Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 72: Chương 72




Đến khi Lục Nghiên Trung đưa Cố Hân về ký túc xá thì Cố Hân cũng không nghĩ mình nên đi đâu cả. Lục Nghiên Trung cũng không hối thúc cô, cứ suy nghĩ cho thoải mái, nếu muốn đi đâu thì nói với anh một tiếng để anh sắp xếp công việc rồi đi cùng với Cố Hân.

Đương nhiên là Cố Hân đồng ý rồi. Đi chơi ai mà không muốn cơ chứ.

Chiếc sang trọng dừng lại ngay cổng trường, Lục Nghiên Trung hôn Cố Hân một cái rồi mới để cô ấy đi xuống xe.

-----------

Hôm nay hiếm khi mấy cô nàng ở cùng phòng chung với nhau. Nên bọn họ hẹn nhau đi ăn rồi đi chơi.

Khi đến quán ăn thì gặp lại học trưởng của Cố Hân và các bạn cùng phòng của cô.

Học trưởng tên là Mai Trần Nam. Học trường đại học kế bên, nhưng theo Lục Nghi An quan sát thì anh chàng này không tốt như vẻ bề ngoài đang tươi cười nói chuyện với các cô.

Không chỉ có mình Lục Nghi An thấy mà Lãnh Thanh Thanh cũng thấy như thế. Thanh Thanh trước nay tiếp xúc đi làm rất nhiều nơi nên nhìn là biết có phải người tốt hay không.

Rõ ràng người này muốn gì đó ở Cố Hân mà thôi.

Mai Trần Nam hẹn bọn cô đi uống nước, nhưng mà Lục Nghi An muốn xem anh ta có ý gì xấu thật không nên nhướng mày cùng với Lãnh Thanh Thanh.

Thanh Thanh hiểu ý lên tiếng nói muốn đi đến quán bar chơi.

Thì Lục Nghi An thấy anh ta nhếch mép nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi.

Thế là sáu người cùng nhau đi đến quán bar. Bốn người các cô và bạn của Mai Trần Nam nữa.

---------

Đến quán bar mỗi người các cô gọi cho mình một ly cooktail.

"Em có bạn trai chưa". Một người bạn của Mai Trần Nam hỏi Lục Nghi An.

"Có rồi ".

Hắn ta cũng không hỏi gì thêm. Nhưng Lục Nghi An thấy anh ta nhắn tin cho ai đó theo cô đoán chắc là hẹn thêm bạn mình đến. Bọn họ chỉ có hai người còn các cô thì có bốn.

Cô đã gửi định vị cho Từ Khiêm bảo anh một lát đến đón cô đi về , nhưng trước mắt phải giải quyết việc này trước đã. Dám có ý xấu với các cô sau.

Hoàng Giản Ái đi toilet, nhưng khi cô bước ra thì lấy Mai Trần Nam đang nhận lấy gói gì đó như bột trắng, nếu Giản Ái không lầm thì đoán là ma tuý hoặc thuốc kích dục.

Vì đây là quán bar nên cô ấy thiên về hai cái đó hơn. Luôn có những giao dịch ngầm.

Làm như mình không thấy gì, cô ấy đợi Mai Trần Nam đi rồi thì mới đi vào sao.

Cô thấy anh ta đang ngồi nói chuyện với Lục Nghi An, còn Cố Hân thì đang hoà mình vào những điệu nhảy của quán. Lãnh Thanh Thanh không thích nhưng bị Cố Hân kéo đi nên chỉ đứng đó nhìn cô ấy mà thôi.

Hoàng Giản Ái ngồi cạnh Lục Nghi An.

"Anh ta có vấn đề, tớ thấy anh ta nhận lấy gói gì đó". Hoàng Giản Ái nói vào tai của Lục Nghi An.

"Ừm". Vậy là Nghi An đã xác định được. "Một lát các cậu đừng uống nước, nói với hai người kia nữa. Bảo vệ mình nhé".

"Ừm".

Hai người làm như không có gì, cũng đi lên sàn nhảy. Mai Trần Nam cảm thấy cơ hội đến rồi nên khi các cô không để ý đến thì hắn đã bỏ gói thuốc vào trong các ly nước của các cô.

Điều đó đã bị Hoàng Giản Ái nhìn thấy tất cả.

"Cậu gọi cho Trần Cảnh Hoài đi ". Đến bắt người, Lục Nghi An nói.

"Tớ đã nhắn với anh ấy rồi".

Dám tính kế với các cô sao. Chuyện này sẽ không bỏ qua như thế rồi.

Chỉ có một mình Cố Hân là không biết gì, Lãnh Thanh Thanh đã dặn cô ấy đừng uống nước nữa nhưng vì quá khát nên Cố Hân đã rời sàn nhảy và đi xuống lấy ly nước của mình uống một hơi.

Lục Nghi An giật mình, cái con nhỏ ngu ngốc này.

"Một lát cậu bảo vệ Cố Hân nhé". Lục Nghi An nói với Giản Ái.

"Được!". Giản Ái cũng không ngờ Cố Hân lại ngốc đến như thế, giờ lỡ uống rồi.

Bọn họ vội rời sàn nhảy, lúc này hai má của Cố Hân đã đỏ bừng. Nóng quá!!!

"Cậu sao thế". Lãnh Thanh Thanh bước đến.

"Nóng quá. Tớ muốn về". Cố Hân mơ màng nói. Cảm giác như đang có rất nhiều con kiến đang bò.

"Đi về thôi". Lục Nghi An đỡ lấy Cố Hân đứng lên, Giản Ái cũng dìu phụ nhưng khi các cô ra đến cửa thì bị ngăn lại.

Lúc này có rất nhiều người đã chặn các cô lại.

Đứng đầu là Mai Trần Nam. Anh ta cười nhạt nhìn các cô.

"Muốn đi cũng được! Để Cố Hân ở lại".

"Anh...bỏ thuốc tôi ". Cố Hân cũng không có ngốc giờ phút này cô biết bản thân mình rất cần đàn ông. Ngứa ngáy khắp người. Cô dựa vào Lục Nghi An mà chọc chọc người cô ấy.

"Đàng hoàng đi". Cái con nhỏ này!!! Lục Nghi An nắm lấy tay Cố Hân lại.

"Thơm quá". Cố Hân ngửi mùi trên người Lục Nghi An.

"...". Lục Nghi An muốn ném chết con nhỏ này đi quá làm sao bây giờ!!!

"....". Phì! Thanh Thanh cùng Giản Ái cũng cười, Cố Hân bình thường rất đáng yêu nhưng giờ lúc này cô ấy động tình nên trông thêm quyến rũ vô cùng.

Hai má Cố Hân đỏ bừng lên, như một đoá hoa nở rộ xinh đẹp kiều diễm.

"Ừm. Cũng không ngu ngốc cho lắm, cũng còn biết". Mai Trần Nam cùng với các bạn của hắn cười. Tên này tên nấy nhìn các cô gái trước mắt đây thèm nhỏ dãi.

Người đẹp ai mà không mê.

"Anh trai tôi sẽ không tha cho các người ". Cố Hân biết bản thân mình điên rồi. Thuốc quái quỷ gì đây.

"Xử lý đi". Mai Trần Nam phất tay ra lệnh cho các anh em mình.

Bọn họ gật đầu, nhanh chóng bao vây các cô gái lại, dồn bọn họ lại đứng xung quanh nhau.

Hoàng Giản Ái và Lãnh Thanh Thanh vô cùng hứng khởi đã lâu rồi bọn cô chưa thực chiến bao giờ nên nôn nóng vô cùng.

"Lục Nghiên Trung....". Cố Hân mơ màng gọi anh.

"Hả". Anh trai mình mà.!!? Lục Nghi An đưa mắt nhìn Cố Hân. Hai người họ phát triển khi nào vậy???

Sao cô không biết gì hết???

"Anh Nghiên Trung ơi". Cố Hân dẹo dẹo vào lòng Nghi An.

"Ừm? Anh đây". Nghi An xoa đầu cô ấy. "Nhớ anh không".

"Nhớ".

Mẹ nó.!!! Lục Nghi An mắng anh trai mình mấy câu, bạn của em gái mình lại còn là em gái của anh em tốt của anh ta nữa. Thế mà cũng ra tay được!!!

Đồ cầm thú.!!

Hoàng Giản Ái hứng khởi hạ gục bọn họ.

Cô ấy xoay người, dùng bàn chân mình đạp một tên kia một cái thật mạnh, khiến cho hắn ta ngã xuống đất mấy mét.

Kế đó tên bên cạnh cô bắt lấy hai tay hắn ta bẻ ngược về sau. Khiến cho hắn đau đớn la im ỏi.

Bên kia Lãnh Thanh Thanh trường người một cái, đá vào đũng quần tên kia một cái, hắn đau thấu trời xanh dùng tay che lại nơi đó của mình và quỳ gối xuống.

Tiếp đến tên khác cầm dao hướng về phía Thanh Thanh thì bị cô túm lấy cánh tay đó, thúc vào bụng hắn ta một cái, con dao bị Thanh Thanh lấy đi và đạp cho hắn ngã về phía sau đè lên một tên khác.

Nhận thấy các cô gái này điều có võ phòng thân, nên Mai Trần Nam liền chuyển sang hướng Lục Nghi An và Cố Hân.

Lúc này Cố Hân đã mất tỉnh táo, Lục Nghi An dùng sức cắn cô ấy một cái khiến cho Cố Hân đau mà tỉnh lại.

Lục Nghiên Trung vân chưa đến, nên cô ấy phải bảo vệ mình.

-------

Trước cửa quán bar lúc này đã là một màn hỗn chiến. Khi Từ Khiêm, Lục Nghiên Trung, Trần Cảnh Hoài và Cố Minh cùng lúc xuất hiện thì họ nhìn thấy Lục Nghi An khom người cầm lấy con dao thái nhỏ phóng về phía một tên đang dồn Hoàng Giản Ái về một góc.

Phập!!!

Áaaaa. Tên đó hét lên. Ôm bụng mình mà ngã xuống. Hoàng Giản Ái lập tức xoay người đá cho hắn ta một cú thật mạnh vào giữa háng.

Lập tức bốn anh chàng kia không hẹn nhau mà dừng lại và đưa mắt nhìn nhau.

Dữ dằn chưa.

Nhưng Lãnh Thanh Thanh còn ghê hơn nữa. Cố ấy đấm một tên hăng say đến nỗi Cố Minh không nhận ra được đó là người có gương mặt ra sao.

Nhưng lúc này, thừa cơ hội Lục Nghi An tách ra thì Mai Trần Nam nắm lấy cổ tay Cố Hân kéo đi. Lục Nghiên Trung chạy đến.

Kéo Cố Hân vào lòng anh rồi đấm cho tên đó vài đấm. Mẹ kiếp, dám động đến người của anh sao.

"Lục Nghiên Trung". Cố Hân dựa vào ngực anh . Anh đến rồi.

"Anh đây. Em có sao không".

"Em .....khó chịu quá". Cô vuốt ve người anh.

"Em...". Lục Nghiên Trung nhìn biểu hiện của Cố Hân mà không biết cô bị gì nữa thì xem anh là thằng ngu rồi.

"Em gái". Cố Minh chạy lại.

Đám người đó đã bị Trần Cảnh Hoài và Từ Khiêm khống chế tất cả. Đương nhiên sẽ không tha cho ai cả

"Anh hai". Cố Hân giật mình. Tỉnh táo không ít.

Thấy Cố Hân không sao, Cố Minh cũng đỡ lo, nhưng không ngờ Lãnh Thanh Thanh lại bị thương.

Nên Cố Minh nhờ Lục Nghiên Trung đưa em gái về giúp, còn Cố Minh thì đi theo đuổi tình yêu.

Lục Nghiên Trung chỉ chờ có bao nhiêu đó mà thôi, đương nhiên đồng ý rồi.

Vì Lãnh Thanh Thanh bị thương và Cố Hân trúng thuốc nên hai người họ đã sớm được Cố Minh và Lục Nghiên Trung đưa đi.

Sau khi đã giải quyết tất cả mọi việc. Lúc này hai cô gái nhỏ còn lại là Lục Nghi An và Hoàng Giản Ái cúi đầu xuống đất nghe Từ Khiêm và Trần Cảnh Hoài dạy dỗ một phen.
Giây phút được thông báo cô gặp chuyện, Từ Khiêm vội vã chạy đến, chỉ mong là cô không sao.

Dạy cũng dạy rồi, mắng thì cũng đã mắng. Nên nhà ai về nhà nấy.

Đêm này phòng ký túc xá của các cô điều không ai về phòng cả. Ngay cả hôm sau cũng không hẹn nhau về phòng nữa. Vì ngoại trừ Lãnh Thanh Thanh đang bị thương ra thì ba người họ không ai xuống được giường đến hôm sau.