Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công

Chương 51




" A Vỹ... Dừng lại đi..." Sở Hi yếu ớt nắm lấy áo của người đang ôm mình.

Trần Chí Vỹ cảm nhận hơi thở càng ngày càng yếu của người trong lòng, hắn đột nhiên lại thấy sợ hãi "Em cố chịu một chút...tôi sẽ đưa em đến bệnh viện…."

Sở Hi cố gắng muốn nói gì đó, nhưng sức lực ngày càng bị rút cạn khiến cậu không thể mở miệng nổi.

Trương Thanh Phong cho người chú ý đến nhất cử nhất động của Trần Chí Vỹ, còn mình thì chạy đến xem tình hình của Hoắc Thần. Nghiêm Hạo sau khi khám xét căn biệt thự xong cũng theo định vị lái xe đến chỗ này, nhìn hai chiếc xe tàn tạ trước mặt không khỏi bất động. Một đám người của Trương Thanh Phong đã bao quanh xe của Hoắc Thần, anh chưa biết tình trạng sếp mình ra sao nhưng người cần cứu bây giờ không chỉ có một. Nghiêm Hạo lật đật chạy đến đưa cậu ra khỏi xe, bắt đầu xem xét vết thương trên người cậu.

Trương Thanh Phong bên này sắc mặt không được tốt lắm, đưa bàn tay dính máu cầm lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Quang.

" Tôi đã cho trực thăng quay về đón cậu rồi, mau chuẩn bị dụng cụ rồi sang đây gấp, tình trạng của Hoắc Thần không được ổn lắm!"

Một bên mọi người đang sốt sắng sơ cứu, thì ở một bên khác Trần Chí Vỹ đau lòng ôm lấy cơ thể chỉ còn vương chút hơi ấm của Sở Hi. Một giọt nước mắt bất giác rơi lên đôi mắt đang nhắm nghiền của cậu, lần cuối cùng hắn khóc là khi nào...hắn cũng chẳng nhớ. Bao nhiêu năm lăn lộn để cố gắng sống sót, cứ tưởng hắn sẽ không thể rơi nước mắt thêm một lần nào nữa, nhưng lần này... Trần Chí Vỹ đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt cậu, hắn đã từng ôm người này không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cảm nhận được hơi ấm của cậu hắn thấy cuộc sống này bình yên đến lạ. Hắn muốn giữ cậu bên cạnh mình, mỗi ánh mắt, biểu cảm hay lời nói của cậu đều khiến hắn để tâm.

Đây là yêu sao?

Câu hắn tự hỏi lòng mình mấy năm qua, hôm nay có lẽ hắn đã có câu trả lời dành cho mình.

Cậu và Hoắc Thần nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, Âu Dương Quang cũng đã có mặt ở đó cùng với Mộc Nhu Nhi.

Trương Thanh Phong nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang từ từ đóng lại, sau đó quay sang hỏi Mộc Nhu Nhi " Sao em lại ở đây?"

"….Em lo cho các anh!"

Thấy vẻ mặt buồn bã của cô hắn cũng không nỡ trách, hắn đưa cô sang chỗ của cậu nói " Em ở đây trông Mạc An Nhiên đi, chỗ Hoắc Thần để anh!" Sau khi dặn dò xong hắn liền quay về túc trực trước cửa phòng phẫu thuật của Hoắc Thần.



Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vết máu trên người hắn cũng đã khô cứng lại, nhưng ánh đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa từng tắt. Ông cụ

Hoắc sau khi hay tin cũng gấp rút đến đây, không chỉ có mình ông mà cả Lâm Uyển Như và Hoắc Cảnh Hành cũng đến.

" Chú Hoắc!" Trương Thanh Phong lễ phép đứng lên chào ông, hắn nhìn sang người phụ nữ đang cố che dấu sự vui mừng của mình, đáy mắt mang theo chút sát ý.

Ba người bao gồm ông cụ Hoắc, Trương Thanh Phong và Nghiêm Hạo - vừa mới chạy đến đều một mực giữ im lặng, không khí xung quanh vô cùng nặng nề. Chỉ có

Lâm Uyển Như vẫn còn ngồi chấm nước mắt khóc lóc, Hoắc Cảnh Hành đã rời khỏi từ lúc nào ngay cả bà ta cũng không hay biết. Không có con trai ở đây thì đành phải tự dựa vào bản thân mình, huống hồ chuyện giả vờ buồn bã này bà ta có thể diễn được.

" Chị đang khóc tang sao?" Trương Thanh Phong nghe không nỗi nữa liền lên tiếng, nét diễn giả trân này chớp mắt là đã nhìn ra được. Cuộc phẫu thuật còn chưa xong, người này đã ở đây khóc lóc than trời than đất, nếu không biết còn tưởng người trong phòng kia hoàn toàn không có cơ hội sống.

" Là do tôi lo lắng quá nên mới vậy...nếu đã làm cậu đây khó chịu thì tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình" Bà ta vừa dụi mắt vừa trả lời.

Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng được đẩy ra. Âu Dương Quang mệt mỏi cởi khẩu trang, nói với Trương Thanh Phong " Tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi!"

"….Vậy là tốt rồi!" Trần Chí Vỹ thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng hắn bây giờ mới có thể buông xuống.

Âu Dương Quang lau mỗ hôi trên trán, lúc này mới chú ý còn có thêm vài người khác ở đây" ...Chú Hoặc, cháu xin lỗi lúc nãy do cháu không để ý nên không biết chú ở đây!"

" Không sao, không sao..háu vất vả rồi!"'

" Bây giờ Hoắc Thần đã được đưa đến phòng ICU để theo dõi rồi, cháu dẫn chú qua đó nhìn một chút" Vừa làm xong cuộc phẫu thuật kéo dài mấy tiếng đồng hồ căng thẳng, dù mệt nhưng hắn vẫn còn nhiều việc phải làm ở bên đó, sẵn tiện cũng để ông cụ Hoắc nhìn thấy Hoắc Thần để ông đỡ phải lo lắng.