Editor: Nguyễn Ngọc
Beta: tiệm muối ba giới
Điệu Waltz uyển chuyển nhẹ nhàng vang lên, mọi người lần lượt tiến vào sàn nhảy, Ôn Hinh Nhã cầm ly rượu cùng ông nội đi vào yến tiệc làm quen với mọi người, sau khi đi một vòng Ôn Hinh Nhã đột nhiên cảm thấy hơi khát cảm giác khó chịu.
Cô cau mày, chẳng lẽ là do cô uống quá nhiều rượu nho? Nhưng với tửu lượng của cô loại rượu nho ít cồn này không là gì với cô, vậy làm sao cô có thể uống quá nhiều được chứ?
Có thể là cô đã chơi quá high trước đó!
Ôn Hinh Nhã đặt ly rượu trêи tay xuống mâm của người phục vụ, cầm một ly nước trái cây, nước trái cây mát lạnh trượt xuống cổ họng, lập tức trượt xuống dạ dày, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chu Thiên Du cầm ly rượu đi tới: "Hinh Nhã, mặt cậu đỏ như vậy, có phải uống nhiều quá rồi không?"
Hôm nay cô là nhân vật chính của bữa tiệc, vừa rồi cô ấy và ông cụ Ôn làm quen mọi người, cô uống rất nhiều rượu, nhưng tửu lượng của Hinh Nhã rất tốt, không thể nào vì loại rượu có độ cồn thấp mà lại say ra thế này?
Ôn Hinh Nhã vô thức sờ mặt của mình, mặt hơi nóng: "Có thể, mình cảm thấy miệng khô lưỡi nóng có chút khó chịu."
Chu Thiên Du nói: "Cậu nên ngồi nghỉ ngơi đi. Hiện tại bữa tiệc mới trôi qua hai phần ba thời gian, lát nữa cậu còn phải uống. Cẩn thận đừng uống quá nhiều, đừng để mất lý trí."
Ôn Hinh Nhã hơi nhíu mày, cảm thấy trêи người cũng nóng lên: "Mình biết rồi, mình sẽ cẩn thận."
Chu Thiên Du gật đầu nói: "Bữa tối hôm nay rất náo nhiệt, cậu mang đến bầu không khí không tồi, chúc mừng cậu cuối cùng cũng trở thành Ôn tiểu thư thực sự."
Sau bữa tiệc này, không còn ai quan tâm việc ba mẹ nuôi của cô ấy làm loạn một trận lớn trong bữa tiệc. Điều mà mọi người bàn tán là Ôn Hinh Nhã, một con sâu thoát khỏi kén và trở thành một con bướm, điệu nhảy của cô ấy tự do và không bị gò bó, điệu Tango của cô cuồng nhiệt cao nhã, sức sống thanh xuân tự do của cô, khí phách hiên ngang, tao nhã cao quý, làm tất cả mọi người nhớ tới, tiểu thư nhà họ Ôn, Ôn Hinh Nhã!
Cô đi một vòng quanh sảnh tiệc, những bậc tiền bối khen cô rất nhiều, những người trẻ tuổi cũng ngưỡng mộ sự táo bạo của cô, cô thành công được mọi người công nhận!
Ôn Hinh Nhã cảm kϊƈɦ: "Cảm ơn!"
Cô không chỉ cảm ơn vì những thứ này, mà còn cả tình bạn giữa họ.
Chu Thiên Du khóe mắt có chút ươn ướt, đối với cô chân thành vui vẻ: "Chúng ta không phải nói cảm ơn."
Chu Thiên Du chỉ nói hai câu và không nói thêm, quay lại nói chuyện phiếm với người khác. Những dịp như vậy, nói chuyện nhiều khiến chúng ta cảm giác thân thiết và gần gũi. Là nhân vật chính của bữa tiệc, Hinh Nhã đương nhiên phải chu đáo.
Ôn Hinh Nhã cảm giác trong người ngày càng nóng, cô yêu cầu phục phụ một ly nước có đá, người phục vụ nhanh chóng mang tới cho cô.
Ôn Hinh Nhã cầm lấy ly nước trong tay, nhiệt độ mát lạnh truyền từ lòng bàn tay đến mạch máu, nhiệt độ trong cơ thể cũng dần hạ xuống.
Ôn Hinh Nhã chậm rãi uống một ngụm nước, nước lạnh trượt xuống cổ họng mang một cảm giác sảng kɧօáϊ, không khỏi thở ra một hơi nặng nề, cả người thả lỏng.
Sau khi đi lại trong sảnh tiệc như vậy, cảm giác nóng bức lại dâng lên trong cơ thể Ôn Hinh Nhã, dường như còn mạnh hơn trước.
Giờ phút này sóng mắt của cô thật hấp dẫn, giống như đóa hoa xinh đẹp nở rộ đến mê hoặc, hai má như phấn mặt vựng nhiễm, như đóa hoa mới nở, thanh tú quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở rung rẩy, đầy cuốn hút!
Cô đột nhiên có cảm giác muốn cởi quần áo.
Trong lòng cô mơ hồ có dự cảm xấu.
Hơi thở của Ôn Hinh Nhã trở nên gấp gáp, cô cố gắng kiềm chế lại nhưng vẫn nặng nề, từ trêи xuống dưới phập phồng ngực, ở trước ngực mơ hồ bày ra cảnh đẹp không dứt.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Từng lỗ chân lông trêи người cô hơi ngứa ngáy, không mãnh liệt nhưng làm cô nổi cơn giông.
Cô mơ hồ đã đoán được tình trạng cơ thể của mình, sắc mặt cô trắng bệch, cô hít một hơi thật sâu, đè nén sự náo loạn cùng kϊƈɦ thích trêи người và nói với ông nội: "Ông nội, cháu hơi mệt, qua kia lấy chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi một tí."
Ôn lão gia tử lập tức chú ý đến trạng thái của cô: "Mặt đỏ như vậy, có phải cháu uống nhiều quá không? Sao cháu không biết kiểm soát vậy, bữa tiệc chỉ mới trôi qua hai phần ba thời gian."
Ôn Hinh Nhã cúi đầu nói: "Chỉ là nhất thời chơi có chút high."
Ôn lão gia tử tuy rằng ngoài miệng khiển trách, nhưng trong lòng vẫn hiểu được: "Cháu đi nghỉ ngơi đi, ở đây có ta xử lý, cháu không cần lo lắng."
Ôn Hinh Nhã bước nhanh đến khu đồ ăn ít người, cầm lấy một cốc nước lạnh bỏ thêm đá rồi uống từng ngụm lớn, muốn áp xuống sự rối loạn trêи người."
Lúc này Chu Tuệ Nghiên đi tới, thấy cô thờ hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, mơ hồ ngửi thấy mùi hương tinh dầu toát ra từ trêи người cô, bởi vì mồ hôi mùi hương trêи người cô cũng trở nên nồng nặc, Chu Tuệ Nghiên có kiến thức sâu rộng liền cảm thấy có gì đó không ổn với tinh dầu này, khẽ cau mày: "Mùi hương trêи người cô hình như có thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, cô..."
Cơ thể Ôn Hinh Nhã rung mạnh, đột nhiên nghĩ tới chuyện trong phòng massage của Tiêu Ngữ Hiên, quả nhiên cô đã sơ suất, tạo cơ hội cho Hạ Như Nhã và Ôn Du Nhã.
Bọn họ thật độc ác, dùng cách này để khiến cho cô bị mất mặt trong bữa tiệc, cuối cùng là khiến cho cô thân bại danh liệt: "Chu lão sư, phải làm sao bây giờ, tôi cảm thấy nóng bức ngứa ngáy khắp người."
Thấy cô căng thẳng, Chu Tuệ Nghiên vội vàng nắm lấy tay cô nói: "Đừng uống nước lạnh nữa, đá và lửa chỉ làm cảm giác tồi tệ hơn thôi. Loại thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ này mùi hương rất nhẹ nên người bình thường rất khó nhận ra. Con người rất khó phòng ngự, nhưng tác dụng không mạnh lắm, nhẫn nhịn một lát là sẽ qua thôi."
Lúc này, trong lòng Ôn Hinh Nhã mới nhẹ nhõm, quả nhiên cảm giác khô nóng lúc trước đã kéo đến trong người cô, làm cô khó nhịn văn vẹo người vài cái: "Chu lão sư, dưới bộ dạng này ta không thể nào vào trong bữa tiệc, nhưng hôm nay tôi là nhân vật chính, tất nhiên sẽ rất thất lễ. Có cách nào làm hết tác dụng của tinh dầu càng sớm càng tốt, bất kể cái giá phải trả là gì?"
Chu Tuệ Nghiên thương tiếc nhìn cô, vốn tưởng cô sẽ bình an vô sự sau năm lần bảy lượt bị hãm hại, ai ngờ đây là nguy cơ lớn nhất đang ở giờ phút này: "Biện pháp không phải không có, nhưng mà...."
Ôn Hinh Nhã cắn môi nói: "Chu lão sư, xin hãy nói cho tôi biết"
Chu Tuệ Nghiên gật đầu nói: "Chỉ cần uống nhiều nước lạnh, băng và lửa sẽ gặp nhau, tác dụng của tinh dầu sẽ sớm phát huy, nhưng đau đớn mà cô phải chịu càng thêm mãnh liệt, cho nên..."
Ôn Hinh Nhã cắn đầu lưỡi, trong miệng truyền tới một trận đau đớn, cả người cô tỉnh táo hơn một chút: "Chu lão sư yên tâm, tôi có thể chịu được."
Còn gì không thể chịu được nữa chứ? Kiếp trước cô bị tra tấn bởi ma túy và thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, nên cô tuyệt đối không cho phép mình vấp phải lần hai.