Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 76: Chương 76




Giờ phút mà Cố Minh nhận được điện thoại của Từ Khiêm nói các bạn cùng phòng của Cố Hân đến quán bar chơi, bị người ta gây chuyện rồi bỏ thuốc.

Lục Nghi An đã nói cho anh biết, nên Từ Khiêm đã gọi cho Cố Minh.

Từ Khiêm rất lo cho em mình, mà cũng lo cho Lãnh Thanh Thanh nữa. Suốt cả đoạn đường đi, anh thầm cầu mong cho hai người họ không sao và hai cô gái còn lại nữa.

Điều là con gái với nhau. Hoàng Giản Ái và Lãnh Thanh Thanh điều có võ để phòng thân, Lục Nghi An thì anh không biết nhưng cô em gái của anh ta ngoài ăn, đi chơi với đi du lịch khắp nơi thì hoàn toàn không thể bảo vệ mình, đã vậy ham chơi nữa.

Anh em với nhau, từ nhỏ Cố Minh luôn cưng chiều hết mực đối với Cố Hân, chỉ cần em gái mình muốn gì anh đều chiều theo ý cả.

Không ngờ Cố Hân chỉ vì tin người học cùng trường cấp ba với mình mà lại đi theo vào quán bar.

Anh không biết nên mắng nó ngu hay tin người nữa, lúc nào cũng làm cho người anh này lo lắng cả.

Khi anh đến thì các bạn của anh cũng đã đến rồi nhưng trước mắt anh là cái gì thế này.

Lãnh Thanh Thanh!! Đang hung hăng hái hạ gục từng tên một . Anh chính mắt thấy tên đó bị cô đánh đến sưng mặt thành như cái đầu heo!!

Cố Minh nghĩ lại, bình thường ở phòng tập võ, cô luôn nhường nhịn anh đó chứ. Đánh rất nương tay thậm chí còn chỉ bảo anh đánh thế này thế kia thì đối phương mới đau.

Anh biết Lãnh Thanh Thanh rất dữ, lại rất giỏi, từ lâu anh bị cô thu hút rồi.

Anh xưa nay không phải không có người yêu, thậm chí có nói anh được xem là đào hoa nhất trong bốn anh em.

Nhưng anh chưa từng quen họ qua đường. Chỉ yêu rồi đến với nhau, không hợp thì chia tay, nhưng khi anh gặp Lãnh Thanh Thanh thì anh mới biết thì anh đây mới chính là thật sự rung động với một người con gái.

Thấy bốn cô gái không sao, nhưng không ngờ Lãnh Thanh Thanh bị đánh lén, nên cô bị trúng một dao ở bàn tay.

Cố Minh sợ hãi vội bế cô đi vào bệnh viện, ngay cả cô em gái mà cậu ta yêu thương bảo vệ nhất cũng quăng cho bạn tốt của anh ta luôn.

--------

Giây phút Cố Minh thấy máu trên tay cô, mà lòng đầy mồ hôi.

"Tôi không sao". Lãnh Thanh Thanh nói.

Có cần làm quá lên vậy không? Bị thương nhẹ thôi mà! Thế mà cũng sợ, yếu đuối quá rồi đó anh trai à.

"Em...thì biết cái gì". Cố Minh liếc cô nàng, gái thẳng nên không biết tình thú à?

Anh đây không bị thương mà lo sắp chết luôn rồi nè! Vậy mà người bị thương là cô mà cứ tỉnh bơ, như chỉ là vết thương nhẹ không bằng.

Cái cô gái này nghĩ gì trong đầu vậy? Tức chết anh ta mà!

Ha ha! Lãnh Thanh Thanh bật cười, anh em nhà này cũng đáng yêu quá rồi đó chứ.

Bình thường trong ký túc xá Cố Hân là người hay pha trò cho mọi người vui vẻ nhất, giờ đây Cố Minh cũng như thế . Đúng là anh em có khác mà.

"Anh với Cố Hân, rất giống nhau.". Lãnh Thanh Thanh nói.

"Anh em đương nhiên giống nhau rồi, không lẽ giống em à".

Anh em nhà này! Mạch não hình như không giống nhau thì phải nhỉ? Lãnh Thanh Thanh liếc Cố Minh, nói chuyện mà không hiểu? EQ hay IQ thấp đây trời.

Cảm xúc và trí thông minh, nhìn như điều không có, giống như nhau cả.

Nhưng mà Cố Hân vẫn thông minh hơn, nên chắc anh ta ngốc là do EQ rồi. Âm vô cực nên nói vậy mà không hiểu?

Cô cũng không muốn nói nữa, đánh nhau kiệt sức quá rồi. Nghĩ một lát đã. Lãnh Thanh Thanh nhắm mắt lại nghĩ ngơi.

Cố Minh thấy cô không nói nữa thì nhìn sang thấy cô đã nhắm mắt lại nên anh cũng không phiền, chiếc xe từ từ hướng đến bệnh viện.

----------

Đến bệnh viện thì Lãnh Thanh Thanh tự động ngồi dậy, Cố Minh đỡ cô xuống xe.

Đi tìm bác sĩ băng bó lại. Cố Minh còn hỏi cô bị thương ở đâu nữa không thì cô lắc đầu.

Bác sĩ kêu ở lại theo dõi một đêm, Lãnh Thanh Thanh vốn dĩ không đồng ý nhưng do tình thế ép buộc nên cô đành đồng ý.

"Anh về đi, tôi ở đây một mình được rồi". Lãnh Thanh Thanh cũng không cần ai chăm đâu. Nên cô đuổi Cố Minh về, nhưng anh ta lại mặt dày không chịu về một hai đòi ở lại, cuối cùng cô cũng mặc kệ anh ta, ở thì ở đi.

Lãnh Thanh Thanh cũng từ từ chìm vào giấc ngon sao một ngày dài mệt mỏi.

Cả đêm đó Cố Minh ngồi chăm sóc cô, không ngờ nữa đêm, Lãnh Thanh Thanh lên cơn sốt.

Anh vội vã đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra thấy cô không sao thì tiêm cho một mũi hạ sốt thì lúc này trái tim đang treo lơ lửng của Cố Minh mới dần dần hạ xuống.

Suốt đêm đó anh không hề chợp mắt chút nào, chỉ sợ cô gặp chuyện mà thôi.

------

Khi Lãnh Thanh Thanh tỉnh dậy thì đã hết sốt, nhìn Cố Minh gục bên giường mình, Lãnh Thanh Thanh không biết cảm giác của mình đối với anh lúc này là gì.

Nhưng mà cô không muốn dính vào hào môn, mẹ của cô vì đi theo người khác mà bỏ rơi gia đình nghèo này.

Từ nhỏ cô đã sống cạnh ba mẹ mình nhưng đến khi năm cô tám tuổi vì gia cảnh nghèo khó nên bà đã bỏ đi. Lúc đó ba cô chỉ vẫn là một người nghèo, dạy võ quán nuôi sống gia đình mà thôi.

Lãnh Thanh Thanh nhớ rất rõ lúc đó mẹ cô đi bên cạnh một người khác, ôm hôn thấm thiết, khi đó ba và cô đứng ở một cửa hàng kem thì thấy.

Cũng từ đó mẹ cô dần xa cách với gia đình này, cuối cùng thì mẹ cô đề nghị ly hôn vì bà không muốn sống cuộc sống nghèo này nữa.

Ba cô chấp nhận, nhưng phải để Lãnh Thanh Thanh ở lại cho ông nuôi, ông chỉ sợ khi bà ta đưa con gái đi thì người đàn ông đó sẽ làm hại con mình.

Bà ta cũng không muốn dẫn theo Thanh Thanh nên đương nhiên đồng ý.

Cũng từ đó đến nay hai ba con cùng sống với nhau, vui vẻ qua ngày tháng, võ quán ngày càng phát triển hơn nên cuộc sống của họ cũng dần ổn định hơn trước kia.

Đã nhiều lần Thanh Thanh nhìn thấy ba cô nhìn lại tấm hình gia đình khi xưa, mà uống rượu một mình.

Đau xót khó tả, chỉ vì vinh hoa phú quý bà ta đã từ bỏ gia đình nhỏ nghèo khó này.

Cô đã dặn lòng mình sao này sẽ tìm một người đàn ông xấu cũng được, miễn là yêu cô lo lắng cho gia đình nhỏ này mà thôi.

Nhưng..... Thanh Thanh thở dài, đời không như là mơ, cô càng tiếp xúc với Cố Minh thì càng muốn bên anh.

Không được!!! Lãnh Thanh Thanh không được quên lời ba mình căn dặn, ông không muốn cô sau này như mẹ mình.

Thu lại cảm xúc của mình. Cô ngồi dậy, nhưng không ngờ động đến vết thương nên cô nhăn mày.

"Ưm". Đau chết được!

"Em dậy rồi à". Cố Minh nghe tiếng cô thì bật dậy. Trên đầu anh còn có vài sợi tóc chỉa lên, trông đáng yêu vô cùng.

Lãnh Thanh Thanh thấy mắt anh có vài sợi tơ máu, anh ngồi trông cô cả đêm à. Lãnh Thanh Thanh không hiểu lúc này mình nên làm gì nữa.

"Em thấy người sao rồi".

"Không sao. Cảm ơn anh".

Thấy cô không sao, Cố Minh mới thở nhẹ , rồi ngáp một cái.

"Anh về đi, tôi ở lại đây được rồi". Lãnh Thanh Thanh cũng không muốn phiền anh.

"Không sao. Anh đi mua thức ăn cho em".

Lãnh Thanh Thanh khuyên không được nên mặc anh, Cố Minh đi vào toilet đánh răng rửa mặt rồi mới đi ra ngoài mua đồ cho cô ăn.

-----------

Cả ngày hôm đó Cố Minh ở lại chăm sóc cho Lãnh Thanh Thanh, lúc chiều thì có các bạn cô nhắn tin hỏi thăm.

Nhưng cô nói không sao. Lãnh Thanh Thanh cũng biết chắc bọn họ bị bạn trai mình quăng lên trên giường cho nên giờ mới nhắn cho cô chứ gì.

Cái bọn này! Lãnh Thanh Thanh bật cười.

"Em cười gì thế". Cố Minh hỏi cô.

"Không có gì, anh định ở lại đây à".

"Ừm! Được không".

"Không".

"Thanh Thanh". Cố Minh ngồi xuống cạnh cô nói. "Cho anh một cơ hội được không em".

Lãnh Thanh Thanh giật mình? Cái qué gì vậy cha nội! Cơ hội!

Cô hoàn toàn không muốn cùng anh yêu đương mà? Lãnh Thanh Thanh lắc đầu.

"Chúng ta không hợp nhau đâu". Thân phận của họ khác biệt nhau, nên cô cũng không xác định là sẽ ở bên Cố Minh.

Anh có hào môn, cô thì chẳng có gì cả. Nhà cô với nhà anh không xứng nhau. Với lại, cô chưa từng trèo cao, người ta hay nói trèo cao thì té đau, nên Lãnh Thanh Thanh rất sợ.

Vì yêu nên cứ đâm đầu, cô sợ có một ngày anh sẽ bỏ rơi làm cô thất vọng. Tấm gương gia đình vẫn còn đó nên Lãnh Thanh Thanh luôn ghi nhớ.

Không được trèo cao, không được đi vào hào môn, không được sai lầm.

"Em không thử? Làm sao biết chúng ta không hợp nhau. Thanh Thanh, anh...".

"Cố Minh!". Lãnh Thanh Thanh cắt ngang lời anh nói. "Tôi chưa từng nghĩ sẽ quen anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu anh. Tôi và anh không hợp".

Cố Minh nhìn cô không nói gì. "Em biết không? Anh từng yêu đương rất nhiều lần, nhưng điều là những mối tình anh xác định dài lâu nhưng đều không có kết quả". Cố Minh đứng dậy đi đến cửa sổ. "Từ khi anh gặp em, anh vẫn luôn mong muốn được đi cùng em đến cuối cuộc đời này".

Anh không như các anh em của mình, Cố Minh một khi đã xác định yêu ai thì anh luôn yêu hết lòng, nhưng anh và các bạn gái đã chia tay của mình, không chung chí hướng nên vẫn kết khúc.

Anh chưa từng trêu đùa tình yêu, chỉ một lòng yêu người ta tha thiết chân thành.

Cô không trả lời.

Cả hai im lặng như thế.

Cuối cùng Lãnh Thanh Thanh phá tan sự im lặng này. "Tôi và anh thật sự không hợp nhau đâu. Tôi sẽ không bước vào nhà họ Cố hay hào môn, anh về đi". Lãnh Thanh Thanh trùm chăn lên đầu mình.

Cố Minh cứ thế nhìn cô mãi, cuối cùng anh vẫn lấy áo thoát của mình ra về.

Lãnh Thanh Thanh nghe tiếng đóng cửa mới mở chăn ra. Cuối cùng thì anh cũng đã đi. Nhưng sao cô lại không vui thế này. Chuyện của họ vốn đã được định là không có kết quả nên không cần phải níu kéo, dây dưa với nhau.

Điều không tốt cho cả hai. Lãnh Thanh Thanh từng nghe Cố Hân than phiền vì mẹ của cô ấy quá khó, rất xem trọng việc môn đăng hộ đối, luôn sắp xếp cho anh trai cô ấy các đối tượng để liên hôn.
Nhưng anh trai cô ấy luôn từ chối chuyện đó, Cố Minh từng cãi nhau rất nhiều với mẹ mình, mẹ con họ luôn chống đối gây gắt với nhau.

Mãi đến hai ba năm nay tình trạng mẹ con họ mới được hơn. Nhưng cũng đã có vết nứt với nhau.

Lãnh Thanh Thanh không thể.