Trọng Sinh: Giáo Sư Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 2: Hạnh Phúc Của Người Khác




Cô dừng xe trước một nơi đồng ruộng thanh bình, ngồi hít không khí trong lành, điều làm cô chú ý hơn cả đó là đôi vợ chồng đang cùng nhau cắt lúa, có thể nhìn họ vất vả nhưng không phải, người phụ nữ ân cần lau mồ hồi cho chồng, họ hạnh phúc nhìn nhau rồi mỉm cười.

 Cô bất giác cười theo, đó là cuộc sống cô rất mong muốn, không ồn ào, không cãi vã, không chia ly, cùng nhau sống đến cuối đời. Cô thầm chúc hai người hạnh phúc. Cô lại tiếp tục hành trình, mua một căn nhà sống một mình tại nơi yên bình này.

 Giai Nhiên dọn hành lí vào căn nhà mới, căn nhà này tuy nhỏ nhưng mà lại đầy đủ tiện nghi, điều cô thích nhất là nơi đây rất sạch sẽ, hoa cỏ đẹp mê mẩn Trước tiên cô sẽ sắp đồ vào gọn gàng rồi mang quà đi làm quen với hàng xóm.

  Chỉ có điều người hàng xóm này rất lạ, trông cứ muốn ăn tươi nuốt sông cô vậy, khuôn mặt ông ta trông rất gian, cô lắp bắp chào hỏi, tặng ông một quả dưa hấu rồi nhanh chóng quay về nhà khoá chặt cửa. Dường như cô thấy có điều gì đó không lành

 Ngày thứ ba tại đây, cô vẫn tận hưởng cuộc sống không kết nối với xã hội hiện đại ngoài kia, cô muốn sống như thế này đến hết đời.

................

Tại biệt thự Tần gia, ba ngày nay Tần Phong đều lấy rượu giải sầu, đáng lẽ giờ này anh say thì sẽ có một bóng hình nhỏ bé dìu anh vào phòng chăm sóc tận tâm cho anh, nhưng đã không còn nữa rồi. Hai người hai thế giới, một người buông bỏ tất cả, một người thì vẫn đau đáu một bóng hình trong trái tim, Anh đã sai khi để cô đi, giờ đây anh rất hối hận.

 Dù em có yêu thằng nhãi nào nữa, tôi vẫn sẽ cướp em về bằng được.

  Dựa vào tác phong làm việc của trợ lý mà anh đã có thông tin về nơi cô sống.

"Ha, tưởng em đi đâu hoá ra lại chui rúc chỗ nghèo hèn với thằng đó à"

Tần Phong không do dự, dắt theo vệ sĩ rồi lên đường.

" Lát nữa tới đó nhanh chóng giải quyết thằng nhóc đeo bám Thiếu phu nhân nghe rõ chưa ".



" Vâng, thưa Tần tổng "               .........

Giai Nhiên không cảnh giác gì mà tập trung nấu ăn, cô không biết rằng nguy hiểm cận kề.

  Món ăn cô nấu là món mẹ cô đã dạy cô khi còn nhỏ, vừa nấu cô vừa hoài niệm những ngày bên mẹ. Bà cầm tay cô con gái bé nhỏ dạy từng li từng tí, cô gái nhỏ ngoan ngoãn nghe theo.

    Nghĩ đến đây nước mắt bất giác rơi, cô rất nhớ đôi bàn tay ấm áp đấy, đôi bàn tay nuôi nấng, nuông chiều cô. Vẫn là đôi bàn tay ấy nhưng dần lạnh lẽo trên giường bệnh mặc cô con gái khóc lóc đau khổ tột cùng.

   Trước kia là cô không đủ tiền phẫu thuật cho mẹ, vay mượn khắp nơi, làm đủ loại công việc làm thêm. Một lần đi giao đồ ăn ở khách sạn, bị thầy giáo hiểu lầm là cô đi bán thân, từ đó vẫn luôn coi thường, nói lời lẽ khinh miệt cô khiến cô khổ sở vô cùng.

  Lúc kết hôn rồi, anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô ngủ cùng người đàn ông khác mà không thèm động vào cô để cô chịu những lời lẽ độc địa của đám người hầu. Giai Nhiên hồi tưởng quá khứ rồi tự an ủi bản thân phải thật mạnh mẽ, vượt qua mọi định kiến.

 Một ánh mắt thèm khát đang nhìn chằm chằm cô từ phía sau, không ai khác chính là ông hàng xóm dê già mà cô luôn cảnh giác, ông ta không thể đợi nổi mà nhào lên ôm lấy cô siết chặt, cô hoảng hốt :

 " Ai ..ai vậy...thả ra...thả tôi ra "

 Ông ta giở giọng giễu cợt :

 " Ngoan ngoãn thoả mãn tao, xong việc tao sẽ cho mày tiền."

" Không...không... tôi không cần tiền, thả tôi ra...aaaa".