Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 144: Nàng là ánh sáng




Từ trên núi xuống, Trình Cẩm Chi không còn sức gì cả. Quần áo của hai người dính không ít cỏ dại và đất. Dung Tự cõng Trình Cẩm Chi, mặc dù đường núi gồ ghề, nhưng Dung Tự cũng đi rất vững. Trình Cẩm Chi lười biếng ôm cổ Dung Tự, mặt nhẹ nhàng tựa vào cổ Dung Tự.

"Mùi của em." Trình Cẩm Chi ngửi cổ áo của Dung Tự, sau đó thì thầm vào tai Dung Tự.

Lúc nãy họ cởi quần áo ra, lấy quần áo lót dưới người. Dưới người là đống cỏ dại, cỏ dại đã bị họ đè thành từng mảng từng mảng. May là, ngày mai không cần phải lấy cảnh ở đây. Nghe Trình Cẩm Chi nói, tai Dung Tự cũng đỏ. Trên quần áo chắc là có mùi "hoan ái" của họ.

"Mệt không?" Khi sắp qua cầu gỗ, Trình Cẩm Chi lên tiếng.

"Không mệt." Dung Tự nâng Trình Cẩm Chi lên một chút.

Khi qua cầu, Trình Cẩm Chi lại nhìn nước chảy dưới cầu. Bóng đêm mông lung, trông nước cũng rất sâu. Nước sâu tĩnh lặng, nước ở đây trông rất tĩnh lặng.

"Lạnh không? Em đi nhanh lên một tí?" Qua cầu gỗ, Dung Tự lại hỏi.

"Tốc độ này đi." Ngược lại Trình Cẩm Chi được cõng rất nhàn nhã.

Đường hẹp quanh co, đi ngang qua mấy gia đình. Đèn sáng choang, mấy đứa trẻ chơi đùa trong sân. Ngôi làng yên tĩnh, ở đây nghỉ ngơi làm việc rất sơ khai, mặt trời mọc thì dậy làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Ngoài ra cũng không có hoạt động giải trí nào. Cùng lắm là buổi tối, mời mấy người bạn thân đến uống một ly. Quay lại ngôi nhà, đã là tám chín giờ tối: "Chị đi tắm trước đi, em đi nấu ăn."

Trình Cẩm Chi ngẩng đầu nhìn Dung Tự, đôi má của Dung Tự còn dính chút tro. Trình Cẩm Chi giơ ngón tay lên, cọ đôi má của Dung Tự: "Em mặc thế này để nấu cơm cho chị?"

Trình Cẩm Chi kéo Dung Tự đến nhà vệ sinh, Trình Cẩm Chi cởi quần áo rất nhanh. Nàng quay lưng về phía Dung Tự, bắt đầu thử nước nóng. Nước nóng chảy xuống, Trình Cẩm Chi ngước mặt lên, nước chảy trên mặt nàng. Dung Tự cởi quần áo ra, cô nhìn tấm lưng mịn màng của Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Cô dán lên gò má của Trình Cẩm Chi. Hơi nóng bốc lên, dồn một phòng sương trắng. Vừa như chân thật vừa như hư ảo, cơ thể của họ dán lại với nhau. Đôi bên cũng không phát ra âm thanh, chỉ là một cái ôm đơn giản. Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi từ phía sau, nét mặt của Trình Cẩm Chi khá bình tĩnh. Tắm rửa xong, đôi má của Trình Cẩm Chi vẫn hơi đỏ. Dung Tự bế nàng lên giường, cô cúi đầu nhìn Trình Cẩm Chi, phát hiện Trình Cẩm Chi vẫn luôn nhìn cô.

"Em đi nấu ăn, lát nữa bưng cho chị." Dung Tự nói.

"Ừ."

Hôm sau xuống giường, phần dưới của Trình Cẩm Chi còn hơi bủn rủn. Hôm qua ở trên núi, Dung Tự ôm nàng vào lòng, nhiều lần mất kiểm soát. Trình Cẩm Chi nghĩ Dung Tự đang báo thù riêng. Trình Cẩm Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua Dung Tự, có vẻ Dung Tự vẫn còn đang ngủ. Trình Cẩm Chi giơ tay lên, vuốt đôi má của Dung Tự, sau đó nhéo một cái. Dung Tự thức giấc: "Sao vậy?"

"Có phải hôm qua em cố tình không?"

"A?" Dung Tự chống người lên nhìn Trình Cẩm Chi, người đang nhíu mày.

"Ở dưới còn đau không?" Dung Tự cẩn thận mở miệng.

"Nhũn chân."

"Vậy em bế chị?"

"Em muốn bế chị đến đoàn phim à?"

"Em cõng chị."

Trình Cẩm Chi bật cười: "Nếu để Olivia thấy, không chừng lại quấy rầy chị."

"Em không có liên quan gì với cô ấy."

"Nhưng người ta không nghĩ vậy." Trình Cẩm Chi nói: "Không phải em còn viết sách cho người ta?"

"Sách gì?"

"Bách khoa toàn thư ẩm thực Trung Quốc." Trình Cẩm Chi cười cười: "Dung Tự, chị phát hiện em ngày càng đa tài đa nghệ."

Được Trình Cẩm Chi "khen" như thế, Dung Tự hơi mất tự nhiên: "Em không có viết."

"Không phải lần trước em viết sách tham khảo cho Dữu Tử sao?"

Trình Cẩm Chi xuống giường, giọng nói nho nhỏ của Dung Tự mới phát ra từ trên giường: "Khác nhau."

Chẳng bao lâu, Olivia cũng phải đi. Trước khi đi, còn kéo lấy Dung Tự. Nét mặt của Olivia kích động, chắc là đang bày tỏ với Dung Tự. Dung Tự chỉ lặng lẽ bỏ tay Olivia ra. Olivia càng kích động hơn, kéo tay Dung Tự lại. Tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, ngay cả Trình Cẩm Chi cũng có thể nghe thấy. Trình Cẩm Chi nhìn chân của mình, rốt cuộc là nàng nên bước vào, hay đi ra ngoài.

"Tự, tôi thích cô. Tôi làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì cô." Olivia nói, sau đó chỉ vào Trình Cẩm Chi. Mặt đỏ bừng như đang nghẹn điều gì đó: "Cô ấy không hề thích cô, không hề quan tâm cô."

Khí thế của Olivia càng nói càng tăng. Dung Tự nhìn thoáng qua Trình Cẩm Chi, đẩy tay Olivia ra. Dung Tự bước về phía Trình Cẩm Chi, cái chân này của Trình Cẩm Chi mới bước ra. Biết trước vậy thì sẽ không xem chuyện vui. Dung Tự kéo trận địa đến chỗ nàng. Olivia sẽ không xông lên đánh nàng chứ?

"Ăn tối chưa?" Dung Tự hỏi nàng.

Trình Cẩm Chi nghẹn lời. Sắp phải đánh nhau, ai còn muốn ăn cơm. Có phải trong đầu Dung Tự thiếu dây thần kinh không? Trình Cẩm Chi nghiêng qua, muốn xem Olivia chuẩn bị xông lên từ hướng nào. Kết quả không thấy Olivia, sau đó cúi đầu, phát hiện Olivia ngồi chồm hổm dưới đất.

Lẽ nào Olivia đang chuẩn bị tuyệt chiêu gì? Tư thế chuẩn bị trước khi biến hình? Đợi mấy giây, Trình Cẩm Chi thấy vai Olivia run run. Olivia khóc nức nở. Hả? Hình tượng nói sụp là sụp, rõ ràng vừa rồi vẫn còn là nữ lưu manh vênh váo hung hăng.

Trình Cẩm Chi chỉ Olivia phía sau: "Cô ấy khóc. Em có muốn đi an ủi cô ấy không?"

"Em an ủi cô ấy à?" Dung Tự nói.

Trình Cẩm Chi nhìn vẻ mặt "người lạ đừng đến gần" của Dung Tự. Thôi, để Dung Tự đi an ủi người ta, chỉ làm người ta khóc dữ hơn thôi.

"Được rồi, em vẫn nên đi làm gì em giỏi đi." Trình Cẩm Chi nói.

"Ừ, em đi nấu ăn."

Thiếu nữ mười bảy tuổi, thực sự là rất đáng thương. Ngẫm lại nếu lúc nàng mười bảy tuổi, thích một đứa đáng ghét như Dung Tự, chắc chắn cũng sẽ bị ngược rất thảm. Thật ra cũng không có khác biệt lắm, nàng đã gặp Cao Y. Một người cặn bã IQ thấp. IQ thấp, phải đặc biệt nhấn mạnh. Trình Cẩm Chi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng Olivia: "Thực ra Dung Tự cũng có rất nhiều khuyết điểm, cô nghĩ Dung Tự thành quá tốt."

Olivia lại nức nở, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Đôi mắt đỏ đỏ, trông rất đáng thương. Ôi cái vẻ nhỏ bé này, sắp làm Trình Cẩm Chi tỏa ra tình thương của mẹ. Không đúng, tình thương của mẹ gì, đời này nàng mới hai mươi chín tuổi. Trình Cẩm Chi vội gạt đi suy nghĩ đáng sợ trong đầu. Phải nhớ kỹ, hiện giờ nàng mới hai mươi chín tuổi. Như Cẩu Vũ nói, cuộc đời của các nàng vừa mới bắt đầu. Nếu như hiện giờ có suy nghĩ này, vậy cách uống trà tu thân dưỡng tính không xa.

Trình Cẩm Chi xoa xoa gáy Olivia: "Nếu cô quen Dung Tự, cô sẽ muốn bóp chết Dung Tự một trăm lần một ngày, còn muốn ngọc đá vỡ chung với Dung Tự hai trăm lần."

"Nhưng tôi không có quen cô ấy." Olivia nức nở, còn thở ra một cái, ngữ điệu hơi rời rạc.

Thật là đáng thương, dường như Trình Cẩm Chi thấy được mình bị Cao Y ngược chết đi sống lại. Trình Cẩm Chi xoa đầu Olivia một cái, Olivia vùi vào cổ nàng. Ôm nàng kêu khóc một trận.

Giọng của người trẻ tuổi hơi lớn. Olivia đi rồi, Trình Cẩm Chi thấy tai của mình hơi ù. Lúc an ủi Olivia, Trình Cẩm Chi đã thấy hơi sai. Tại sao nàng lại phải an ủi người theo đuổi của người yêu cũ? Tại sao luôn khiến nàng gặp chuyện xấu? Không có cách nào, ai kêu nàng là người trọng sinh ngàn dặm mới tìm được làm chi. Từ trọng sinh đến nay, Trình Cẩm Chi vẫn chưa từng gặp người thứ hai.

Hôm sau, khi Olivia lên xe đưa rước, Trình Cẩm Chi và Dung Tự còn đi tiễn cô. Olivia nhìn chằm chằm vào Trình Cẩm Chi, khiến Trình Cẩm Chi cho rằng Olivia coi nàng là tình địch, giây kế tiếp sẽ sống mái với nàng. Lúc lên xe, Olivia ôm lấy Trình Cẩm Chi, cô nhanh chóng hôn lên má Trình Cẩm Chi. Trông Olivia hơi xấu hổ: "Đợi cô trở về."

Trình Cẩm Chi sửng sốt.

Dung Tự cũng thấy cảnh này, cô vươn tay kéo Trình Cẩm Chi lại: "Xe sắp chạy."

"Trình, chờ cô trở về." Khi xe chạy đi, Olivia còn víu vào cửa sổ, cô hào hứng vẫy tay với Trình Cẩm Chi.

"Hôm qua hai người nói gì?" Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi một cách phức tạp.

Trình Cẩm Chi hừ một tiếng: "Mắc mớ gì đến em."

Ngược lại, Trình Cẩm Chi sờ sờ gò má. Hôm qua nàng còn an ủi con khỉ gì chứ? Kí ức tình cảm của người trẻ tuổi chỉ có bảy giây. Về phòng, thấy Trình Cẩm Chi vẫn đang sờ má. Dung Tự cắn môi, cô đưa tay lên cạo má Trình Cẩm Chi. Cạo chỗ Olivia hôn.

"Dung Tự, em làm gì?"

"Không có gì." Cổ tay của Dung Tự vẫn đang di chuyển, trông như muốn xóa nụ hôn của Olivia.

Trình Cẩm Chi bật cười: "Dung Tự, em thật là trẻ con quá."

Quay hơn ba tháng, cảnh ở đây cũng sắp kết thúc. Còn một số cảnh là chuẩn bị về phim trường quay. Về phim trường, hai người sẽ không gặp nhau nhiều như thế nữa. Dung Tự nhìn Trình Cẩm Chi cách đó không xa, Trình Cẩm Chi đang nói chuyện với đạo diễn. Trông Trình Cẩm Chi rất vui, cánh tay kẹp cổ tay, tay còn cuộn kịch bản. Kịch bản rung động mấy cái theo nụ cười của nàng. Hôm nay thời tiết không được tốt lắm, nhưng miễn là nhìn nàng, trái tim sẽ ấm áp lên.

Nàng là ánh sáng.

Ban đêm, Trình Cẩm Chi nghiêng người đi, Dung Tự cẩn thận dán sát vào Trình Cẩm Chi từ phía sau. Cô ôm Trình Cẩm Chi, ôm vai Trình Cẩm Chi. Cuộc sống như thế, không có bao nhiêu. Chẳng mấy chốc, họ phải về. Rơi vào nhân gian, rơi vào hầm băng. Và tất cả những điều này, cô không trách người khác được, là cô hủy diệt Trình Cẩm Chi và mọi thứ.

Có vẻ Trình Cẩm Chi muốn ngủ, nàng vỗ vỗ mu bàn tay của Dung Tự. Rất giống nói mớ: "Ngủ đi. Có gì mai hãy nói."

"Ừ." Dung Tự lên tiếng, chồng chéo lên mu bàn tay Trình Cẩm Chi.

Ôm ánh sáng, khiến cô cảm thấy ấm áp. Quãng đời sau này, có thể phải dựa vào đêm nay để bỏ đi lạnh giá. Mỗi người đều muốn đến gần ánh sáng, tại sao năm xưa lại quay người bỏ đi. Tại sao chứ. Trả lời cô, chỉ có bóng đêm vô tận.