Trọng Sinh: Giáo Sư Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 20: Ngày ngày ghen tuông




"Này, cô phục vụ kia, chúng tôi muốn gọi món."

Cô tiếp nhận theo bản năng, nhanh chóng xin lỗi vị khách kia rồi tung tăng đến bàn đối diện. Hai tên vệ sĩ tự thì thầm nhỏ với nhau, giúp cô chủ nhỏ khỏi tình huống khó xử, khiến người đàn ông Thụy Điển kia có chút thất

vọng

"Anh bạn thông minh đấy, sau này tôi muốn lấy vợ chắc phải để anh duyệt mới được".

Vậy là một ngày như thường lệ lại kết thúc, Tần Phong tiếp nhận thông tin từ tai mắt của anh, biết được sự việc cô được người khác giới chú ý thì không giấu nổi sự ghen tuông. Đúng là thả vợ đi học thì ngày ngày lo sợ mà. Bốn năm dài đằng đẵng, thân trai sắp mốc meo đến nơi. Có thể anh không biết rằng cô ở bên nửa vòng trái đất kia cũng đang nhớ nhung một bóng người, người mà cô thầm thương trộm nhớ từ kiếp trước, cũng là người khiến cô đau xé tâm can. Hai bóng hình đều ngồi trước cửa sổ, áng trăng rọi vào khuôn mặt làm nổi bật sắc nét khuôn mặt nam nữ, hai người họ chỉ khác khoảng cách địa lí, một ly rượu và một ly sữa, một bộ váy ngủ hai dây hình con gấu và một tấm lưng vạm vỡ cởi trần.

"Này, cậu suy nghĩ gì thế, trông cứ như ai đó cướp hồn đấy".

Nhiên Nhiên chợt giật mình, cô đang trầm ngâm về một tương lai tốt đẹp, lại bị cậu bạn cùng bàn phá hỏng.

"Dương Phàm, cậu chuẩn bị luận án chưa, sắp tới phải bảo vệ luận án rồi, học hành cần thận vào lúc nào cũng chơi bời thì sao cô chú yên lòng được."

Cô khuyên bảo rất nhiều lần nhưng máu ăn chơi nó ăn sâu bám chặt vào Dương Phàm rồi thì lấy lý gì mà sửa đổi được.

Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái đã bốn năm trời, mùa hạ đến là lúc các du học sinh, sinh viên tấp bật chuẩn bị bảo vệ luận án, là thời khắc quyết định tương lai bạn sẽ sáng lạn hay mịt mù.

Không ngoài dự đoán cô đã hoàn thành chương tình Thạc Sĩ với điểm số tốt. Suốt ngày chỉ học với học, Nhiên Nhiên cũng chưa có cơ hội để nhìn đất nước Thụy Điển xinh đẹp, bây giờ việc của cô là kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng mẹ rồi đưa bà đi du lịch khắp nơi. Suốt những năm ở giảng đường nước ngoài vui cũng có buồn cũng có những có lẽ cô phải cảm ơn cậu bạn luôn bên cạnh cô, tuy ăn chơi tiêu xài hoang phí nhưng được cái ngu.



"Luận án là gì có ăn được không?"

Thật là muốn tát vào gương mặt nhởn nhơ coi thường cuộc đời của chàng thanh niên này, ngu gì mà ngu quá đáng. Cô mãi không thể hiểu cậu ta qua đây với mục đích gì, người thì học đến te tua nhan sắc, kẻ thì chơi dài cổ.

Cũng không bất ngờ lắm, bởi cái tập đoàn đá quý của nhà cậu ta ăn ba đời cũng không hết. Thôi không nên dạy người giàu cách tiêu tiền được. Q

"Cậu đang lo đấy à, lo cái gì, dù sao ông đây cũng không để cậu thất nghiệp."

"Sao, cậu nuôi tôi à?

Dương Phàm chợt cười phá nên trước gương mặt cáu gắt của Nhiên Nhiên, không ngờ còn có mặt đáng yêu này.

"Nếu cậu đồng ý thì tôi nuôi cậu, ông đây luôn sẵn sàng."

Bất ngờ một quyển sách ghi đập vào đầu cậu tới nỗi tóc tai bù xù, nhưng mà cậu ta vẫn cười trước sự dễ thương của crush, đúng là người ta nói khi yêu có ai bình thường đầu.

"Bớt nói đi, không nói không ai bảo cậu câm đâu, đúng là hết thuốc chữa".

Hành động của hai người đã thu hút ánh nhìn của mọi người trông quán bánh croissant, Nhiên Nhiên thấy vậy liền ngại ngùng, hai má đã đỏ ngây khiến Dương Phàm lại thích thú hơn nữa. Hai người đang cười nói vui vẻ thì viên kim cương trên chiếc lắc tay bạc của cô lại nhấp nháy, nó liên tục nhấp nháy một màu cam cháy, như đốm lửa vậy. Giống hệt như một chiếc vòng đang tức giận, đây không phải lần đầu nó có biểu hiện này nhưng mà cô lại chẳng cảm thấy nguy hiểm ngược lại còn thích thú hơn. Giai Nhiên lúc này không để ý sắc mặt thâm trầm của

Dương Phàm, ánh mắt hiện lên sự phức tạp. Nhà cậu ta làm ăn bao nhiêu năm về đá quý kim cương đương nhiên phát hiện ra chiếc lắc tay này có vấn đề chỉ là........



"Chiếc vòng này...... là ai tặng cho cậu vậy?"

Cô đang vui vẻ nghịch chiếc lắc tay trả lời một cách dịu dàng, trân trọng.

"Là thầy Tần."

Vẻ mặt Dương Phàm đen kịt, cậu ta dường như đoán ra được phần nào, vốn đã không ưa người thầy này từ trước nên khi nghe cô nói thì lại càng căm hờn hơn, cứ như ai giành miếng ăn của cậu ta vậy. Cốc nước giấy sử dụng một lần ở trong tay bị bóp méo mó, cậu lại đưa lên miếng ngậm một ngụm, vẫn chưa nguôi cục tức. D

*Mày sao vậy nhỉ, không thể nào, lão thầy già đó nghèo kiết xác, không thể nào là kim cương hột xoàn thật đâu, cả đời giáo viên của anh ta chưa chắc đã chạm tay vào kim cương ch đừng nói là mua tặng, sản phẩm này là hàng mã ngoài chợ đen đẩy như kiến.* (3)

Cộng thêm chức năng nhấp nháy nên Dương Phàm càng chắc chắn đây là đồ đều, trông cứ như đồ chơi cho mấy bé bảy tám tháng tuổi vậy. Mặc dù suy nghĩ này làm cho cậu ta yên tâm hơn phần nào nhưng nhìn cô gái nhỏ trân trọng vật trong tay như vậy lại khiến cậu ta bất mãn hận không thể giấm nó thành trăm mảnh.

Bên góc bàn ăn nhỏ, đám "trinh sát" của bình giấm nào đó đang thảo luận với nhau.

"Sao đấy, có nên gửi tấm hình này về cho ông chủ không, chứ tôi thấy tình hình này căng quá, có khi lại liên lụy đến anh em trong đội đấy, ông chủ khi nổi giận rất đáng sợ, tấm thân này khó mà giữ".

"Anh làm sao đấy, phải gửi nhất định phải gửi, tôi đã gai mắt cái thằng nhãi con đấy lâu lắm rồi, gửi đi, đi làm với đồng lương như này thì mơ cũng chưa thấy chứ nói gì ngoài đời"

"Ông chủ trả chúng ta lương như thế này là rất tuyệt vời rồi, mà suốt mấy năm trời nằm vùng chỉ theo dõi, bảo vệ một người phụ nữ, còn sướng gấp vạn lần các anh em đang làm việc trực tiếp với ông chủ."

Tấm hình đôi năm nữ trêu chọc nhau hiện lên trong khung hình của những người đàn ông đang giả vờ đọc báo, lập tức được gửi về Tần Phong.