Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công

Chương 53




Cậu giật mình bật dậy thở dốc trên giường bệnh, mồ hôi trên trán túa ra như mưa. Hoắc Cảnh Hành ở bên cạnh thấy cậu đột ngột bật dậy thì hoảng hốt gọi bác sĩ, sau đó đỡ cậu nằm xuống.

" Nhiên Nhiên, em nằm xuống nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh em đừng gấp rút bật dậy như vậy!"

Các bác sĩ nhanh chóng có mặt vây quanh giường bệnh của cậu, hết xem cái này đến kiểm tra cái kia, khám hỏi đủ thứ. Khi đã chắc chắn não và những chỉ số cơ bản đều bình thường, trí nhớ cũng không bị ảnh hưởng thì mới kéo nhau rời đi.

Hoắc Cảnh Hành chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người thì mới lên tiếng " Lúc mới nghe tin anh đã sợ muốn chết, cũng may mà em không sao!"

Từ lúc tỉnh dậy lòng cậu cứ luôn bồn chồn không yên, mặc kệ hắn nói gì cậu đều không quan tâm đến, thậm chí đến một ánh mắt cũng chưa từng nhìn hắn. Mộc Nhu Nhi đi mua đồ về nghe cậu đã tỉnh liền chạy đến, sau khi mở cánh cửa, đập vào mắt cô là cậu đang ngồi ngẩn ngơ trên giường và Hoắc Cảnh Hành đang nhìn cậu bằng mắt đong đầy yêu thương.

" Nhiên Nhiên em thấy trong người thế nào? Đã gọi bác sĩ đến chưa?" Cô lo lắng nhìn khắp người cậu kiểm tra, tay định ấn nút gọi bác sĩ thì bị Hoắc Cảnh Hành ngăn lại.

" Tôi đã gọi bác sĩ đến khám rồi, vừa mới đi khi nãy. Chị không cần gọi nữa đâu!"

" Nhiên Nhiên, em có đói bụng không? Hay chị kêu Thanh Phong mua cháo cho em ăn nha"

Lúc này cậu mới nhìn đến hai người đang đứng bên giường mình, cậu nhớ lại những hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy trong mơ. Kìm nén những sợ hãi trong lòng mà hỏi ra một câu "Hoắc Thần đâu?"

Cậu vô tình bắt được ánh mắt lảng tránh của Mộc Nhu Nhi, tâm trạng tức thì trở nên khẩn trương "Em muốn đi gặp anh ấy!" Nói xong cậu lật chăn, chuẩn bị leo xuống giường thì bị Mộc Nhu Nhi đè lại.

" Em nghỉ ngơi trước đi, khi nào đã khỏe hơn chút thì chị đưa em đi gặp anh ấy ngay,..nha!" Cô nắm lấy hai vai cậu, nhẹ nhàng khuyên bảo.

Nhìn tình cảnh này, cậu lại càng thêm bất an, cậu cố chấp muốn đi cho bằng được. Hoắc Cảnh Hành cũng tiến lên giúp Mộc Nhu Nhi ngăn cản liền bị cậu dùng sức đẩy ra, biết mình không ngăn được đứa nhỏ cố chấp này cô đành phải thuận theo.



..••

Cậu được Mộc Nhu Nhi dìu đến trước phòng ICU, tại đây cậu thấy Trương Thanh Phong và Âu Dương Quang đang đứng nói chuyện gì đó với nhau. Cậu đưa mắt nhìn vào tấm kính trong suốt, thông qua nó nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.

Hoắc Thần?!

Cậu ngạc nhiên khóa chặt ánh mắt vào người đàn ông đang nhắm mắt an tĩnh trên giường bệnh, trong lòng chấn động không thôi. Nhìn đống dây nhợ chẳng chịt nối trên người anh và những máy móc thiết bị xung quanh, trái tim cậu như bị ai đó bóp chặt. Cậu nghẹn ngào không thốt nên lời, cả cơ thể run run như sắp ngã liền được Mộc Nhu Nhi đứng bên cạnh ôm lấy, dịu dàng an ủi.

" Em đừng lo, anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi mà!" Mộc Nhu Nhi cố gắng trấn an tâm trạng suy sụp của cậu.

Là vì cậu sao?

" Em muốn nghe chuyện lúc đó, lúc em bị bắt đi..." Cậu hướng ánh mắt đỏ hoe nhìn Mộc Nhu Nhi.

Cô trao đổi ánh mắt với Trương Thanh Phong, sao đó đưa cậu ngồi xuống hàng ghế phía sau, Trương Thanh Phong cũng ngồi xuống từ từ kể lại cho cậu toàn bộ câu chuyện.

Nghe hắn kể xong, cậu đưa tay ôm lấy ngực mình, trái tim đau đớn đến ngạt thở, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm ướt vạt áo bệnh nhân. Nếu những gì cậu thấy trong lúc hôn mê đều là thật. ..thì cậu biết làm sao để đền đáp anh đây? Nếu kiếp trước không có Hoắc Thần lao lên bảo vệ cậu, liệu cậu có còn sống không?

Lần này cũng vậy, anh phải yêu cậu đến mức nào mà có thể không ngần ngại hi sinh bản thân mình đến vậy chứ.

Chỉ một cái nắm tay vô tư trong lần đầu gặp gỡ mà cuộc đời Hoắc Thần đã được buộc chặt với đứa nhỏ năm ấy. Người đó là vầng ánh dương của anh, bao sự ôn nhu, kiên nhẫn cả đời anh góp nhặt được cũng chỉ dành cho mỗi người đó và kể cả mạng sống này...