Trọng Sinh HE Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 142: Tổn thương lẫn nhau




Môi của Dung Tự mím thành một đường, vành mắt hơi đỏ. Dung Tự như vậy, khiến Trình Cẩm Chi hơi sững sờ. Trình Cẩm Chi nhìn ngón tay mình, xoa xoa giọt nước mắt trên ngón tay. Trình Cẩm Chi dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt Dung Tự. Cảm xúc như vậy, làm nàng nhớ lại thời gian quay "Giang sơn mỹ nhân". Dung Tự ngậm túi máu, khóe miệng đầy máu.

Một người kiêu ngạo như vậy, sẽ thực sự nói kiểu "em làm sai rồi". Trình Cẩm Chi hơi hoảng hốt, nàng như thấy được Dung Tự mười sáu tuổi. Thời điểm đó Dung Tự thanh cao biết bao nhiêu, trên người còn mang theo sự xa cách mà tự cho là lễ phép. Ngay cả sau khi quen nhau, toàn bộ thể xác và tâm trí của nàng đều bổ nhào lên người Dung Tự. Sống hai cuộc đời, lần đầu tiên nàng trải nghiệm niềm vui của cả thể xác và tâm trí khi yêu. Nàng thích Dung Tự, mỗi một giây đều thấy thiếu. Cho đến khi Dung Tự nói chia tay với nàng, Trình Cẩm Chi mới cảm nhận được tình yêu của mình, giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa. Dung Tự là lửa, làm nàng cháy đau đớn như thế. Trình Cẩm Chi nhìn đôi mắt của Dung Tự, sau khi rơi lệ, đôi mắt của Dung Tự trở nên khá trong veo. Dung Tự chậm rãi tiến lại gần, Dung Tự đem đôi má giấu vào cổ nàng. Trình Cẩm Chi thở dài, cũng đã đủ rồi, dây dưa vướng mắc với cùng một người, gần mười năm. Sắp ba mươi, vẫn tiễn bất đoạn lý hoàn loạn*. Trình Cẩm Chi thở dài, xoa gáy Dung Tự: "Ừ, em làm sai rồi."

*Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn: Cắt không đứt, sửa càng loạn. Chỉ nỗi sầu quấn quanh, không có cách nào đoạn tuyệt, không có cách nào cắt đứt, cũng không thể xóa sạch.

Trình Cẩm Chi vừa nói, Dung Tự lại bắt đầu rơi nước mắt, thút thít còn to hơn.

Trình Cẩm Chi xoa gáy Dung Tự. Rồi, cảm giác mẹ đơn thân lại đến nữa rồi. Cộng thêm bốn mươi năm của đời trước, Trình Cẩm Chi cũng là một người năm mươi tuổi. Năm mươi tuổi, tuổi biết thiên mệnh*. Đặt ở quốc gia nào cũng được coi là trung niên. Dây dưa thêm mấy năm nữa, có thể nói là tình yêu xế bóng. Trình Cẩm Chi không tiếp xúc với người lớn tuổi, nàng không biết có phải người lớn tuổi đều nhảy nhót như nàng không. Ít nhất bà nội nàng, vẫn bình thản bình tĩnh. Đừng nói là yêu, bà nội nàng cấm dục đã biết bao nhiêu năm. Trình Cẩm Chi cảm khái bản thân, lúc trẻ thì làm điệu làm bộ làm thanh niên, lúc già thì làm điệu làm bộ làm người già.

*Năm mươi tuổi, tuổi biết thiên mệnh: Xuất phát từ câu "ngũ thập nhi tri thiên mệnh" của Khổng Tử. Có nghĩa là khi người ta năm mươi tuổi mới hiểu được mình là ai, mới thông suốt được những chân lý của tạo hóa, hiểu được mệnh trời.

Trình Cẩm Chi không nói chuyện một lúc, Dung Tự ngước mặt lên. Vành mắt Dung Tự vẫn còn hơi đỏ: "Đúng không..."

Trình Cẩm Chi bóp môi Dung Tự, nàng rất sợ Dung Tự nói ra câu gì "xin lỗi mẹ". Dung Tự bị bóp môi, đôi mắt trông tươi ngon mọng nước. Quả thật trông như mười bảy tuổi. Dung Tự xích lại gần nàng, chủ động hôn lên vành môi của Trình Cẩm Chi. Mà thôi, tổn thương lẫn nhau đi. Ai sợ ai. Trình Cẩm Chi xoay người, đặt Dung Tự dưới thân.

Lúc Dung Tự dậy, Trình Cẩm Chi cũng dậy theo. Có chút ánh sáng bên ngoài, tờ mờ sáng, hiện giờ thời tiết đã chuyển lạnh. Thời gian ban ngày cũng ngắn lại. Dung Tự xuống giường, mặc quần áo vào. Dung Tự đứng ngược sáng, quay lưng về phía nàng. Đã nhiều năm như vậy, Trình Cẩm Chi vẫn thích cơ thể của Dung Tự. Không có ai giống như Dung Tự, từng bộ phận trên cơ thể đều được sinh ra đẹp như thế. Da thịt thân cận, trình tự thất thường, có thể lên giường với Dung Tự là kiếm lời.

"Cẩm Chi?" Trình Cẩm Chi không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa, căn phòng đã sáng lên.

Dung Tự rất chu đáo, tay che trên đôi mắt nàng, dường như để nàng thích nghi với ánh sáng trong phòng. Hôm nay là một ngày thời tiết đẹp. Hôm qua mưa một trận to, hôm nay là một ngày nắng lớn. Thời tiết thất thường như thế, cảm thấy như trên đó có một ông trời thật. Lúc vui thì đẩy đẩy mặt trời, lúc không vui thì phất phất tay áo, hất ra gió lạ và mây đen. Không đợi đến khi Trình Cẩm Chi tỉnh táo, đã ngửi thấy một mùi thuốc đông y nồng nặc. Mùi rất gay mũi. Lúc này Trình Cẩm Chi mới phát hiện cơ thể của mình hơi nặng nề, đầu cũng choáng choáng. Trình Cẩm Chi giơ tay lên, sờ sờ trán mình. Không cảm nhận được cảm giác.

Dung Tự cũng giơ tay lên, những ngón tay thon dài chạm vào trán Trình Cẩm Chi. Tay Dung Tự hơi lạnh, Trình Cẩm Chi run run một chút. Run vì cơ thể khó chịu.

"Vẫn còn hơi nóng." Dung Tự nói: "Chị uống cái này đi."

Trình Cẩm Chi cúi xuống, nhìn nước thuốc đen thùi. Lại nhớ đến thời gian trước, Dung Tự chế thuốc đông y đuổi muỗi: "Những phương thuốc dân gian cổ truyền này em lấy từ đâu?"

"Em thử rồi. Không sao đâu." Dung Tự nói.

Người Trình Cẩm Chi không có sức, bèn dựa vào người Dung Tự. Nàng cúi đầu, nhấp một hớp nhỏ, sợ uống quá nhiều. Thuốc đông y quá làm tỉnh táo tinh thần, chỉ uống một hớp nhỏ như vậy, đã khiến Trình Cẩm Chi ọe: "Đắng quá, chị không uống."

"Uống thêm tí nữa?"

"Em lấy thêm mấy cái chăn đến. Chị xuất mồ hôi là được rồi." Trình Cẩm Chi nói.

Dung Tự cũng thật thà, bảo Dung Tự lấy chăn. Quả nhiên Dung Tự cầm mấy cái chăn bông đến. Chất lên giường, ít nhất mười hai kí. Chăn bông thực sự sắp đè Trình Cẩm Chi hộc máu: "Được rồi."

Dung Tự ngồi xổm xuống, bóc một viên kẹo.

"Chị không ăn."

Dung Tự đặt kẹo lên môi Trình Cẩm Chi, ngoài miệng Trình Cẩm Chi nói không ăn. Đưa đến miệng nàng, nàng lại mở miệng.

"Ngọt quá."

"Ừ."

"Em lấy ở đâu?"

"Đào trong núi rất tươi."

"Em tự chế?"

"Ừ."

Tuy Trình Cẩm Chi không có sức, nhưng nàng vẫn kiên trì liếc mắt khinh bỉ: "Dung Tự, sao em lại có khả năng như vậy chứ."

"Chị có muốn uống thêm tí thuốc nữa không?"

"Bưng đến đi." Trình Cẩm Chi nói: "Chị phải khỏe nhanh, không thể làm trễ tiến độ quay."

Trình Cẩm Chi bóp mũi, liên tục uống mấy hớp lớn. Vị quá nồng, thiếu chút nữa Trình Cẩm Chi đã nôn ra. Gắng gượng nuốt hơn phân nửa, Trình Cẩm Chi nôn một miếng nhỏ vào chén: "Dung Tự, sao em nấu thuốc đông y đắng vậy."

"Thuốc đắng dã tật tốt cho bệnh." Dung Tự bỏ một viên kẹo hoa quả tự chế vào miệng Trình Cẩm Chi: "Em đi nấu thuốc, chị ngủ tiếp đi."

Thức dậy lần nữa là giữa đêm. Dung Tự bưng cơm nước đến: "Chị ăn chút gì đó, dằn bụng. Thuốc sắp nấu xong rồi."

Dung Tự bỏ chăn bông đắp trên người Trình Cẩm Chi xuống. Đặt một cái bàn nhỏ lên giường. Đồ ăn rất phong phú, có gần bảy tám kiểu chén lớn nhỏ. Ra cả người mồ hôi, Trình Cẩm Chi vốn không có hứng ăn. Cố gắng ăn một tí, phát hiện đồ ăn rất ngon. Đã rất lâu rồi không ăn đồ Dung Tự nấu.

Trình Cẩm Chi ngẩng đầu nhìn Dung Tự, phát hiện tai Dung Tự dính tí nhọ nồi. Nàng đưa ngón tay ra, cọ cọ tai Dung Tự: "Em không rửa sạch."

Tóc bên tai Dung Tự còn hơi ướt, chắc là mới rửa mặt.

Trông Dung Tự hơi ngượng ngùng, cô ngượng ngùng sờ sờ tai: "Lát nữa em đi tắm."

"Em nấu thuốc bao lâu?" Ăn được phân nửa, Trình Cẩm Chi thuận miệng hỏi.

"Lúc chị ngủ."

Trình Cẩm Chi mở to đôi mắt: "Lúc chị ngủ vẫn còn là ban ngày."

"Em dùng lửa nhỏ nấu."

"Hèn chi ngon vậy." Hèn chi đắng vậy.

Lâu như vậy, vậy mà Dung Tự cũng nấu được.

Sau khi ăn xong, Dung Tự dẹp bàn ăn đi: "Đợi chị tiêu hóa xong, em dìu chị đi tắm."

"Ừ." Mồ hôi cả người, dính rít.

Ăn no, người lại mệt. Trình Cẩm Chi lại ngủ một giấc ngắn. Vẫn do Dung Tự bế nàng khỏi chăn. Ban đêm hơi lạnh, ra khỏi phòng Trình Cẩm Chi tỉnh táo ngay. Tắm rửa xong, Trình Cẩm Chi cảm thấy thoải mái hơn. Cơ thể nhẹ hơn rất nhiều. Về lại giường, Trình Cẩm Chi có phần ngủ không được. Ban ngày ngủ lâu như vậy, ngủ thẳng đến giữa đêm ăn bữa cơm. Trình Cẩm Chi lấy kịch bản ra xem. Hôm nay, tai cũng yên tĩnh. Thiếu tiếng ồn của Olivia.

Chẳng bao lâu, Dung Tự bưng thuốc đông y đến, mùi không nặng như ban ngày.

Trình Cẩm Chi bưng chén thuốc, từ từ nhấp một miếng: "Olivia đâu?"

"Ban ngày cô ấy có đến một lần, lúc đó chị đang ngủ." Dung Tự nói.

"Hôm nay em không đến đoàn phim?"

"Không có." Dung Tự nói: "Đạo diễn Vương đến cánh đồng lúa để chụp ảnh."

Nghe ba chữ cánh đồng lúa, Trình Cẩm Chi còn chột dạ ho mấy tiếng. Hôm trước nàng còn đè Dung Tự, liều mình triền miên ở trên đống rơm. Lúc đó nhìn đôi má ửng đỏ của Dung Tự, Trình Cẩm Chi có ý giỡn dai. Nàng để Dung Tự ngồi dậy, cọ trên ngón tay của nàng.

"Vẫn còn khó chịu sao?" Nghe tiếng ho của Trình Cẩm Chi, Dung Tự lại ngồi xuống.

"Không có, khá hơn rồi." Trình Cẩm Chi cúi đầu, uống một hớp thuốc. Thuốc đắng dã tật, mới hớp, cảm thấy không đắng như vậy nữa.

Uống thuốc xong, Dung Tự thu dọn một chút: "Chị ngủ đi."

"Em đi đâu?"

"Thuốc còn một gói nữa, em muốn đi xem. Sáng mai bưng tiếp cho chị."

"Chị khá rồi, không cần nữa."

"Uống hết một gói này nữa..."

"Lên đây." Trình Cẩm Chi không nhịn được nói rằng.

"A... ừ."

"Em lại đi đâu?"

"Em đi tắm, người toàn mùi thuốc đông y. Sợ chị không quen."

"Lại đây."

Dung Tự ngoan ngoãn đi đến cạnh giường, Trình Cẩm Chi ngửi ngửi Dung Tự: "Có tắm trước chưa?"

"Tắm rồi."

"Tắm rồi thì không cần tắm nữa, mùi không nặng. Lên đây."

Dung Tự nhìn chén trong tay: "Em còn phải đi rửa..."

Trình Cẩm Chi hoàn toàn hết nhịn được, nàng tóm cổ áo của Dung Tự, tóm thẳng Dung Tự lên giường.

"Quần áo em tự cởi." Dung Tự nắm lấy bàn tay nôn nóng của Trình Cẩm Chi.

"Ừ em cởi."

Sau khi cởi, cơ thể của Dung Tự mềm mại hơn rất nhiều. Trình Cẩm Chi tựa trên người Dung Tự, người Dung Tự có mùi thuốc nhạt nhạt. Lúc uống thì gay mũi, lên tới người Dung Tự, ngửi còn thấy thoải mái. Sau khi tắt đèn, căn phòng yên tĩnh. Hơi thở của Dung Tự đều đều.

"Phía dưới của em còn đau không?" Thời gian gần đây điên cuồng, đặc biệt là hôm trước. Nàng để Dung Tự ngồi trên ngón tay của nàng. Chắc là làm Dung Tự bị thương.

"Không đau."

"Sao?"

"Hơi đau một tí."

Vậy là rất đau. Trình Cẩm Chi mò xuống phía dưới: "Bôi thuốc chưa?"

"Bôi rồi." Dung Tự hổn hển một hơi, kẹp lấy tay Trình Cẩm Chi: "Đừng..."

"Thế nào?"

"Chị vẫn chưa hết bệnh."

"Sợ chị lây cho em?"

"Không phải, sợ chị nặng thêm." Dung Tự nói: "Bệnh chị cũng khó chịu."

Trình Cẩm Chi bật cười, rút tay lại: "Thật sao?"

Em đã làm điều khiến chị khó chịu nhất, còn sợ chị bị bệnh khó chịu? Chu đáo như thế, suýt chút nữa chị lại tin em.

***

Dung Bảo: Tôi muốn khóc, không được hình tượng của tôi không thể sụp đổ được TAT oa oa không chịu được (cọ Mèo Sữa).