Editor: Diệu Linh
Beta: tiệm muối ba giới
Ôn Hinh Nhã mặc lễ phục gấm Phượng Hoàng thêu phượng, tà váy xoè theo từng bước chân uyển chuyển của cô, một con suối vàng chợt hiện, cánh phượng lộng lẫy xoè ra tung bay, thật lộng lẫy và cao quý! Cỏ tiên thêu trêи váy dường như đang đung đưa, vươn mình trong gió, chín đuôi phượng kéo trêи mặt đất, giống như một con phượng hoàng ở bên cỏ tiên nghểnh cổ hót, làm cho cô cao quý như một con phượng hoàng chín đuôi.
Cô chậm rãi đi xuống lầu, áo gấm Phượng Hoàng màu trắng bạc sáng chói mắt, vừa thần bí vừa cao quý, khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh hít thở không thông.
"Trời ơi! Là gấm Phượng Hoàng. Tôi đã từng nhìn thấy một bộ gấm Phượng Hoàng tương tự trong một cuộc đấu giá ở Italy, bộ sườn xám gấm Phượng Hoàng đó được bán với giá cả chục triệu, nhưng nó còn không tinh tế được như bộ lễ phục này. "
"Tôi nghe nói, Phượng Hoàng gấm là gấm chuyên dụng dành cho Hoàng Hậu thời cổ đại, bởi vì quy trình dệt vô cùng phức tạp, nên đã sớm thật truyền, không nghĩ tới trêи thế đời này còn có người dệt được loại gấm độc nhất vô nhị này. "
"Nghe nói để làm Phượng Hoàng gấm phải dùng tơ tằm của tằm tuyết ở sâu trong dãy Thiên Sơn, tằm tuyết ở thời cổ đại số lượng đã vô cũng ít, hiện giờ không khí ô nhiễm, tằm tuyết đã sớm trở thành truyền thuyết, thế nhưng ở thời điểm hiện tại còn có thể tìm được tằm tuyết dệt Phượng Hoàng gấm, thật không thể tưởng tượng được! "
Người bên dưới sôi nổi nghị luận, Ôn Hinh Nhã khẽ nhíu mày, bộ lễ phục này là từ Italy gửi về cho cô bằng đường hàng không, kỳ lạ giống như năm bộ trang sức kia nên cô cũng không mặc nó.
Bộ váy trước đó đã ướt đẫm, tuy rằng bộ phận xã giao của công ty cũng đã chuẩn bị cho cô vài bộ lễ phục, nhưng cô không vừa lòng với bộ nào, nên cô mặc bộ này, không nghĩ tới bộ lễ phục này vậy mà lại là gấm Phượng Hoàng trong truyền thuyết, khiến cho chấn động như vậy!
Chu Huệ vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi cô: " Không có việc gì chứ? "
" Không có việc gì! " Ôn Hinh Nhã thở dài một hơi, dường như muốn đem tất cả khí bẩn trong lồng ngực thở ra, bao gồm cả cơn ác mộng kiếp trước của cô.
Chu Tuệ Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Như vậy cũng được, nhưng mà ngươi về sau cũng nên chú ý, cái vòng này có vẻ rực rỡ, nhưng những gì ẩn giấu dưới sự phồn hoa là sự thối rữa và mục nát mà cô không bao giờ nhìn thấu được, một bước sai là những bước còn lại sẽ sai. "
Ôn Hinh Nhã gật đầu, hôm nay cô thật sự là có chút bất cẩn, không nghĩ tới đám người Ninh Thư Thiến vậy mà còn có thể động tay động chân tại Hoa Ngữ Hiên: "Hôm nay cũng coi như là cho tôi một bài học, về sau tôi sẽ cẩn thận gấp đôi. "
Chu Tuệ Nghiên nhẹ nhàng cười.
Ôn Hinh Nhã cảm thấy hơi đói, trêи người cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, liền đi khu thực phẩm lấy đồ ăn.
Ninh Thư Thiến nhìn Ôn Hinh Nhã một mình đi đến khu thực phẩm, liền đi về phía cô ấy.
Trong lòng bà ta đã căm hận Ôn Hinh Nhã đến cực điểm rồi, bà ta vất vả sắp xếp hết mọi chuyện, cuối cùng lại bị cô đơn giản nói mấy câu xử lý hết, cha lại càng ngang nhiên làm cho bà ta mất thể diện, khiến bà ta trong nháy mắt rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đối mặt với sự chế giễu, xì xào cũng những lời bàn tán của các phu nhân quyền quý, bà ta cảm thấy rất xấu hổ, cho dù bà ta và Hạo Văn kết hôn khiến phóng viên truyền thông ồn ào huyên náo, nhưng mà bà ta cũng không mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
Ngay cả Du Nhã cũng bị liên lụy, bị mọi người chỉ trích, thậm chí đem chuyện lúc trước ở trong tiệc sinh nhật Chu Thiên Du nói ra, Du Nhã đánh nhau với người ta, vô cũng mất mặt, bà ta có thể tưởng tượng báo chí ngày mai chắc chắn sẽ nói tới Du Nhã.
Vốn tưởng rằng, trong lúc thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ của cô phát tác, làm ra trò cười, thì có thể trả thù cho sự sỉ nhục này, không ngờ rằng cô đã nhận ra manh mối, sớm có chuẩn bị, không chờ thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ phát tác đã rời khỏi sảnh tiệc.
Bà ta đã mua thuốc kia từ một ông chủ tư nhân với mức giá cao, nghe nói mùi hương cực kỳ nhạt, ngay cả nhà hương liệu chuyên nghiệp nhất cũng không phát hiện ra, bà ta cũng tự mình dùng thử, hiệu quả cực kỳ chậm, lúc mới bắt đầu chỉ cảm thấy có chút miệng khô lưỡi nóng và từ từ cảm thấy trêи mặt hơi hơi phát sốt, sau đó sẽ cảm thấy có chút nóng bức trêи người.
Ở trong những loại yến tiệc như thế này, không khí bừng bừng, người bình thường đều sẽ cho rằng là chơi quá mức high, cho nên mới sẽ xuất hiện loại phản ứng này, chờ đến khi thuốc hoàn toàn phát huy tác dụng thì đã không thể kiểm soát được.
Bà ta từ bộ phận xã giao của công ty hỏi thăm được Ôn Hinh Nhã muốn đi Hoa Ngữ Hiên chăm sóc sắc đẹp, để Du Nhã cùng Hòa Nhã cố tình gặp cô ở Hoa Ngữ Hiên, nhân cơ hội thêm thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ vào sản phẩm của cô.
Thấy hai má cô đỏ ửng, sóng mắt giàn giụa, đã biết thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ của cô phát tác! Nhưng mà...... Ngay cả như thế, cũng thể có nhanh như vậy?
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Chẳng lẽ là liên quan tới thể chất của cô? Người bán cho bà ta thuốc cũng đã nói, có người có miễn dịch đối với loại thuốc này, hiệu quả của thuốc sẽ không lớn, thông thường chỉ là thoáng cảm thấy có chút không khoẻ, qua một lát thì không sao, chẳng lẽ Ôn Hinh Nhã chính là thể chất như vậy?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Ninh Thư Thiến có chút xanh trắng, một bình thuốc nhỏ như vậy đã tốn của bà ta hơn một trăm vạn, thế nhưng không có hiệu quả, nhiều như vậy tiền nhưng đều là ném đá trêи sông!
Ninh Thư Thiến tao nhã bưng ly rượu vang đỏ đứng cạnh Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, chúc mừng con trở thành tiểu thư nhà họ Ôn thực sự! Từ bây giờ ngươi chính là người thừa kế nhà họ Ôn."
Ôn Hinh Nhã lấy một ít hải sản, chậm rãi quay đầu, một nụ cười rực rỡ như hoa nở trêи khuôn mặt tái nhợt của cô, chỉ là nụ cười kia không đạt tới trong mắt: "Cảm ơn dì Ninh!"
Ninh Thư Thiến nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vội vàng quan tâm hỏi: "Hinh Nhã, sắc mặt của ngươi không tốt lắm, có phải có chỗ nào khó chịu không?"
"Tôi không có việc gì, vừa rồi cảm thấy hơi không thoải mái, đi lên nghỉ ngơi một chút, hiện tại đã khá hơn nhiều." Ôn Hinh Nhã thờ ơ nói, cô không hề tin chuyện thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ không liên quan tới Ninh Thư Thiến, thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ kỳ lạ như vậy, hai cô gái trẻ như Ôn Du Nhã và Hạ Như Nhã không thể làm được.
Ninh Thư Thiến yên tâm nói: "Như vậy, dì yên tâm hơn nhiều rồi."
Ôn Hinh Nhã chỉ là cười cười không nói, cô không cần phải đón ý nói hùa giả tạo như vậy.
Ninh Thư Thiến cười cười nói: "Lúc trước dì cũng đưa ra vài ý kiến cho bộ phận xã giao, hiện giờ nhìn yến hội của con thành công như vậy, dì cũng rất vui mừng."
Ôn Hinh Nhã ngoài cười nhưng trong không cười: "Dì Ninh nói như vậy, ngược lại tôi đã quên cảm ơn Ninh dì vất vả một phen rồi!"
cô đem bốn chữ "Vất vả một phen" nhấn thật mạnh, trong mắt có tia sáng lạnh nhạt loé lên, đôi mắt khẽ chuyển động, ánh sáng lạnh lẽo biến thành những mảnh ánh sáng, điểm xuyết trong mắt.
Ninh Thư Thiến là một người thông minh, lại sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nhưng lại giả vờ như không thấy: "Tuy rằng cháu không phải là nữ nhi ruột của ta, nhưng vẫn là huyết mạch duy nhất của nhà họ Ôn, ta tự nhiên muốn chú ý đến con nhiều hơn."
Ôn Hinh Nhã giả bộ nịnh nọt nói: "Dì Ninh, ngài đối với tôi như vậy, Du Nhã biết chắc chắn sẽ không vui, cô ấy lúc trước còn đem ta nhốt ở nhà vệ sinh."
Ninh Thư Thiến đột nhiên trợn to mắt, trong chớp mắt hô hấp trở nên nặng nề, Du Nhã dám làm ra việc như vậy, nếu để cho lão gia biết, nhất định không tha cho bà ta, người không hiểu chuyện bên trong như Ninh Thư Thiến, cũng đánh mất phong thái của một người mẹ kế dịu dàng, trong đầu chỉ muốn hiểu rõ sự việc đã xảy ra, để cho Du Nhã trốn tránh trách nhiệm.
"Hinh Nhã, ngươi có phải hiểu lầm hay không, Du Nhã trước kia đúng là tính cách hơi trẻ con, nhưng mà hiện tại cô đã thay đổi rất nhiều, đã thật lòng coi ngươi là chị gái, ta đi hỏi cô một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào, nếu cô thật sự làm ra chuyện này, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho cô."
Ôn Hinh Nhã gật gật đầu.
Ninh Thư Thiến vội vàng xoay người rời đi.
Nhìn Ninh Thư Thiến bóng dáng rời đi, trong mắt Ôn Hinh Nhã loé lên tia lạnh lẽo.
- ----------