Trọng Sinh - Em Đã Yêu Anh

Chương 182





“Từ phu nhân! Bà đừng có mà quá đáng, bà nghĩ con trai mình là vàng là bạc thì người khác là cỏ hay là rác”.

Cố Minh luôn cưng Thanh Thanh, thiếu điều đội cô lên đầu.

Làm sao có thể nhịn được khi người khác mắng vợ mình.
Tuy anh và Từ Khiêm là anh em tốt, nhưng đừng động vào vợ của nhau là được! Cho dù mẹ anh mà mắng hay nói xấu Thanh Thanh thì anh cũng sẽ không nhịn đâu.
Từ Khiêm cũng vậy, cũng sẽ không để cho ai mắng Nghi An, cho dù chỉ một câu thôi.
Cố Minh nể mặt bà cho nên luôn nói những lời khách sáo, nhưng anh không phải là Từ Khiêm nên sẽ không nhịn.
“Bà có dám nói những lời này với Nghi An khi Từ Khiêm có ở đây không? Bà đừng nghĩ cậu ta không có ở đây thì sẽ không ai bênh vực con bé”.

Lục phu nhân nói.
May mà con gái bà không gả vào gia đình này, nếu không thì Nghi An bị bắt nạt đến chết rồi.

Cảnh mẹ chông nàng dâu như vậy thì ai mà ở được.
May quá đi chứ!
“Chuyện gia đình hai bên của chúng tôi như thế nào thì cũng không đến lượt người ngoài như bà lên tiếng đâu”.

Thanh Thanh nắm tay Lục phu nhân và Nghi An.

“Mình đi thôi”.
Mọi người gật đầu cùng nhau đi ra khỏi trung tâm thương mại, để lại Từ phu nhân và Đoàn Ân Nhi đang tức điên ở đó.
Bị Lục phu nhân mắng chửi, bị Nghi An xem không ra gì.

Bà ta chỉ muốn gi3t chết Nghi An mà thôi.
Cộng thêm việc Đoàn Ân Nhi ở bên cạnh đâm thọt vào thêm nữa, nên trong mắt bà ta toàn là ý hận.

Đoàn Ân Nhi nói đúng, nếu không phải Nghi An quyến rũ con trai bà thì anh cũng sẽ không đến mức bỏ mặt gia đình này để mà đi theo ả ta.
Giây phút nhất thời, Từ phu nhân như bị ai sai khiến, nên đã đi theo Nghi An ở phía sau, khi thấy chỉ còn ba người là Nghi An và Lục phu nhân cùng với Thanh Thanh đang đi xuống bậc thang, Cố Minh mới vừa lấy xe xong xuống xe mở cửa rồi đưa mọi người ngồi vào xe thì bất thình lình Từ phu nhân xông đến đẫy ngã Nghi An lăn từ trên bậc thềm xuống.
Nghi An đi từ từ xuống bậc thềm, do mang thai nên đi rất chậm.

Thanh Thanh nhanh chân hơn đi xuống trước đưa đồ cho Cố Minh bỏ vào xe.
Thì nhìn thấy Từ phu nhân đi nhanh đến, cô ấy chỉ kịp hét lên thì đã thấy Nghi An lăn trên bậc thềm xuống.
Nghi An bất ngờ bị ngã, nên phản ứng không kịp, chỉ kịp giơ tay ra nắm lại cái gì đó…nhưng vẫn không có… cứ thế mà lăn xuống.

Trước khi lăn xuống tay vẫn ôm bụng mình.
Thân thể nặng nề lăn mạnh xuống.


Đầu đập xuống nền nhà.
Bộp
Cạch
Cạch.
“An An”.
"Nghi An ".

Lục phu nhân cùng với Thanh Thanh hét lên, đi đến đỡ Nghi An dậy.
“Con tỉnh lại đi.

An An! Đừng làm mẹ sợ mà! An An”.

Lục phu nhân lay người Nghi An dậy nhưng cô chỉ nhúc nhích ngón tay mình.
“Đau…con đau…”.

Nghi An bật khóc, bụng đau đớn không thôi.
“Máu…nhanh…”.

Thanh Thanh thấy máu từ trong nguời Nghi An chảy ra thì vội vàng bảo Cố Minh để Nghi An ngồi vào trong xe.
“Đau… a…mẹ ơi…đau…”.
Từ phu nhân cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy, bà…chỉ muốn nó ngã thôi…chứ …
“Con chịu một chút…An An…sẽ không sao đâu con”.

Lục phu nhân ôm Nghi An vào lòng mình.
Cố Minh trên đường lái xe rất nhanh, Thanh Thanh run run tay, ấn số điện thoại gọi cho Từ Khiêm.

Lúc này anh mới vừa đến công ty mà thôi.
Thấy Thanh Thanh gọi đến thì tim anh nhảy lên một cái.
“Thầy nghe…có…”.
“Thầy Từ…Nghi An…Nghi An xảy ra chuyện rồi”.

Thanh Thanh nói to trong điện thoại.

“Cậu ấy bị…bị ngã từ trên bậc thềm xuống hiện tại cậu ấy đang được đưa đến bệnh viện rồi ạ”.
“Cái gì chứ! Tại sao lại như vậy hả”.

Từ Khiêm lại quay đầu xe rời đi ngay.
Nghi An ngã… mẹ anh! Đẩy Nghi An xuống! Trời ạ.


Từ Khiêm thấy vô cùng nghẹt thở.

Anh tháo cà vạt ra, ngay cả áo sơ mi cũng bị anh kéo lên.

Ôm một tâm trạng xấu lái xe đến bệnh viện.
“Minh Hoàng Lễ.

Cậu và Tuyết Thanh có ở đây không? Vợ tôi xảy ra chuyện rồi, hiện tại bị động thai, tôi cần một ít máu của vợ cậu.

Có được không”.

Từ Khiêm lái xe rất nhanh, vừa chạy vừa gọi cho Minh Hoàng Lễ.
“Hả? Chị Nghi An làm sao ạ”.

Tuyết Thanh được anh đút ăn kem thì ngậm muỗng nói chuyện với Từ Khiêm.

Động thai? Chảy máu? Ngã xuống?
“Em biết rồi, đến bệnh viện nào vậy anh Từ”.

Tuyết Thanh hỏi.
“Bệnh viện trung ương thành phố.

Cảm ơn em”.

Từ Khiêm tắt máy rồi ấn ga chạy thật nhanh đến bệnh viện.
Bên đây trong xe của Cố Minh, Nghi An không ngừng ôm bụng mình và ra mồ hôi.

Máu thì chảy xuống dọc hai bên đùi.
Miệng vẫn luôn miệng kêu đau, đau.
Cố Minh vượt qua mấy cái đèn giao thông, bị cảnh sát bảo dừng lại nhưng anh vẫn chạy.

Thậm chí còn chạy rất nhanh nữa là đằng khác.
Các cảnh sát thấy Cố Minh không chịu dừng xe lại thì chạy theo bắt anh dừng lại.

Cố Minh mà ngừng lại sẽ làm gián đoạn thời gian đưa Nghi An vào viện nên nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy gì.


Mặc cho cảnh sát đuổi theo phía sau.
Hai đoạn đường khác nhau, có hai chiếc ô tô chạy rất nhanh phía trước, phía sau là một đoàn xe cảnh sát, điên cuồng tăng tốc độ.

Không có ý dừng lại mặc cho cảnh sát đã thông báo.

Từ Khiêm đã đến bệnh viện trước, anh chuẩn bị xe đẩy cho Nghi An, sau đó thì cảnh sát cũng đi đến.
Anh lúc này ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn họ, như thể ai muốn ngăn anh thì anh sẽ gi3t chết tất cả bọn họ.
Rất nhanh sau đó Từ Khiêm đã đến, phía sau cũng có rất nhiều xe cảnh sát đang đuổi theo.
“…”.

Cảnh sát chưa từng thấy trường hợp nào như vậy.
“…”.

Mọi người ở bệnh viện thì há miệng mình nhìn tình cảnh có một không hai đó.
Từ Khiêm ôm Nghi An một thân đầy máu.

“An An! Em cố chịu một chút, An An, em đừng làm anh sợ”.

Từ Khiêm run giọng nói với cô.
“Từ Khiêm…con…con…”.

Sau đó thì lâm vào hôn mê.
Anh để Nghi An nằm xuống ở xe đẩy, sau đó cùng với bác sĩ đưa Nghi An vào phòng phẫu thuật.
Các cảnh sát thấy anh ôm một cô gái cả người đầy máu thì cũng thôi.

Bọn họ đều thấy bụng cô gái đó đã rất lớn rồi.
Cố Minh giải thích với họ vài câu sau đó thì đi nộp phạt cho mình và cả Từ Khiêm.
May mà họ không gây ra tai nạn, nên cảnh sát chỉ phạt tiền rồi làm bản kiểm điểm mà thôi.
Nghe Cố Minh nói họ mới hiểu, Nghi An ngã từ trên cầu thang xuống, cho nên mới gấp như vậy.

Từ Khiêm vì lo cho vợ mình, nên mới phạm lỗi, Cố Minh thành thật nhận lỗi nên cảnh sát cũng rất thông cảm.
Mặc khác khi Nghi An được chuyển vào phòng cấp cứu thì cả người không còn chút sức lực nào.

Từ Khiêm ở bên ngoài chờ đợi, anh chỉ thấy y tá đi ra rồi lại đi vào.
Anh hết đứng rồi lại ngồi, ngoài chờ đợi đúng là không biết làm gì hết.

Chỉ biết cầu trời cho Nghi An không sao.
Cạch.
Bác sĩ mở cửa ra, hơi thở dài.

“Bệnh nhân bị ngã động đến thai nhi, tình hình của họ không ổn, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu được họ”.
“Được.


Tôi…có thể không cần con, nhưng…xin anh hãy cứu vợ tôi”.

Từ Khiêm chỉ cần Nghi An mà thôi, họ không có con cũng được.
“Nhưng…thai phụ trong đó nói, muốn giữ con”.

Vừa mới tỉnh lại thì bệnh nhân đã nói lên ý nguyện của mình, nhất định phải giữ lại hai đứa con của cô.

Còn mình thì sao cũng được.
“Không cần…giữ mẹ”.

Từ Khiêm quả quyết nói.

Lục phu nhân và Thanh Thanh đi đến cũng suy sụp, không ngờ mọi chuyện lại như vậy.
“Để đó cho tôi”.

Một giọng nói vang lên, Thanh Nguyệt từ xa chạy đến, cô ấy mặc đồ vô trùng đeo bao tay lên sau đó thì đi vào phòng phẫu thuật.
Nghi An được chuyển ra từ phòng cấp cứu.
“An An!”.

Từ Khiêm đi lại đến bên cô, nắm lấy bàn tay đầy máu.

Trái tim anh run lên từng hồi.
Nghi An khẽ mở mắt, mỉm cười nhìn anh.

Vươn tay chạm lên mặt anh.

“Hứa…hứa với em…là phải giữ lại con mình nhé”.
Từ Khiêm lắc đầu.

Nước mắt anh rơi xuống tay của Nghi An.

Sau đó thì y tá đẩy Nghi An vào phòng phẫu thuật.
“Phu nhân”.

Thanh Nguyệt lên tiếng.

Tuyết Thanh đưa cho cô ấy hai ống máu.
Thanh Nguyệt nhận lấy rồi đi vào.

Từ Khiêm đứng bên ngoài không nói lời nào với họ, ánh mắt không rời khỏi phòng phẫu thuật đó.
Một tiếng…
Hai tiếng…rồi lại trôi qua năm tiếng.
Oa oa oa..