Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 17: Chương 17




"Hay !! nói hay lắm!" Khi nghe người nói câu này, Quý Kiến Thành quay người lại xem là ai đã nói, nhưng không ngờ nhìn thấy lão tướng quân, mắt ông ta mở to lên, còn dụi dụi mắt sợ mình nhìn lầm .

"Lão...lão tướng quân!!!". Đây là người mà ba của ông ta gọi bằng thầy, lúc còn bé ông được ba mình dẫn đến quân khu gặp lão tướng quân. Ông nhớ lúc đó ông chỉ có 8 9 tuổi nhưng bóng dáng lão tướng quân khi đó ngoài 40 oai phong hùng dũng, sát phạt quyết đoán, nhờ có lão tướng quân mà trận chiến tranh đánh với quân địch mà nước nhà ta mới thắng. Lúc đó ông vô cùng sùng bái lão tướng quân!

Nhưng giờ đây ông lão đã già, bước chân vẫn vô cùng hiên ngang. Vẫn còn phong thái của một người từng trải ở trên chiến trường.!!

"Ba.. ông già đó là ai vậy". Hắn ta không thích ông già đó, con nhỏ này nói như vậy mà ông ta khen hay. Đúng là sỉ nhục hắn ta mà.

"Im đi". Quý Kiến Thành mắng anh ta.

Hôm nay lão tướng quân đến đây, không biết có chuyện gì không nữa? Không lẽ con nhóc con này có người quen nên nhờ lão tướng quân chống lưng cho nó à!!!

Lúc này một bóng người xuất hiện với bộ quân phục của quân khu Bộ Tư lệnh. Bước đến cạnh lão tướng quân chào theo quân lệnh, xong rồi anh ta mới nhìn sang 2 cha con nhà họ Quý rồi liếc nhìn cô gái đang trợn mắt nhìn ông lão??? Anh khẽ cười! Cô gái của anh chỉ mới một đêm thôi cô càng quyến rũ anh rồi, đêm qua với anh và cô đều cảm thấy hạnh phúc.

"Ba...chính thằng khốn này...nó đánh con". Hiện tại anh ta đi đứng cũng rất khó khăn! Phải ngồi xe lăn, hôm nay hắn ta phải đánh chết hắn.

"Cậu ta...". Quý Kiến Thành nói không nên lời . Đây chính là Thiếu tướng của Bộ Tư lệnh là người 3 năm trước lập công hiển hách với công danh đánh tan bọn khủng bố, giải cứu được rất nhiều con tin.

"Thiếu...thiếu tướng ".

"Ba". Hắn ta ngạc nhiên mở mắt nhìn ba mình.

"Lại đây". Lão tướng quân đột nhiên lên tiếng

Quý Kiến Thành đứng thẳng lưng ông ta bước đi đến 2 bước thì bị Hoàng Giản Ái bước lên phía trước, nghiêm trang chào.

"Ông nội! Anh hai. Anh Cảnh Hoài ". Cô dõng dạc hô to. "Tôi Hoàng Giản Ái sinh viên năm nhất khoa kinh tế phòng 204 nay báo cáo tình hình.". Cô chỉ tay về phía 3 người bạn mình làm bọn họ giật mình. "Tôi học tập vô cùng chăm chỉ, không bỏ bê việc học, không la cà các nơi không nơi đến".

"3 người họ là bạn cùng phòng của tôi. Cố Hân, Lãnh Thanh Thanh và Lục Nghi An. Tôi rất khoẻ hiện tại không bị thương cũng không có làm sao. Báo cáo ông nội, anh hai và anh Cảnh Hoài hết ạ". Cô mỉm cười.

"Ừm!" Ông nội cô xoa đầu cô. "Ông nội có biết về các bạn cùng phòng của cháu, nếu nghỉ lễ hoặc có thời gian rảnh, cháu cứ mời họ về nhà mình ".

"Vâng ạ". Cô liếc nhìn Trần Cảnh Hoài mặt cô đỏ lên, cô nhớ đến chuyện ân ái đêm qua!

"Bé út!" Anh 2 cô lên tiếng. "Bị bắt nạt như vậy, sao không nói với anh. Cảnh Hoài cũng đến rồi may mà có cậu ta xử lý".

"Dạ em xin lỗi anh hai ạ". Cô nghiêng mình 1 góc 45 độ, cúi cầu xin lỗi. "Cảm ơn anh Cảnh Hoài ạ".

"Ừm!" Nên cảm ơn anh ở trên giường thì hơn. Haizz hiện tại cô không cho anh nói ra mối quan hệ của 2 người!!!

"Cái gì??! Hoàng Giản Ái là cháu gái của lão tướng quân ". 1 sinh viên chứng kiến màn vừa rồi lên tiếng.

"Cái gì vậy trời ơi".

"Gia thế khủng thế này!! Con nhà quân đội, nhà mặt phố bố làm to là đây chứ đâu".

"Rõ ràng người ta giản dị mà các người nói nhà nghèo không có gia thế, định bắt nạt người ta".

"Cô ta cũng giấu kỹ quá đi".

"Tôi biết lão tướng quân lúc ba mẹ tôi kể về chiến tranh, năm đó lão tướng quân vô cùng tài giỏi".

"Vậy ai nói Hoàng Giản Ái là con nhà nghèo vậy??? "

"Vậy chẳng phải là đây là cô công chúa của gia tộc nhà họ Hoàng yêu thương đây sao???"

Lão tướng quân có 4 người con trai đều là trong quân đội, về sao 4 người con trai này lấy vợ sinh con đẻ cái, đời sao chỉ có người anh cả là ba của Hoàng Giản Ái có được con gái. Còn lại chỉ toàn là con trai??? Đời thứ 3 nhà họ Hoàng chỉ có mình Hoàng Giản Ái là con gái, nên ba của cô định đưa quân lính kéo đến chống lưng cho con gái của mình, nhưng bị lão tướng quân ngăn lại. Nói gì mà chỉ cần ông cụ đến là đè bẹp được 2 cha con nhà họ Quý rồi. Cần chi ba của Hoàng Giản Ái đến nữa!!!

Mà các người con , người cháu của lão tướng quân đều tài giỏi và không hề có chuyện hãm hại nhau ở gia tộc hay trên chiến trường.

"Cái...cái này". Cố Hân nhìn Hoàng Giản Ái mà đầy ngạc nhiên, các cô cũng ngạc nhiên không kém.

"Bạn em không nói cho em biết à". Có một giọng nói nói với Lục Nghi An.

"Không ạ". Cô trả lời mà không nhìn người đó. Đến khi cô giật mình thì nhìn lại thấy Từ Khiêm đang đứng cạnh cô.

"Thầy...." cô nhìn anh, anh đưa dấu ra hiệu cho cô đi theo anh, cô nói với Thanh Thanh mình có việc, Thanh Thanh cũng không hỏi nhiều cô vội đi theo Từ Khiêm.

Cô đi theo anh về hướng phòng làm việc của anh, khi về đến phòng của anh, anh đã đè cô lên tường mà hôn.

Cô mở to đôi mắt ra mà nhìn anh??? Cái tên này. Thấy cô không chịu phối hợp với anh, anh bóp eo cô một cái, cô la lên anh liền nhanh chóng lui vào trong, từng bước từng bước tìm hiểu nơi miệng cô.

"Ưm ...ưm.." cô đánh vào vai anh, cái tên này hỡ cái đè cô ra mà hôn. Mẹ nó!!! Cô cắn Từ Khiêm một cái thật mạnh, anh không kịp phản ứng. Cô đẩy anh ra.

"Hừm!!!". Cô liếc anh đi lại ghế ngồi. Anh chỉ cười nhìn cô.

Quay lại sân trường.

Lúc này Quý Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra?? Tại sao!! Tại sao cô ta lại là cháu gái của lão tướng quân!!! Phải làm sao bây giờ. Hắn ta sợ hãi đẩy xe lăn của mình, lui lại về sao.

"Mày muốn bắt ai??? Mày muốn đánh ai??? Mày muốn chơi ai???". Anh hai của Hoàng Giản Ái đầy tức giận, nếu đây mà là quân khu thì anh đã sớm cho tên thối tha này ăn đập tan nát. Ái Ái là cô em gái mà cả nhà anh yêu thương nhất, tuy có lúc cô cũng không nghe lời thì vẫn ăn đánh, nhưng sẽ không để cho người khác bắt nạt cô.

"Không...không..." hắn ta lắc đầu liên tục, nếu mà hắn biết gia thế nhà cô như thế này thì hắn đã nhanh chóng né cô ra!!! Sao lại dám có ý xấu với cô.

Lúc này Trần Cảnh Hoài đã kéo Giản Ái đứng bên cạnh mình, lúc không ai nhìn thấy anh vòng tay ôm lấy cô. Cô cứng người liếc anh ta mắt nhìn cảnh cáo 'làm gì đó' . Anh nhìn lại cô 'làm em'.

Mẹ nó liêm sỉ đâu!!! Cô cũng ngại mà, anh biết điều đó, xoa đầu cô.

"Đêm qua tôi vô tình vào một quán ăn, thấy có chuyện vui nên có thấy một chuyện? Chuyện đó cũng có liên quan đến tại sao hắn ta lại bị đánh". Trần Cảnh Hoài nói với anh hai của Giản Ái. Cố Hân thấy Trần Cảnh Hoài ra dấu đưa máy tính thì cô vội đưa lên. Rất nhanh trên trang wed của trường lại hiện ra một khunh cảnh của quán ăn, trong đó có đám người Quý Minh đang ngồi uống rượu với các bạn của mình, và bình phẩm thân thể con gái người ta. Khi mọi người thấy đoạn video clip này ai cũng ngạc nhiên, bình thường hắn ta cũng không đến nỗi xấu xa, không ngờ lại như thế này.

Tiếp đó là một đoạn video ở trong quán bar, hắn ta đang cưỡng ép một cô bạn gái, uống bia với hắn, cô gái này không đồng ý hắn liền tát cho cô ta 1 bạt tai và đổ rượu vào người cô ta. Khi cô gái đó được bạn mình nhìn thấy và đưa đi hắn ta mới bỏ qua!

Và mới đây nhất là đoạn video trong quán ăn, hắn cùng với bạn mình liếc mắt nhìn về phía các cô!!!

{{{"Cô em kia xinh quá "! 1 tên sinh viên nhìn Cố Hân nói.

"Cô gái bên kia dễ thương không kém, ngực lại rất được , đôi môi mà ngậm lấy vật cứng của tớ thì ôi thật kích thích mà". Tên khác suýt xoa nhìn Hoàng Giản Ái.

"Cô gái kia trông điềm tĩnh lắng nghe mọi người nói càng thêm hấp dẫn, vòng eo nhỏ nhắn. Muốn ôm 1 cái quá". Tên kia xoa xoa tay vào nhau nhìn không chớp mắt Lãnh Thanh Thanh.

"Cô em kia mới là cực phẩm, ngực này! Eo này! Cặp mông căng tròn như thế , thêm đôi chân dài nữa. Ân ái mà quấn lấy thì chắc đã lắm". Lục Nghi An vốn rất xinh đẹp nên bọn họ nhìn các đầy thèm thuồng.

Ý thức được có người bàn luận sau lưng Cố Hân vô cùng khó chịu, muốn đứng lại đánh cho 1 trận nhưng lại bị Lãnh Thanh Thanh ngăn lại.

"Mặc bọn họ. Thêm 1 chuyện chi bằng bớt 1 chuyện". Cô ta nhàn nhã cho xiên thịt vào miệng mình ăn 1 cách thoải mái.

"Thanh Thanh nói đúng á". Giản Ái uống một hớp bia rồi nói. "Chỉ cần không làm gì chúng ta là được miệng lưỡi thế gian, không cản được".

"Ăn đi. Kệ bọn họ". Tính của cô xưa nay nếu không gây chuyện với cô thì cô cũng không gây chuyện lại với họ.

"Ừm". Cố Hân không vui cắn một viên cá chiên nhai cho bỏ ghét.

Các cô nàng chỉ nhìn cô mà cười.

"Bọn anh mời các em một ly được không". Có 1 nam sinh đi lại chổ các cô.

"Không cần đâu!". Cô quẳng cây xiên nướng xuống bàn. "Bọn tôi ăn xong rồi". Cô vãy tay gọi nhân viên tính tiền.

"Anh mời bọn em nhé". Anh ta móc ví tiền của mình raz Anh ta cười nói.

"Của chị hết 768k". Cô nhân viên nói.

"Để tôi". Anh ta giành lấy.

Nhưng Hoàng Giản Ái nhanh tay đưa cho cô nhân viên đó 800k . "Không cần thối lại. Đi thôi".

"Mẹ nó". Hắn ta tức giận đấm một cái xuống bàn.

"Quý Minh à. Cậu đừng quan tâm cô ta. Tôi nghe đồn ở trường các cô gái đó rất thường xuyên đi lên những chiếc xe sang trọng. Tên đó đã từng nhìn thấy Hoàng Giản là lên 1 chiếc xe sang trọng , cho dù nhà hắn ta có khá giả đi chăng nữa. Cũng chưa từng nhìn thấy xe đó.

"Tớ sẽ cho cô ta nềm mùi nằm dưới thân tớ mà khóc lóc cầu xin." Hắn ta không cam tâm bị cô làm mất mặt.

"Lúc đó cho bọn tớ chơi với".

"Đương nhiên". Hahaha. }}}

"Thằng khốn". Anh 2 Hoàng Giản Ái muốn ra tay đánh hắn ta nhưng lại bị ông nội mình ngăn lại.

"Giản Nam. Không được hành động không đúng phép tắc!" Lão tướng quân đi về phía hắn ta, từ lúc thấy đoạn video đó là hắn sợ xanh mặt.

"Tôi...tôi không có ý đó.." hắn ta sao dám động đến cô, bình thường hắn ta chỉ giỏi bắt nạt những kẻ yếu hơn mà thôi.

"Hoàng Giản Ái là cháu gái của tôi". Lão tướng quân nhìn về phía ông Quý Kiến Thành. "Nó là đứa cháu gái duy nhất của 2 đời sau này của tôi nếu tính luôn đời tôi thì chỉ có mình nó.??? Anh dám cho người bắt nó??? Đánh nó". Lão tướng quân đập một phát gậy thật mạnh xuống nền nhà. "Anh có xứng đáng với công của cha anh không??? Có xứng đáng với bộ quân phục sư đoàn trưởng của anh không?".

Tuy lão tướng quân đã về hưu, nhưng quyền của ông vẫn còn đó, danh tiếng cũng còn đó chưa hề mai một.

"Cho dù hôm nay không phải cháu gái của tôi? Thì anh sẽ cho người bắt con gái nhà người ta để cho con trai anh làm nhục không!! Anh có xứng đáng với 2 từ quân nhân không? Chuyện này vốn là chuyện của quân khu, khi về quân khu. Tội của anh sẽ xử theo quân đội".
"Không...Không được!! Lão tướng tôi chỉ...chỉ". Ông ta đang là sư đoàn trưởng, nếu xử phạt thì còn ra gì nữa.

"Không đến lượt ông nói". Trần Cảnh Hoài lên tiếng. "Tội danh của ông chúng tôi đã điều tra được rất nhiều, sẽ nhanh thôi, gửi về đến quân khu của ông".

"Cậu..." ông ta im lặng, mặt không còn giọt máu..