Trọng Sinh: Hệ Thống Bắt Tôi Cứu Vớt Thế Giới

Chương 3: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Online




EDIT: morticia – Wattpad.

Có thể do kết thúc kì thi đại học, không còn khẩn trương hay áp lực gì nữa, mọi người buông thả bản thân. Vì là họp lớp, không mời giáo viên, cho nên, bọn họ làm trò con bò không ai quản.

Mà mọi người ở độ tuổi này cơ bản đã trưởng thành, có thể phụ trách hành vi của mình. Nhưng vì còn chưa ra khỏi sân trường, tâm tính tương đối đơn thuần, cho nên không gây nhiều rắc rối, nhưng ngược lại uống không ít rượu.

Hà Tịch trong trường là nữ thần, ít nhiều cũng có nam sinh thích thầm cô, nhưng trước giờ Hà Tịch không để ý đến những chuyện này, lại thêm hào quang học bá, dung mạo xinh đẹp còn học giỏi, vô tình khiến người ta cảm thấy không thể chạm vào. Bên cạnh đó mẹ cô còn là giáo viên trung học, dù nam sinh thích cô rất nhiều, nhưng không có mấy người dám thổ lộ.

Bây giờ mượn cớ tốt nghiệp liên hoan, thêm cồn kích thích, nam sinh bình thường không dám nói chuyện với cô cũng lớn gan tìm đến, nhao nhao đòi uống rượu với cô.

Dù Hà Tịch luôn từ chối không uống rượu, vẫn bị bọn họ vây quanh không bỏ. Nhan Như Ngọc thấy cô bị vây quanh, không nói giúp cô còn ngồi đó cười trộm!

Hà Tịch buồn bực không thôi, cô thật sự không biết uống rượu, một chén là say rồi. Dù cô uống say không nói mê sảng, không cãi lộn, chỉ có một đam mê nho nhỏ hơi bất nhã thôi... Nhưng lại cực kỳ mất mặt!

Cô cảm thấy nếu hôm nay mình say thật, hình tượng nữ thần của cô trực tiếp tan vỡ!

Nhan Như Ngọc cười đủ đi qua hòa giải, "Được rồi, mọi người đừng khi dễ Hà Tịch! Cậu ấy không biết uống rượu thật."

Hà Tịch cảm động rơi nước mắt, đầm đìa nhìn cô ấy, bạn tốt, mãi là anh em!

Nhan Như Ngọc không nói gì còn tốt, vừa nói xong cậu bạn kia kéo cô ấy theo luôn, "Nhan Như Ngọc, Hà Tịch là Hà Tịch, cậu là cậu, liên hoan với bạn học, cậu không uống ly nào còn chưa nói đấy?"

Nhan Như Ngọc quả quyết đẩy Hà Tịch lên trước mặt, đạo hữu bất lực, bảo bối tự cầu phúc đi. Hà Tịch lặng lẽ nhéo cô ấy một cái, Nhan Như Ngọc khoa trương nhe răng nhếch miệng.

Mắt thấy tránh không thoát, Hà Tịch chuẩn bị cắn răng uống, không nên khiến buổi liên hoan này không thoải mái, không thấy mấy bạn nữ khác không vui vì nam sinh vây quanh cô hết rồi à? Cô đang chuẩn bị nâng chén rượu kia lên, bên cạnh vươn ra một bàn tay, cầm chén rượu lên.

Chủ nhân bàn tay, ấm giọng cười nói, "Tớ uống thay cậu ấy."

Ủy viên thể dục Vương Bách Ninh cùng đám nam sinh không vui, "Lớp trưởng vậy là không được rồi, cậu có quan hệ gì với Hà Tịch? Định uống thay cậu ấy?"

Coi bọn họ là cái gì? Bọn họ không thật sự bắt Hà Tịch uống rượu, chỉ kiếm cớ đùa vui với cô thôi, bình thường làm gì có cơ hội tiếp xúc gần với nữ thần như thế, mời rượu chỉ là lấy cớ, không thấy bọn họ khuyên lâu thế mà vẫn đâu có ai làm thật? Ti Ôn Chi bây giờ chặn ngang một chân là có ý gì? Cậu ta định làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy à!

Tính cách Ti Ôn Chi có người thích có người ghét, Vương Bách Ninh là người sau. Cậu ta luôn cảm thấy Ti Ôn Chi giả tạo, cho nên không thích cậu, bình thường cũng không có xích mích gì, không thể nói là chán ghét. Nhưng bây giờ Ti Ôn Chi làm mất thể diện cậu ta trước mặt nữ thần, cho nên Vương Bách Ninh mới phản bác cậu.

Ti Ôn Chi vẫn ôn hòa cười cười, "Liên hoan bạn học, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Cậu chỉ nói là bạn học, không có quan hệ gì khác, điều này khiến mấy người Vương Bách Ninh nhẹ nhàng thở ra, "Mọi người đều là bạn học, làm gì có chuyện cậu thay cậu ấy? Tớ kính Hà Tịch, Hà Tịch uống hay không tùy, tớ cạn trước!"

Cậu ta nói xong, ngửa đầu uống cạn, động tác sảng khoái này dẫn theo đám nam sinh nhao nhao bảo hay.

Vương Bách Ninh thà nói thế, Ti Ôn Chi thay Hà Tịch uống không ổn, huống hồ Hà Tịch cũng không muốn nợ người ta ân tình, sống lại một kiếp, cô không phải cô bé đơn thuần vô tri, không thích thì không nên cho người ta hi vọng, biến người ta thành lốp xe dự phòng thì low quá!

Cô bưng chén rượu lên, cười với Ti Ôn Chi, "Không sao, một ly bia, tớ uống được."

Ti Ôn Chi không nói gì, chỉ dùng vẻ mặt ôn nhu cười cười nhìn cô, trong mắt là bất đắc dĩ.

Hà Tịch yên lặng quay đầu, cười với đám nam sinh nâng chén, "Họp lớp, tớ kính mọi người. Nhưng nói trước rồi đấy, tớ làm ra chuyện gì kì lạ, mọi người bỏ qua cho."

Hà Tịch kính bọn họ, đám nam sinh lập tức kêu được, về phần câu phía sau của cô, mọi người đều cho là cô nói đùa, không ai coi là thật.

Hà Tịch nâng chén uống một hơi cạn sạch, mùi rượu cay nồng bay thẳng vào dạ dày, ** má! Ai ác độc thế, đổi bia thành rượu trắng?

Một ly vào bụng, sắc mặt Hà Tịch đã hơi say, nhưng chưa say hẳn, ngồi chờ thêm chốc nữa mới đi lại được. Đuổi đám nam sinh đi rồi, Hà Tịch ngồi lên ghế salon, Ti Ôn Chi không đi, ngồi bên cạnh cô, đưa cho cô một chén nước ấm, "Ổn không?"

"Cảm ơn." Hà Tịch nhận lấy, uống hai ngụm, "Tớ không sao, lớp trưởng đi đi, không cần để ý đến tớ."

Ti Ôn Chi không nói, nhưng cũng không rời đi.

Một đám người cơm nước no nê, rút khỏi bàn tiệc, bắt đầu ca hát.

Hà Tịch phát hiện lớp mình có mấy người hát rất hay. Nhất là Vương Bách Ninh, lúc hát, thanh âm trầm thấp có từ tính, rất chọc lòng người. Cậu ta vừa hát, lập tức câu được mắt mấy nữ sinh. Hà Tịch cũng không nhịn được vỗ tay cho cậu ta.

Nói đến, thế giới này của bọn họ đúng là giới giải trí, ai cũng mê giải trí! Rất nhiều người đều điên cuồng theo đuổi thần tượng. Không biết có phải do thế giới này là quyển sách sảng văn giải trí không.

Hà Tịch vừa nghe mọi người hát, vừa nói chuyện phiếm câu được câu không với Ti Ôn Chi.

"Hè này cậu định làm gì?"

"Hử? Chưa nghĩ ra."

"Tớ định đi chơi biển với mấy người bạn, đi chung không?"

"Không đi đâu, tớ đâu có quen bạn của cậu."

Bị cô từ chối, Ti Ôn Chi cười yếu ớt, trên mặt không có vẻ gì là thất vọng, giống như chỉ thuận miệng nhắc đến.

Vì cậu vẫn luôn để ý Hà Tịch, cho nên việc cô thay đổi cậu phát hiện đầu tiên.

Mới nãy mắt còn lờ đờ mê ly, lười biếng ngồi trên ghế salon, giống như bị cái gì nhập vào, đột nhiên ngồi thẳng dậy, lưng thẳng tắp, mắt thanh lãnh mà đạm mạc, cô quét mắt một vòng, trong mắt lạnh lẽo, đột nhiên khí thế cường đại khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Khí tràng thế này Ti Ôn Chi chỉ thấy ở một người, là con trai trưởng Đường gia, Tổng giám đốc giải trí Đường Triều. Vì bọn họ có gặp qua mấy lần, người kia luôn mang dáng vẻ đạm mạc thanh lãnh.

Ti Ôn Chi hơi nghi hoặc, không biết vì sao Hà Tịch giống như biến thành người khác.

Nếu cậu ta nhìn thấy hệ thống, chắc chắn bây giờ thấy được một hàng chữ trước mặt Hà Tịch:

【Wow! Bá đạo tổng tài online!】

Trong phòng đang cực kỳ náo nhiệt, không ai chú ý tình huống bên này, Ti Ôn Chi cũng không biết cô bị làm sao, chỉ có thể ngồi bên cạnh cô, xem cô có cần gì không, tùy thời giúp đỡ. Nhưng từ lúc Hà Tịch bắt đầu, nhìn lướt qua khắp phòng, sau đó vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào, nhưng khí thế không giảm.

Mọi người cảm thấy chỉ hát thôi thì không vui, cho nên, mấy bạn nam đề nghị chơi trò thật lòng mạo hiểm. Nghe nói trò này thúc đẩy tình yêu nhất! Không biết mấy bạn nam có đang đánh chủ ý này không.

Quy tắc rất đơn giản, mọi người ngẫu nhiên rút ra một con số, đại biểu bản thân. Sau đó lại rút ra một lá trong xấp bài khác, rút đến ai thì người đó bị phạt.

Bị phạt thì tự mình chọn thật lòng hoặc mạo hiểm. mà nội dung bị phạt, khách sạn đã cung cấp đạo cụ, trong hộp giấy, đủ loại trừng phạt, gì mà 'nói lời thật lòng với người khác phái ở đây', 'ngồi xổm giả độ táo bón trong mười giây', 'tỏ tình với một người ở đây'...

Còn có hộp bỏ thử thách nói thật, như 'hôm nay mang đồ lót màu gì', 'mối tình đầu lúc mấy tuổi', 'nụ hôn đầu là khi nào'...

Trò này nhanh chóng chi phối tâm tình mọi người, ai cũng kích động, Hà Tịch cũng bị Nhan Như Ngọc lôi kéo cùng tham gia. Bây giờ cô nàng đang hưng phấn, không phát hiện Hà Tịch thay đổi. Ti Ôn Chi có lòng muốn nhắc nhở, nhưng thấy Hà Tịch không có phản ứng gì, không nhắc tới nữa, chỉ âm thầm chú ý tình huống bên đó.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, trò chơi bắt đầu, lớp trưởng làm 'cái' rút bài trước, cậu ta rút ra một tấm, đặt lên bàn, số 9.

Xung quanh thở phào một tiếng. Chỉ có một nữ sinh bối rối đứng lên, vẻ mặt cầu xin nói, "Xu cà na! Cái đầu tiên là tớ!"

Nhan Như Ngọc lặng lẽ nói với Hà Tịch, "Nghe nói Từ Lệ thích lớp trưởng, cậu nói xem cậu ấy có nhân cơ hội này tỏ tình không."

Hà Tịch khoanh tay trước ngực, mặt không đổi quét khắp phòng, âm thanh lạnh lùng nói, "Nhàm chán."

Nhan Như Ngọc bị phản ứng của cô làm cho mơ hồ, "Tịch Tịch... Cậu sao thế?"

Nhan Như Ngọc cuối cùng cũng phát hiện Hà Tịch không đúng, mặt cô không cảm xúc, hơi lạnh phát tán, nhìn ai cũng mang ánh mắt đạm mạc, khí thế tỏa ra hai mét tám!

Nhưng mà... Đẹp trai quớ!

Một bên khác, Từ Lệ chọn lời thật lòng, rút ra một tờ giấy, "Ở đây có người khác phái mà mình thích không?"

Vừa nói ra, mọi người kéo dài thanh âm 'ồ', học sinh tuổi dậy thì đối với chủ đề này tương đối hứng thú.

Thấy đám người chăm chú nhìn mình, Từ Lệ đỏ mặt, nhưng vẫn thoải mái thừa nhận, "Có!"

Nói rồi, mập mờ nhìn thoáng qua Ti Ôn Chi.

Thời khắc vi diệu, động tác này của cô ấy, đương nhiên không thoát được mắt mọi người, ai cũng ra vẻ hiểu rõ, dù sao chuyện Từ Lệ thích Ti Ôn Chi không phải bí mật gì.

Nhưng Ti Ôn Chi không phản ứng, cậu ta để ý tình huống bên Hà Tịch, cảm giác bầu không khí hơi yên tĩnh mới quay đầu, "Ừm? Hết rồi? Vậy bây giờ đến lượt cậu rút bài."

Cậu không có ý đáp lại, mặt mũi Từ Lệ đầy thất bại, trong lòng cực kỳ thất vọng, mặt mày cũng rất khó coi, thầm hận nhìn thoáng qua Hà Tịch, mắt Hà Tịch nửa khép, dùng phong phạm bá đạo tổng tài không thèm để ý, hoàn toàn không nhìn cô ấy. Mặt Từ Lệ càng khó coi, nhưng cô ấy không từ chối Ti Ôn Chi, thế là miễn cưỡng cười rút một tấm bài, 18.

Lần này là Vương Bách Ninh, cậu ta đứng lên nói, "Tớ chọn đại mạo hiểm."

Các nam sinh khác đẩy hộp mạo hiểm lên trước mặt cậu ta, để cậu bốc.

Vương Bách Ninh mò lúc lâu mới mới lấy ra một tờ giấy: Chọn một người khác phái ở hiện trường tỏ tình.

"Á đù~" Đám nam sinh lập tức kêu lên, nhao nhao chờ xem kịch vui.

Vương Bách Ninh cười mắng một câu, "Im lặng! Mọi người im lặng chút đi!"

Trong đám nam sinh cậu ta có nhân duyên tốt, cậu nói như vậy, mọi người nể tình không ồn ào nữa.

Vương Bách Ninh hít sâu một hơi, dường như động viên bản thân, sau đó đi đến trước mặt Hà Tịch, "Hà Tịch, tớ thích cậu..."

Cậu ta chỉ nói câu này, không nói thêm gì nữa, vì khí thế của Hà Tịch quá lớn, trấn áp cậu ta. Rõ ràng là cậu đứng cô ngồi, cậu ta lại nhìn thấy ý cao cao tại thượng trong mắt cô! Cô nâng mặt không đổi nhìn cậu, khóe miệng chậm rãi nâng lên, ý cười không tới đáy mắt, ngữ khí thản nhiên nói, "Ồ, đúng lúc, tôi cũng thích mình."

Vương Bách Ninh: "..."

Quần chúng vây xem: "..."

Yên tĩnh vài giây, trong phòng bùng nổ tiếng cười.

"A ha ha... Lý do này tớ phục!"

"Nữ thần cơ trí quá cơ!"

"Hà Tịch khí thế hai mét tám!"

Ngay cả Vương Bách Ninh bị từ chối cũng cười theo, cậu ta cũng đoán được mình bị từ chối, dù sao cậu ta chỉ muốn cho cô biết tâm ý của mình.

Đợi mọi người cười đủ rồi, Vương Bách Ninh mới rút bài, tự cậu ta nhìn thoáng qua, sau đó cười nói, "14, uầy âm chết (*), ai thế? Xu cà na cái chắc...A! Hà Tịch à?"

(*) Số 4 đọc gần giống nhữ 'chết'.

Hà Tịch cầm bài của mình lên, không nhìn Vương Bách Ninh quẫn bách, thản nhiên nói, "Đại mạo hiểm."

Cô mới nói xong, lập tức có người hai tay dâng hộp mạo hiểm đến trước mặt cô, thái độ cung kính như phụng mệnh nữ vương.

Hà Tịch tiện tay rút ra một tờ giấy, mở ra:

"Ra ngoài hôn người khác phái đầu tiên nhìn thấy."

EDIT: morticia.