thân đã hỏi vấn đề như vậy. Đã bao lâu chị hắn không để lộ vẻ mặt như vậy? Lần cuối cùng là khi nào? Đau thương tuyệt vọng như vậy, thời gian cha mẹ qua đời, chị gái còn nhỏ cũng chưa từng thể hiện. Người chị lý tính kiềm chế của hắn thua ở cô gái như Trình Cẩm Chi. Lúc trước hắn biết chị hắn xác định là Trình Cẩm Chi, mới tìm đưa Trình Cẩm Chi đến. Nhìn bây giờ, Trình Cẩm Chi không chỉ là một người mà chị hắn thích và không có được. Đó là mạng, là nửa mạng sống của chị hắn. Gia đình họ rất nghiêm khắc, cha mẹ yêu thương bản thân, từ nhỏ cũng không để bản thân chịu nhiều uất ức. Có lẽ là tài năng bẩm sinh, cha mẹ biết tài năng bẩm sinh của hắn không bằng chị hắn. Từ nhỏ, chị hắn đã bị gửi gắm những kì vọng rất lớn, khi Dung Trạm có thể nhớ mọi việc, chị của hắn đã thể hiện ra khí chất hoàn toàn khác với những bạn cùng lứa. Nội tâm của chị hắn như một cái hồ sâu không gợn sóng. Hắn sùng bái người chị lý tính kiềm chế như vậy, chị của hắn có thể làm mọi thứ. Những gì trong tay chị cũng thật dễ dàng. Dung Trạm không cảm thấy thế nào, đây là bản lĩnh mà những người bình thường ước ao cũng không được. Những người bình thường thiếu kiềm chế và tự ràng buộc, họ luôn khiến những việc trong tay trở nên hỏng bét, họ luôn luôn khủng hoảng khi biến cố đột nhiên xuất hiện. Hắn là người bình thường, vậy nên hắn ước ao đồng thời lấy chị hắn làm gương. Cho đến khi Trình Cẩm Chi xuất hiện, cho đến khi chị hắn rơi lệ: "Cố chống quá."

"Chị chỉ cố chống thôi."

Chị hắn không bao giờ khóc như thế trước mặt hắn, cũng không bao giờ đau thương và tuyệt vọng như bây giờ. Chị hắn như đang lung lay trên rìa vách đá, chỉ cần ai đó nhẹ nhàng đẩy, chị hắn sẽ rơi xuống vực thẳm.

"Em đừng làm phiền chị ấy." Lần này chị hắn không nghiêm nghị trách mắng, chỉ có bất lực và yếu đuối.

Chị, em không thể thấy chị như thế này.

"Em đi ra ngoài đi, chị quá mệt mỏi." Dung Tự nằm trên giường, hai bàn tay ôm lấy ngực. Quả thật cô hơi mệt, cô nằm xuống với thông điệp được truyền đạt từ bộ não.

Dung Trạm dụi mắt, gật đầu trong hoảng loạn: "Chị, em ở ngoài cửa, nếu có chuyện gì thì chị gọi em."

Chị, ngàn vạn lần chị đừng có chuyện gì, trên đời này em chỉ còn có chị.

Dung Tự yếu ớt lên tiếng, sau đó nhắm mắt lại. Đến khi Dung Trạm ra ngoài, cô mới từ từ mở mắt. Căn phòng hơi u tối, Dung Trạm tắt đèn khi ra ngoài. Điều này rất tốt. Mấy năm nay luôn đảo ngược ngày đêm, thói quen làm việc buổi tối, nơi tối tăm có thể có lợi cho suy nghĩ của cô. Cô có rất nhiều thời gian để nhớ về Trình Cẩm Chi.

"Nửa tháng này hơi mệt, việc của công ty rất nhiều." Bên tai cô lại vang lên những gì Trình Cẩm Chi vừa mới nói với cô.

"Không biết nói gì với em, vậy thì nói một số chuyện vặt vãnh. Toàn là mấy chuyện không quan trọng, em muốn ngủ thì ngủ đi."

Nghe nàng nói, làm sao mà cảm thấy mệt được.

"Chị nói em thế nào mới tốt, lúc trước mạnh mẽ như trâu, mới qua mấy năm, đã bị em xài hao thành như vậy. Em ỷ em còn trẻ, nếu không dưỡng lại, già rồi em chịu." Đối phương lải nhải: "Sao chị càng nói em, em càng có tinh thần. Cười cái gì? Khó ưa."

Người này dù giương nanh múa vuốt, vẫn sẽ mềm lòng.

"Chị phiền em đồ khó ưa." Giọng nói của đối phương dần dần hạ xuống.

Sau cái ôm, lại rời đi.

"Dung Tự, chị phải thừa nhận, cho đến giờ chị vẫn bị em thu hút."

"Nhưng mà, chị đã không dám có được em lần thứ hai."

"Chị không dám ở bên em, chị không biết khi nào, lại chẳng hiểu tại sao bị em bỏ rơi. Khi lòng chị tràn đầy kế hoạch tương lai, thì lại trở thành điều ngoài kế hoạch của em."

"Dung Tự, mình không thể kéo dài lẫn nhau. Chị không thể ở cạnh em, đầu óc của chị sẽ vô thức nhắc nhở bản thân, em sẽ rời bỏ chị. Chị không thể kiểm soát những cảm xúc như vậy, làm sao chị ở bên cạnh em được." Nước mắt của đối phương cứ tuôn rơi như vậy: "Dung Tự, mình đừng như vậy nữa."

Có lẽ nước mắt của Trình Cẩm Chi, đã rơi vào tim cô. Dung Tự siết chặt trái tim đang nặng nề đau đớn, hai hôm trước phẫu thuật, tại sao không bảo bác sĩ lấy ra. Nếu không, cô sẽ không nóng cháy đau đớn như tối nay.

Dung Tự ôm lấy cánh tay, một cái ôm quen thuộc, gò má của đối phương kề lên đầu cô: "Chị phiền em đồ khó ưa."

Trình Cẩm Chi có lẽ là kiếp nạn mà cô vui vẻ chịu đựng.

Trình Cẩm Chi ngồi ở ghế sau của xe, nàng xòe tay nhìn lòng bàn tay của mình. Cũng không phải nàng đã muốn ôm Dung Tự ngay từ đầu, đã bao lâu nàng không vò đầu Dung Tự? Có lẽ thấy đối phương vẫn còn là một bệnh nhân.

Bệnh nhân à. Đối phương là bệnh nhân. Trình Cẩm Chi phản ứng, nàng bỏ đi vội vội vàng vàng, chẳng lẽ lại kích thích Dung Tự khiến Dung Tự vào phòng cấp cứu? Khổ não. Cơ thể của đối phương bây giờ giống như Lâm muội muội*. Lúc xuống xe, Trình Cẩm Chi hơi giơ tay lên, trong đầu lại nhớ đến cái ôm ban nãy.

*Lâm muội muội tức Lâm Đại Ngọc - nhân vật chính trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng - một người được biết đến với hình tượng ốm yếu, thân thể mỏng manh từ khi sinh ra.

"Xin lỗi." Còn có giọng nói của Dung Tự.

Đêm nay gió hơi to, hai người ôm nhau có vẻ rất ấm áp. Cái ôm không đến một phút ban nãy, vẫn cứ làm Trình Cẩm Chi chống nổi cơn gió to của tối nay. Trở về biệt thự với mái tóc rối bù. Nàng nhớ đến hộp hoa khô Dung Tự giấu bên mình, thứ mà nàng tặng cho Dung Tự. Dung Tự cũng từng tặng nàng rất nhiều thứ. Trình Cẩm Chi không để ý đến mái tóc, cắn móng tay đi tới đi lui trong phòng khách. Những thứ mà Dung Tự tặng cho nàng đi đâu rồi? Đúng, hỏi cha mẹ nàng thử.

"Có những thứ này à? Mẹ không nhớ." Mẹ nhanh chóng cho nàng câu trả lời chắc chắn. Đây là chuyện của nhiều năm trước.

"Lúc trước mẹ lắp đặt trang thiết bị cho con, đã bỏ rất nhiều thứ." Trình Hoài Nam trả lời Trình Cẩm Chi: "Cha nhớ cha có cất một số thứ cho con, danh sách con liệt kê dài quá, cha không có cất cho con nhiều đồ như vậy."

Trình Cẩm Chi cảm thấy mình ăn no không có chuyện gì làm, mới có thể lục lọi kho chứa đồ của cha mình vào nửa đêm.

Không biết mình ngủ khi nào, cô cảm thấy mình có một giấc mơ rất dài. Dung Tự mở mắt.

"Chị, chị dậy rồi, chị đói bụng không? Muốn uống nước không? Cơ thể có khó chịu chỗ nào không? Em đi gọi bác sĩ cho chị." Miệng Dung Trạm không yên được, nói ào ào liên tục.

"Chị ngủ bao lâu rồi?"

"Không bao lâu, mới một tiếng thôi. Chị muốn ngủ tiếp không? Hay ăn gì đó rồi ngủ tiếp?"

"Ăn cái gì đi." Cơ thể của cô nói với cô cô cần ăn cái gì đó.

Dung Trạm hành động rất nhanh, chỉ nửa tiếng đã bưng tất cả đồ ăn đến: "Chị, đây là nhà hàng chị thích nhất. Chị nếm thử. Năm nay nhà hàng của họ ra mấy món mới. Đáng lẽ có thể nhanh hơn, nhưng nhà hàng của họ bán càng ngày càng đắt khách, không nhanh được."

"Ừ. Em ăn chưa?"

Dung Trạm gật đầu: "Em ăn rồi. Ăn rất nhiều."

Dung Trạm ngoan ngoãn như một đứa trẻ vừa mới học tiểu học.

"Ừ." Dung Tự ăn rất ít, cô chỉ mới bắt đầu ăn thức ăn đặc trong hai hôm nay, ăn rất chậm. Hạt gạo phải nhai mấy lần trong miệng.

"Chị, chị húp canh." Dung Trạm nhanh chóng múc canh cho Dung Tự: "Món này là em đặc biệt bảo họ làm, bác sĩ cũng nói bổ cho cơ thể."

Dung Tự chậm rãi nhấp một miếng, canh nóng hổi. Dung Trạm nhìn chị hắn qua lớp sương mù, luôn cảm thấy chị hắn tốt hơn hôm qua nhiều.

Vậy là tốt rồi.

"Em không cần phải ở đây canh chừng chị. Chuyện của công ty cần em đi giải quyết." Sau khi ăn xong, Dung Tự nói với Dung Trạm.

"Chị, em muốn ở cạnh chị. Chị coi chị ăn hay làm gì đó, cũng cần trông nom."

"Những thứ này thư kí sẽ xử lý, em cần phải đến công ty để ra quyết định."

Dung Trạm lặng lẽ dọn bàn ăn, vẫn còn hơi do dự: "Nhưng mà..."

"Đi đi."

"Họp xong em sẽ đến đây."

"Ừ." Chỉ bằng khả năng của Dung Trạm, một ba năm ngày cũng không phân thân được. Có lẽ có thể để cô yên tĩnh một mình.

Đến khi em trai đi, Dung Tự đến gặp bác sĩ để tìm hiểu về tình hình của mình. Thông qua miệng của em trai cô, khó tránh khỏi hơi phóng đại.

"Cô Dung, không phải cô vẫn muốn làm việc chứ?" Mặt bác sĩ không biểu cảm nói. Bệnh nhân như vậy hắn cũng gặp nhiều, một thời gian không được kiếm tiền thì sẽ ngứa, có thể xuống giường thì cảm thấy mình đã có thể làm việc trở lại. Nghe Dung Tự hỏi giới hạn có thể chịu đựng, bác sĩ lập tức biết đối phương muốn dời phòng làm việc đến phòng bệnh.

"Cô Dung, tôi nghĩ cô vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian." Người bệnh như vậy, là một kiểu khiến bác sĩ nhức đầu. Tuy rằng không làm khó, nhưng luôn có ý tưởng riêng của mình, không làm theo lời khuyên của bác sĩ. Rất không chú ý đến nghỉ ngơi.

"Ừ tôi biết rồi."

Hai hôm sau, Trình Cẩm Chi cũng không đến. Dung Tự chậm rãi mặc quần áo vào. Mới ra bệnh viện, đã đụng phải Trình Cẩm Chi đến đây. Trình Cẩm Chi vớt Dung Tự trói gà không chặt về phòng bệnh: "Dung Tự, em muốn chết đúng không?"

"Em ăn mặc chỉnh tề như vậy đi đâu? Đi làm?"

"Em muốn..." Gặp chị.

"Em muốn cái gì? Em kiếm hết tất cả tiền trên thế giới đi."

Dung Tự không nói, rụt cổ.

"Cô Trình, cô đừng lớn tiếng như vậy, cô Dung cô ấy..." Y tá nhịn không được mở miệng ngăn cản, cô Dung thích yên tĩnh, bình thường họ vào cũng đều cẩn thận. Giọng cô Trình lớn như vậy, họ sợ cô Dung chịu không nổi.

Không ngờ cô Dung không chỉ không tỏ vẻ khó chịu, mà còn có chút sợ hãi, cô nắm lấy tay Trình Cẩm Chi. Xin lỗi một cách cẩn thận: "Em không ra ngoài."

... Cô Dung là M sao?

"Đừng tưởng giỏi." Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Trình Cẩm Chi lấy ra hộp hoa khô từ trong túi, ngày xưa Dung Tự tặng nó cho nàng. Nàng đặt cái hộp lên bụng Dung Tự: "Chị cũng có."

Không chỉ em có, chị cũng có.