"Dung Tự, chị phải thừa nhận, cho đến giờ chị vẫn bị em thu hút."
"Nhưng mà, chị không dám có được em lần thứ hai."
Đối phương xoay người rời đi, Dung Tự vươn tay nhào vào khoảng không, ngay cả góc áo của đối phương cũng không nắm được. Giấc mơ lộn xộn. Thức dậy đã là ban ngày, lưng hơi ướt.
Có lẽ gần đây làm việc nghỉ ngơi rối loạn quá, Dung Tự cảm thấy hơi nghẹt mũi. Thức dậy cũng trễ hơn bình thường nửa tiếng đồng hồ, cô nhìn đồng hồ trong ngăn kéo. Đồng hồ do Trình Cẩm Chi đưa cho cô: "Em ném cho chị nhiều đồng hồ Delica như vậy, chị thấy chị bị em gài. Tại sao chị phải quảng bá cho em, đây là đồng hồ chị làm người phát ngôn. Đeo."
Dung Tự vuốt nhẹ dây đeo màu đỏ, chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn này rất hợp với khí chất của Trình Cẩm Chi. Xinh đẹp rực rỡ. Lúc Dung Tự không đeo đồng hồ, sẽ cực kì cẩn thận đặt đồng hồ vào trong hộp. Ngày xưa khi còn ở chung nhau, Trình Cẩm Chi đã tặng cô rất nhiều thứ. Nhiều năm như vậy, những món đồ mà Trình Cẩm Chi tặng cho cô, một món thì còn một món. Mấy năm qua, hiệu suất làm việc của cô càng ngày càng cao, tinh thần của cô luôn rất tập trung. Nhưng chỉ cần nhớ đến Trình Cẩm Chi, cô sẽ ngẩn ngơ mấy giây, nghĩ về những thứ nàng đã từng tặng, nghĩ về những điều nàng đã từng nói. Một số chuyện rất vụn vặt. Khi đó họ vẫn còn hòa thuận, chuyện gì Trình Cẩm Chi cũng nói với cô. Nhỏ đến mức nhân viên bộ phận ánh sáng lén hút thuốc trong kho chứa đồ của phim trường: "Tự Nhi, em có đang nghe chị nói không?"
Xem ra những điều Trình Cẩm Chi nói, cô đều nghe vào hết. Trong một thời gian, trí nhớ tốt cũng không phải là chuyện gì tốt đối với Dung Tự. Kéo hồn lại, đã là hai phút sau. Phải mất một thời gian cô mới ra khỏi giường, có lẽ vì Trình Cẩm Chi ở trên hòn đảo này. Cách cô không xa. May mắn, chỉ là sốt nhẹ. Nếu không lại lỡ rất nhiều việc. Uống thuốc xong, Dung Tự bắt đầu làm việc. Tín hiệu trên đảo không tốt lắm, cũng may Dung Tự đã chuẩn bị mọi việc và giao cho thư kí từ trước. Công việc cô xử lý bây giờ cũng không cần kết nối mạng, chỉ xét duyệt và hoàn thiện một số văn kiện. Buổi trưa, Phó gia đưa cơm tới. Dung Tự ăn rất ít, có lẽ là bị cảm, không muốn ăn lắm. Xem văn kiện xong, cô lại ngủ hai mươi phút. Sau khi thức dậy lập tức giao văn kiện cho trợ lý.
"Dung tổng, tôi còn nghĩ cô đi nghỉ phép." Có lẽ trợ lý cũng không nghĩ rằng vào lúc này mà Dung tổng vẫn còn giải quyết văn kiện.
"Là đi nghỉ phép, ở đây rất thoải mái." Dung Tự nói.
Trợ lý nhận văn kiện Dung Tự đưa, cũng đúng, so với lượng công việc bình thường của Dung tổng, trạng thái bây giờ đúng là "nghỉ phép". Dung tổng vốn cũng không phải người bình thường: "Dung tổng, cô có muốn tôi chuyển về trụ sở chính ngay bây giờ không?"
"Ừ. Đến lúc đó, chuyển luôn nội dung cuộc họp của tuần này về." Dung Tự nói.
Trợ lý gật đầu liên tục, đứng tại chỗ chờ Dung Tự nói tiếp. Mỗi lần Dung Tự đều giao rất nhiều việc, hắn nghĩ đầu óc của hắn đã luyện thành "sổ ghi chép siêu cấp", phần lớn là do vị chủ tịch luôn có tổ chức và logic rõ ràng này. Theo Dung tổng, tuy rằng lượng công việc rất lớn, nhưng quả thật được rèn luyện rất nhiều. Bây giờ có rất nhiều sếp tổng đều nói chuyện theo kiểu phần đầu không liên kết với phần sau, khiến người ta không hiểu được. Các ông chủ doanh nghiệp nhà nước còn quá mức hơn. Ông chủ doanh nghiệp nhà nước nói chuyện lên giọng, một câu vòng mấy vòng, tốc độ nói rất chậm.
"Cô Dung, cô không đến bãi biển à?" Lúc này, hai ba người đi đến bãi biển. Họ nói khi đi ngang qua Dung Tự: "Cô Trình và mọi người đang lướt sóng ở bãi biển đó."
Nghe được tên Trình Cẩm Chi, Dung Tự lập tức ngước mắt lên.
"Dung tổng, còn chuyện gì nữa không ạ?" Đợi mấy giây, Dung tổng vẫn không nói gì, trợ lý thử lên tiếng hỏi.
Dung Tự lắc đầu một cái, đóng lại văn kiện trong tay, đưa cho trợ lý: "Nghỉ phép."
Trợ lý nhìn văn kiện được đóng lại, lại nhìn bóng lưng của Dung tổng. Lúc nãy khi Dung tổng nói nghỉ phép, có phải còn bật cười không? Trợ lý không biết tai mình thính, hay là ảo giác. Rất ít khi thấy chủ tịch cười như vậy, hắn có hơi "thiểu kiến đa quái*". Còn chưa đến gần, đã nghe thấy nhiều tiếng reo hò trên bờ biển. Trình Cẩm Chi và Cẩu Vũ đang lướt sóng, khi Dung Tự đến gần, ngay lúc Trình Cẩm Chi vừa hoàn thành một lần lướt sóng đẹp đẽ. Nhiều người huýt sáo trên bờ biển. Cẩu Vũ nằm sấp trên ván, vừa xong một con sóng vừa phải. Kĩ năng của Trình Cẩm Chi luôn rất tốt, bình thường bơi lướt sóng không ít. Nàng dự đoán về hình dạng các con sóng khá tốt, những con sóng tiếp theo đều là sóng vỡ từ giữa ra hai bên. Cẩu Vũ không giỏi như vậy, đoán sai vài con sóng, bị nước biển tưới lên cả người. Chẳng bao lâu, có một con sóng cuộn tới, con sóng này rất cao, người trên bờ cũng kích động. Huýt sáo mấy tiếng. Lần này Cẩu Vũ đoán đúng, có vẻ như bị tưới nhiều nên có kinh nghiệm, dự đoán con sóng này sẽ vỡ lập tức. Trình Cẩm Chi chậm hai giây, chỉ có thể ném ván lướt sóng, quạt nước để trốn. Con sóng này thực sự rất cao, còn có hai con sóng nhỏ theo sau. Bây giờ đang là lúc thủy triều, rất dễ gặp phải các dòng hải lưu cuốn trôi.
*Thiểu kiến đa quái: Ít hiểu biết, khi thấy việc lạ sẽ cảm thấy kì dị.
"Sao Cẩm Chi vẫn chưa lên?" Đợi một lúc, chỉ thấy ván lướt sóng của Trình Cẩm Chi, không thấy nàng. Cũng không thấy Cẩu Vũ. Những người bạn trên bờ quay sang nói chuyện với huấn luyện viên lướt sóng: "Huấn luyện viên anh xuống giúp... Này cô Dung?"
"Cô Dung, cô không có mặc áo phao." Người trên bờ kêu mấy tiếng. Chỉ thấy Dung Tự nhíu mày, cởi đồng hồ chui xuống biển. Dung Tự bơi rất nhanh, chớp mắt đã đến chỗ Trình Cẩm Chi vừa lướt sóng. Lòng Dung Tự khá hoảng sợ, cô biết Trình Cẩm Chi bơi rất giỏi. Cô sợ Trình Cẩm Chi bị sóng đánh ngất rồi bị thủy triều cuốn đi. Dung Tự vỗ mặt nước một cái: "Cẩm Chi."
Khi vừa chuẩn bị lặn xuống, Cẩu Vũ nổi lên. Cô thở hổn hển mấy hơi: "Trình Cẩm Chi, cậu thắng rồi, lên đi."
Mặt Cẩu Vũ đỏ bừng, có vẻ là thi nín thở với Trình Cẩm Chi. Cẩu Vũ vừa dứt lời, Trình Cẩm Chi người đã nắm mũi hụp xuống, nổi lên. Nàng vuốt nước biển trên mặt, thuận tay vén tóc trên trán ra sau. Thắng rất dễ dàng. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi: "Không sao chứ?"
Trình Cẩm Chi nhướng mày lên, duỗi đôi tay ra khoác lên cổ Dung Tự, trông như đang ôm Dung Tự: "Sao lại xuống?"
"Sao?" Không phải Trình Cẩm Chi muốn hỏi Dung Tự, chỉ có ý đùa Dung Tự thôi. Nàng cụng trán với Dung Tự, hai người ướt sũng nổi ngoài khơi. Ánh tà dương còn sót lại trải trên khuôn mặt của họ, Dung Tự vươn tay, muốn bắt lấy ánh sáng trong đôi mắt của Trình Cẩm Chi. Hơi thở gần kề, đôi môi chỉ thiếu chút nữa. Khi bầu không khí vừa đúng, Trình Cẩm Chi lại nhẹ nhàng đẩy Dung Tự ra. Dung Tự không đề phòng, bị Trình Cẩm Chi đẩy ra như thế. Trình Cẩm Chi bật cười, quay đầu đùa giỡn với Cẩu Vũ. Cổ họng Dung Tự hơi khô, không biết có phải do nước biển mặn quá không. Trình Cẩm Chi vừa nãy, mái tóc dài ướt sũng phủ lên đôi vai trắng, giống như một nàng tiên cá quyến rũ thủy thủ.
Vào ngày cưới, Trình Cẩm Chi mặc một chiếc sườn xám trắng thanh lịch. Trang điểm cũng trắng trong thuần khiết. Nàng đang nói chuyện với bạn bè. Khi vừa đến, Dung Tự đã thấy Trình Cẩm Chi. Ánh mắt của cô vững vàng đuổi theo Trình Cẩm Chi. Lúc Trình Cẩm Chi lấy sâm banh, dường như cũng thấy cô. Nàng cong môi lên, khi nói chuyện với bạn mình còn nháy mắt phải với cô. Dung Tự cúi mắt xuống, đặt tay lên môi mình.
"Cô Dung, cô bị cảm à? Tai đỏ hết rồi."
"Không có." Tay có thể che bớt sự xấu hổ trên gương mặt, nhưng không thể che được đôi tai đang ửng hồng.
Lúc Phó Thiên Sanh và Hạ Dữu tuyên thệ với mục sư và trao nhẫn cho nhau, Dung Tự đặc biệt nhìn Trình Cẩm Chi ở bên cạnh. Tuy rằng vừa rồi Trình Cẩm Chi vẫn đang nói đùa, nhỏ giọng nói giỡn với người bạn bên cạnh, nhưng đến khoảnh khắc này, đột nhiên đôi mắt của nàng trở nên tập trung, có gì đó nhấp nháy trong đôi mắt nàng, hình như là xúc động? Vẻ nghiêm túc như vậy, chỉ thoáng qua trên khuôn mặt nàng. Nàng cúi đầu, khóe môi vẫn hơi cười. Nụ cười này đã không còn là nụ cười xúc động vừa rồi, nó đã trở thành tự giễu. Trình Cẩm Chi không nói gì, nhưng đã vặn một cái trong trái tim cô.
Dung Tự cầm bó hoa trong tay, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
"Chị không muốn." Trình Cẩm Chi từ chối rất kiên quyết, không chút do dự. Giống Cẩu Vũ lúc nãy, dứt khoát hất bó hoa ra.
Khung cảnh trở nên rất xấu hổ, làm những vị khách ở đây phấn khích: "Cô Dung, quỳ một chân. Phải chân thành."
"Được rồi được rồi, phải tiến hành phần tiếp theo. Mọi người đói bụng chưa?" Phó Thiên Sanh và Hạ Dữu cũng ở bên cạnh nhìn, cuối cùng cũng lên tiếng.
Trình Cẩm Chi và Dung Tự đi theo sau khách mời, Dung Tự cúi đầu nhìn hoa, lại nhìn Trình Cẩm Chi, đôi mắt nhỏ có phần "tủi thân": "Hoa này đẹp quá."
"Em tự giữ đi." Trình Cẩm Chi liếc Dung Tự, từ chối.
Nàng cảm thấy các khách mời vẫn chưa chọc ghẹo đủ, đoán là đợi lát nữa ăn no, thấy chưa chơi xong thì lại nhớ đến nàng và Dung Tự. Sau khi hôn lễ kết thúc, đã hai ba giờ sáng, hôn lễ này kéo dài thâu đêm suốt sáng. Một số khách nam cũng phấn khích theo, cầu hôn với bạn gái của họ. Cẩu Vũ lén chuồn, bắt kịp chuyến trực thăng đầu tiên vào sáng sớm. Cô mang khẩu trang, nghĩ rằng mình đã rất sớm. Không ngờ còn có một vài người đàn ông, trông hơi rụt rè sợ hãi.
"Hôm qua anh cũng vậy à?" Sau khi ngồi xuống người đàn ông mới yên tâm thụi tay của người bên cạnh.
Người đàn ông bên cạnh vỗ đùi: "Uống nhiều quá, sai lầm."
Những người đàn ông này đều là những người cầu hôn hôm qua.
"Cô gái, cô cũng vậy à?" Những người đàn ông này rất lạnh, run rẩy nói chuyện, lại nhìn về phía Cẩu Vũ đang che kín mít.
"Không phải em ấy." Giọng nói quen thuộc vang lên.
Chiếc trực thăng không nhỏ, vẫn còn một người co trong góc. Người này tay dài chân dài, hơi cao.
"Ôi?" Những người đàn ông nhìn về phía Phó Tân Bạch.
"Là tôi."
Những người đàn ông nhìn Phó Tân Bạch, sau đó lại nhìn Cẩu Vũ. Có vẻ đã hơi hiểu.
Cẩu Vũ nhìn xuống phía dưới, bây giờ cô nhảy trực thăng còn kịp không?