Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công

Chương 37




Đêm giao thừa, hai người cùng trở về nhà chính Hoắc gia. Mọi người cùng ăn cơm, rồi cùng nhau xem chương trình tạp kĩ.

" Ba, năm sau a Hành cũng đã lớn rồi. Con muốn cho nó đi làm ở công ty của nhà mình vừa dễ chỉ bảo cũng vừa có thể lấy kinh nghiệm" Lâm Uyển Như đột nhiên quay sang nói với ông cụ Hoắc.

"'...Ừm, để a Thần sắp xếp cho nó một chứ vụ ở công ty đi!"

" Vậy phải làm phiền chú ba nhọc lòng rồi!"

Hoắc Thần không quan tâm bà ta, đang chú tâm bóc quýt cho cậu. Hoắc Cảnh Hành nhìn khung cảnh một người bóc, một người ăn trước mắt trong lòng cảm thấy tức giận cùng ghen tị.

" Ưm, trái này chua quá!" Cậu nhăn mặt, biểu tình đau khổ.

Hoắc Thần lập tức bỏ trái quýt đang bóc dở xuống chìa tay ra trước miệng cậu " Chua sao? Mau, nhả ra đây đi!"

"Um..." Cậu lắc đầu, mắt nhìn quanh tìm kiếm gì đó. Đột nhiên, có một tờ khăn giấy đưa ra trước mặt cậu, cậu liền cầm lấy nó nhả miếng quýt trong miệng ra.

Hoắc Cảnh Hành sau khi đưa tờ khăn giấy cho cậu xong, lại đến gần đưa thêm một cục kẹo đã được mình bóc vỏ "Nhiên Nhiên, ngậm kẹo vào sẽ bớt chua đó!"

"."

"….."

"???" anh ở đâu ra vậy?

"'..."



Mọi người trong nhà nghe xong đều quay sang nhìn hắn, không khí im ắng kì dị. Lâm Uyển Như thấy không ổn lắm, bà ta nhéo con trai mình một cái thì thầm "Con đang làm cái gì vậy?"

Lúc này hắn mới rút lại cánh tay mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cậu. Ngồi thêm một lúc nữa, ông cụ Hoắc và Lâm Uyển Như trở về phòng mình, trong phòng khách bây giờ chỉ còn cậu, Hoắc Thần và Hoắc Cảnh Hành.

Hoắc Thần đưa tay xem đồng hồ một cái rồi đứng dậy đi vào bếp, lúc trở ra trên tay còn cầm theo một ly sữa nóng. Cậu vẫn đang chăm chú dán mắt vào màn hình tivi, Hoắc Cảnh Hành ở một bên lâu lâu lại quay sang thâm tình nhìn cậu.

" Em uống một miếng sữa nóng đi!" Hoắc Thần trở về chỗ ngồi của mình, đưa tay xoa làn da phía sau gáy cậu.

"Ừm..." Nhìn thì có vẻ cậu đang chăm chú xem chương trình trên tivi, nhưng thật ra đã buồn ngủ muốn chết rồi. Cậu dụi dụi mắt cầm lấy ly sữa uống một miếng, uống xong cậu lại càng cảm thấy buồn ngủ.

" Nếu buồn ngủ thì ngủ một chút đi, khi nào bắn pháo hoa tôi sẽ gọi em dậy!"'

"..Không được, em muốn tự mình đón giao thừa mà!" Cậu vỗ vào hai bên má cố gắng để giữ tỉnh táo.

Hoắc Cảnh Hành đã không nhìn được cảnh tình tứ của hai người nữa, nên đã đi từ lúc nào. Hoắc Thần chỉnh sửa lại cái chăn đã xiêu xiêu vẹo vẹo, bọc cậu kĩ càng, sau đó nhìn cậu vì buồn ngủ mà ngã qua bên này, quẹo qua bên kia.

Thấy cậu sắp ngã, anh liền đưa tay đỡ lấy đầu cậu, lấy tay mình làm gối. Lúc cậu lim dim, bắt đầu chịu thua trước hai mí mắt nặng trĩu, bên ngoài đã vang lên những tiếng nổ cùng với những vệt sáng lóa mắt. Nghe được tiếng nổ nhộn nhịp ở bên ngoài cậu đã tỉnh ngủ ngay lập tức, chạy nhanh ra ngoài ngắm pháo hoa.

Những tiếng nổ vang lên giữa bầu trời, tạo ra những đốm pháo hoa rực sáng đầy màu sắc. Cậu đứng dưới trời rực rỡ pháo hoa, mắt cười đến cong cong. Hoắc Thần dừng bước đứng phía sau, trong đôi mắt đen như mực cũng có cho mình một đốm sáng rực rõ.

" Hoắc Thần, anh mau lại đây!" Cậu quay lại ngoắc tay với người đứng phía sau, Hoắc Thần cũng cười đi về phía cậu. Hai người đứng cạnh nhau, cậu ngắm pháo hoa, còn anh lại ngắm cậu.

****************

Người trước mắt cũng là người trong tim.