Xoảng
Thì ra luôn có những người thích lựa chọn cái chết thì đúng hơn.
Rất tốt đó chứ.
“Sao con ngu vậy hả”.
Bà ta trách móc anh.
“Cái con đó cũng chỉ là một con ngu ngốc mà thôi, không đáng cho con phải đỡ lấy cho nó.
Mẹ cũng chỉ muốn con nhỏ đó sáng mắt mà thôi”.
Tuyết Thanh không nói gì, nhưng đột nhiên bụng hơi co rút lại, đứa nhỏ đạp cô một cái.
“Nó mới đạp em, con anh không ngoan”.
“Để anh mắng nó cho em nhé, đã dặn không được làm bé đau mà”.
Minh Hoàng Lễ gom lại sự tức giận của mình, chỉ cần nghe vợ nói đau anh cũng đau theo.
“Mẹ có thôi đi không? Mẹ muốn làm cái gì hả”.
“Từ Khiêm! Mẹ cũng chỉ muốn cho con biết con khốn này nó không xứng với con.
Cũng muốn cho con biết nó ngoại tình với ai”.
“Mẹ chồng chị”.
Tuyết Thanh không nói hết câu nhưng lại giơ ngón cái lên.
Tỏ ý rất tuyệt!
“Con nghe mẹ đi, nếu không sẽ có ngày con bị bọn chúng gi3t chết đó”.
Bộp
Vốn dĩ đang ngồi ghế, Tuyết Thanh không chịu được nữa mà đỡ bụng đứng dậy.
Đi lại về phía bà ta, Từ Khiêm che chở cho mẹ mình.
Cộp cộp.
Cô dùng sức thật mạnh ấn vào xuống sàn nhà.
“Lập lại lời bà vừa nói cho tôi”.
“Minh phu nhân, mẹ tôi không cố ý mong phu nhân bỏ qua cho”.
Từ Khiêm biết, nếu như anh và Nghi An có ở đây thì mẹ anh nhất định sẽ không rời khỏi được nơi này.
“Anh Từ.
Chúng tôi hôm nay đến phía bắc này chơi một chuyến chứ không phải để gây chuyện.
Mà tôi cũng không muốn gây với ai cả”.
Tuyết Thanh xoa bụng mình.
“Anh cũng biết rồi đó, tôi sắp sinh rồi, muốn tích đức cho con của mình”.
Nói trắng ra là do mẹ anh gây chuyện nên tôi mới không đi chơi được.
Hoặc là tôi mà không tích đức được cho con mình là do nhà họ Từ của các anh.
“Chị đưa em đi chơi được không”.
Nghi An tiến tới, nắm lấy tay cô gái nhỏ.
“Con thấy không, bọn chúng muốn ở trước mắt con mà đe doạ, ngoại tình với nhau”.
Nghi An thật sự muón bẻ đầu bà ta ra để xem chứa gì trong đó.
Muốn chết sớm thì nói đi.
Đừng vậy chứ!!
Bà ta không nhìn thấy Minh Hoàng Lễ đã sớm mất hết kiên nhẫn rồi sao, nếu như không phải vì nể tình Từ Khiêm thì bà ta còn đứng đây gây chuyện được sao?
Chuyến này…
“Vả miệng”.
Tuyết Thanh chỉ vào bà ta mà nói.
“Đánh đến khi nào bà ta chịu im thì thôi”.
“Vâng”.
“Mày…á…”.
“Con ả đàn bà xấu xa! Á”.
Bốp
Chát.
“Đừng”.
Từ Khiêm không thể nào nhìn mẹ mình bị đánh được.
“Anh đừng có quên, tôi đã muốn bỏ qua.
Từ Khiêm, cút”.
Tuyết Thanh lạnh mặt chỉ tay bảo anh cút đi.
Nhưng anh vẫn một mực bảo vệ mẹ mình.
Ôm bà vào lòng ngăn cản bị Kim Hà đánh chảy máu.
Phận làm con, không thể nhìn mẹ mình bị đánh mà không ngăn cản.
“Bé Tuyết Thanh, xem như em nể mặt chị được không em”.
“Bà ta mà cũng xứng để cho chị ra mặt? Bà phải biết rằng bà may mắn khi có người con như Từ Khiêm và chị Nghi An đây.
Nếu không hôm nay đừng mong bà rời khỏi được cái nơi này”.
“Vào lúc tôi giết người bà vẫn còn chưa được lấy chồng đâu”.
Tuyết Thanh nói vào tai bà.
Khiến cho Trần Hà run lên.
“Đừng nghĩ mình lớn tuổi thì người khác sẽ nể mặt, nên nhớ phải có làm gương thì lớp trẻ mới nể”.
Tuyết Thanh vốn không phải là người hiền dịu gì, nhưng với Minh Hoàng Lễ thì cô luôn là người ngoan hiền.
Chỉ khi anh bị bắt nạt, cô liền không chịu được.
Lúc này Thanh Thanh cùng với Cố Minh chạy vào bên cạnh còn có người nhà họ Lục chạy đến.
Ông Từ cũng có mặt, nhìn thấy Minh Hoàng Lễ thì ông chỉ mong vợ mình đừng gây chuyện cho anh ta mà thôi.
Chuyện vợ ông gây chuyện trên mạng đều biết cả.
Đám đông đi vào mỗi lúc một đông.
Giờ phút này Trần Hà mà không biết mình gây chuyện thì đúng là kẻ ngu rồi.
“Cậu Minh”.
Ông Từ vươn tay ra bắt tay với anh.
“Phụ nữ ngu ngốc mong cậu nể mặt ông già này.
Được không? Nghe nói Minh phu nhân thích huyết yến Chi Nam, hôm nay tôi không chuẩn bị kịp, hôm sao sẽ đích thân đến tạ lễ”.
“Không thích”.
Tuyết Thanh nhìn ông ta.
Hiển nhiên cũng không nể mặt.
“Đem người đi”.
Minh Hoàng Lễ càng không nể mặt.
“Vậy chị đưa em đi chơi được không?”.
Nghi An mỉm cười.
“Khó khăn lắm em mới đến đây.
Chị đưa em đi chơi nhé”.
“Không đi đâu”.
Tuyết Thanh xụ mặt.
“Dì ơi”.
Bé trai ôm chân của Tuyết Thanh.
“Ôm ôm”.
Tuyết Thanh chớp mắt.
Đáng yêu quá.
Muốn bắt về nuôi xỉu.
Biết con trai thích Nghi An liền nhân cơ hội bế lên rồi nhét vào tay của Tuyết Thanh.
“Dì thơm quá”.
“Đồ háo s@c”.
Minh Hoàng Lễ muốn bế đứa bé này ra khỏi người vợ mình.
Cọ đi đâu vậy chứ!
Tuyết Thanh cũng cười.
“Cưng nhất”.
Hôn một cái lên mặt của cậu bé.
Hi hi.
Vì hiểu lầm ở quán bánh, nên mọi người cũng muốn giải quyết triệt để chuyện này.
Cuối cùng bà ta cũng biết người mình mắng chửi chính là hung thần ở phía nam - Minh Hoàng Lễ.
Gia đình của Từ Khiêm muốn xin lỗi anh, nhưng mà Minh Hoàng Lễ lại rời đi sau đó.
Mọi người tụ tập lại nhà của Từ Khiêm, Nghi An để nhũ mẫu chăm hai con của mình.
“Gây chuyện là giỏi”.
Ông Từ mắng bà.
“Đầu óc bà bị ngu hả? Không biết cậu ta là ai hay sao mà dám nói ngoại tình này nọ.
Bà muốn nhà này chết chung cho vui hả”.
“Tôi…”.
Bà ta không biết thật mà.
Chỉ muốn tống cổ Lục Nghi An đó đi cho khuất mắt thôi.
Ai ngờ gây chuyện lớn vậy đâu?
Ai mà biết anh ta là người nguy hiểm đâu.
“Rốt cuộc mẹ muốn cái gì đây?”.
Từ Khiêm tựa người vào vách tường khoang tay hỏi bà.
“Xem như mẹ không biết anh ta? Vậy còn hình ảnh đó Đoàn Ân Nhi gửi cho mẹ đúng không.”
“Mẹ…”.
“Mẹ có biết hôm nay nếu không có An Nghiêm thì mẹ đã chết rồi không? Cái ly đó nếu con không chịu cho cô ấy mẹ nghĩ, Minh Hoàng Lễ sẽ để yên cho mẹ rời khỏi đây không”.
Ai cũng biết, anh ta đội vợ lên đầu.
Cưng chiều như mạng.
Mà cô gái đó lại không phải người mềm yếu như vẻ bề ngoài.
Minh Hoàng Lễ yêu thích vợ mình, đương nhiên cũng sẽ dễ chịu một chút khi nhìn mặt những người khác.
Nghi An cũng là một trong số đó.
Đừng nói đến việc mẹ anh ném cái ly đó, nếu như em ấy mà bị động thai một chút đừng nói đến ai cả, cả cái thành phố phía bắc này chết theo mẹ anh.
Từ Khiêm chưa bao giờ thấy mình mệt mỏi như ngày hôm nay.
Nghi An vỗ nhẹ vào vai anh.
“Không phải tại nó sao.
Thân mật với đàn ông để làm gì”.
Chung quy bà ta vẫn thấy người sai hôm nay chính là con khốn này mà thôi.
“Tôi”.
Nghi An chỉ vào mình.
Cô thân mật với anh ta lúc nào chứ? Con mắt nào của bà nhìn thấy chứ.
“Không phải sao.
Cô rõ ràng ngoại tình.
Đừng tưởng tôi không biết.
Coi chừng hai đứa bé đó cũng là con hoang của người đàn ông đó”.
“Im đi”.
Bốp.
Từ Nam tát vào mặt bà ta một cái bạt tai.
Ông tức đến thở hồng hộc.
Phải được Cố Hân đỡ lấy mới không ngã.
Nói ở đây thì được, chuyện này mà lộ ra ngoài, hung thần đó sẽ không tha cho họ.
Ông biết hôm nay mọi chuyện dừng lại nhưng chưa chắc sẽ được tha cho.
Vậy mà bà ta còn không biết kiềm lại, liên tục gây chuyện thị phi.
Con hoang.
Bà ta dám nói như vậy sao?
Mọi chuyện chưa đủ loạn lên hay sao chứ.
“Con hoang?”.
Nghi An đi lại gần bà ta.
“Đi! Đi kiểm tra DNA ngay”.
Cô túm lấy cổ áo hung ác nhìn bà ta.
“Bà điên rồi đúng không hả, muốn chết sớm thì đừng có mà kéo người khác chết theo bà”.
“Đừng nghĩ tôi nhường nhịn bà, Trần Hà, nếu không phải vì bà là mẹ của Từ Khiêm, tôi đã gi3t chết bà từ khi tôi tỉnh lại”.
Cô vẫn còn nhớ đến chuyện mình ngã từ bậc thang xuống.
Suýt mất đi hai đứa bé..