Ông Từ đợi vợ mình về đã là hai tiếng đồng hồ sao.
Bà bước vào nhà xách rất nhiều đồ.
Thấy ông ngồi ở sô pha uống trà thì ngồi xuống nói chuyện.
Đúng lúc đó thì Từ Khiêm cũng mới vừa đến nhà.
Nghi An anh không đưa đi.
Mới về đến nhà thì anh lại đi tiếp.
Thấy Từ Khiêm về nhà, bà lại tức giận không muốn nói chuyện với anh cho nên đã bỏ đi.
Nhưng anh đã ngăn lại.
“Con đã nói rất rõ! Nghi An mới là vợ của con, mẹ đừng tự cho mình cái quyền để mà ép buộc con mình được không”.
“Lục Nghi An đó thì có gì hay? Mẹ tìm cho con một người vợ tốt sao con lại không cần? Mẹ luôn muốn tốt cho con mà.
Con thấy bọn họ mắng chửi, đánh mẹ mình ở ngoài đường, đã không ngăn lại vậy mà giờ về đây trách mẹ sao”.
“Tại vì sao mẹ bị đánh? Cái gương của Lạc Nhân đó, mẹ không thấy sao? Mẹ không thấy nó rành rành ngay trước mắt sao? Bây giờ con lại có thêm vợ cơ đấy.
Vợ của con mọc ở ngoài đường chạy nhảy tung tăng đúng không? Cho nên mẹ mới kiếm nhanh như vậy.”
“Con…con dám ăn nói với mẹ như vậy sao! Từ Khiêm mẹ nuôi con lớn như vậy? Bây giờ con lớn rồi nghe lời con khốn đó mà về đây trách mẹ đúng không?”.
Hai mẹ con như nước với lửa, không ai nhường nhịn ai một chút nào.
Cuối cùng người đứng ra vẫn là ông Từ.
Cũng chỉ có ông mới ngăn cuộc cãi vả này lại mà thôi.
Từ Khiêm đã có người thương, vợ ông xen vào là không đúng.
Cũng không nên đi tìm cô gái khác cho con mình trong khi anh không muốn hơn nữa, Nghi An còn đã mang thai.
Từ Khiêm là một người có trách nhiệm, giờ kêu anh bỏ Nghi An để đến với Đoàn Ân Nhi kia thì thật sự rất không đúng.
Hơn nữa, mọi người điều biết Nghi An luôn được Từ Khiêm cưng chiều hết mực.
“Tôi đã nói với bà rôi, đừng xen vào chuyện này nữa, mặc con nó đi, tại sao bà lại vẫn không nghe? Luôn muốn làm theo ý mình vậy.”
“Tôi làm cái gì sai? Đoàn Ân Nhi đó có gì không tốt, người ta là con nhà gia thế, học ở nước ngoài, về nước thì lại quản lý công ty nhà mình.
Con bé rất giỏi, chỉ có những người như vậy mới xứng với con trai của chúng ta”.
“Mẹ muốn thì tự mình lấy đi, con không cần”.
Sao đó thì dứt khoát ra đi.
Không nói thêm câu nào nữa.
“Từ Khiêm! Từ Khiêm, đứng lại đó”.
Mặc cho bà kêu anh thế nào đi chăng nữa thì anh cũng nhất quyết rời đi.
Ông Từ đã quá mệt mỏi với gia đình này.
Luôn có những rắc rối không đúng mang lại.
Mang lại rất nhiều thứ nữa.
Luôn khiến cho ông phải đau đầu.
Giờ đây còn gây thêm nhiều chuyện khác nữa, từ khi nào mà vợ ông bắt đầu thay đổi trở thành một con người chỉ biết vinh hoa mà thôi.
Khác với những gì trước đây họ đã cùng nhau trải qua nhiều thứ.
Từ lúc con trai rời đi vì cãi nhau với vợ ông chuyện của Nghi An thì nhà này đã không còn gọi là nhà nữa.
Trước đây không phải anh không ra riêng nhưng vẫn luôn thường xuyên về nhà.
Mọi thứ dường như khó có thể hoà hợp lại được như xưa được nữa, vì mọi thứ đã trôi qua không thể lấy lại được.
Thân thể ông như già thêm vài tuổi vì cuộc cãi vả giữa hai mẹ con, ông là người đứng cửa giữa cũng chỉ biết im lặng.
Mọi chuyện đành theo tự nhiên vậy.
Hợp hay tan có lẽ điều do trời đã định, chỉ là mong bà sẽ không hối hận gì mình đã làm mà thôi.
Có những thứ cho dù có lòng nói nhưng người nghe đã chưa chắc nghe.
Haizzz
- ----------
Nghi An ở nhà nấu ăn chờ anh về nhà.
Từ Khiêm về đến nhà trên tay cầm theo một vài túi đồ dành cho Nghi An mà anh mới vừa mua.
Ăn xong thì Nghi An đi tắm rửa cho thoải mái.
“Anh ơi”.
Nghi An ló đầu từ trong nhà tắm ra gọi Từ Khiêm.
“Lấy giúp em bộ đồ với, lỡ làm rơi rớt xuống nước rồi ạ”.
“Em lau người chưa vậy?”.
Từ Khiêm mở tủ lấy cho cô một bộ đồ khác.
“Rồi”.
“Cẩn thận một chút”.
Từ Khiêm đưa đồ cho Nghi An thì thấy đôi chân trắng của cô hiện ra thì lại hiện rõ sự h@m muốn của mình.
“Làm một lần nhé”.
Anh kéo cô đang khoả th@n đi ra ngoài sau đó thì bế lên đi lại giường.
“Anh…”.
Nghi An vùi mặt vào người anh.
Sau đó thì một màn ân ái được diễn ra đầy nóng bỏng và nhiệt huyết.
Con đường tình d.ục này anh tự nguyện không thể thoát ra được.
Chỉ biết làm càn trên người của Nghi An mà thôi.
Anh để cô dựa vào cạnh bàn, tránh cho ảnh hưởng đến bụng, hai chân của cô thì chống xuống đất.
Anh ở phía sau vịn lấy mông của Nghi An rồi bất thình lình đút vào một cái.
Khiến cho Nghi An không khỏi kêu lên thành tiếng.
Trong cuộc yêu này, anh luôn là người làm chủ và luôn biết cách mang lại cho Nghi An những cảm xúc mê đắm nhất có thể.
Nghi An nằm dài ra bàn, hai chân bị anh mở rộng hết cỡ ra, mỗi cú nhấn người của anh luôn vào sâu trong tận cùng.
Từng cơn sung sướng lại dâng trào lên, khiến cho cả hai chìm đắm vào cơ thể của đối phương.
“A…a…a…a…”.
“A… đừng mà…aaaa…nhanh quá rồi…”.
“Ưm…sâu quá~~… Từ Khiêm…sướng quá…”.
Nghi An được giải toả tình d.ục cho nên sung sướng kêu lên, cô còn cảm thấy anh đâm vào chưa đủ sâu nên đã luận động eo mình để cho anh làm cô sâu nhất có thể.
Nghi An trong tư thế này, khi nghiêng đầu cô thấy rất rõ, anh liên tục th ở dốc rồi rút ra lại đâm vào.
Thứ đó của anh thẳng đứng, đâm vào trong Nghi An.
Cô cũng không phải chịu sự tác động mạnh của anh, tư thế này rất thích hợp cho tình hình hiện tại của họ.
Những giọt d.âm d.ịch cứ thể mà rơi bộp bộp xuống nền nhà.
Toả ra một mùi hương rất dễ chịu khiến cho cả hai lạc vào men say.
Nghi An cả người sướng đến mức muốn phát điên khi anh thúc đẩy vào trong ho.a h.uyệt.
Tư thế này anh luôn đi vào một cách sâu nhất và mạnh nhất.
Sâu đến mức Nghi An thấy c.ăng tr.ướng và không chịu nổi.
“Chậm…a…sâu quá rồi…aaaa”.
Nghi An cảm nhận được tiểu đệ của anh hăng say ra vào, anh cứ tiến vào như vậy thì cô lại tiếp đón nó một cách chặt chẽ.
Phía dưới đã bị anh đâm đ ến mức không còn nhìn được hình dáng ban đầu là có màu gì, bây giờ nó đã trở thành một màu đỏ tươi mang đến.
Hai túi ngọc của anh rung lắc dữ dội, nó không ngừng va chạm di chuyển qua lại trên mông của Nghi An.
Anh hết nhanh rồi lại chậm, chậm rồi bất giác đâm tới tấp vào cô.
Như thể không làm là anh sẽ không chịu được.
“A…không…Từ Khiêm…a…đừng…đừng đâm chổ đó mà~~”.
Nghi An giãy giụa trong vô thức, từng tiếng nức nỡ lại hiện lên rất rõ.
Từ Khiêm vẫn di trì trạng thái đâm chọc, anh nắm éo của Nghi An để bắt cô di chuyển theo động tác của anh.
Sau đó thì lại ra ra vào vào.
“An An! Anh đâm em như vậy…em có sướng không hả.
Muốn anh đâm em mãi như vậy không em ơi”.
Anh không quên buông ra những lời nói th ô tục đó, còn đâu là thầy Từ cao quý của mọi sinh viên, trong mắt mọi người những lời anh nói ra điều là những câu vàng lời ngọc.
“A…sướng… a…anh mau làm em đi”.
“Từ Khiêm ơi…a…sướng quá…”.
“Bé An An thật ngoan, đêm nay lại làm em sướng nhé, nhất là bé rồi”.
Từ Khiêm lại th úc mạnh mấy cái nữa, như thể muốn lấy mạng của Nghi An.
Sau đó thì anh mới bắ n ra.
Không khỏi kêu lên, quá sưng sướng mà.
Anh lật người Nghi An dậy, vén tóc của cô ra phía sau, bàn tay anh khẽ x0a nắn khuôn ngực căng tròn nay lại căng hơn rất nhiều.
Anh m.út mát nó một cách nhiệt tình.
Hai bên chân của Nghi An được anh dang rộng ra hết cở, rồi lại hôn dần xuống.
Bụng của Nghi An phập phồng lên xuống vì bị anh hôn đến phát sướng.
D.âm d.ịch không ngừng tiết ra chất lỏng đặc trưng.
Anh hôn đến hai bên đùi non mềm của Nghi An, rồi lại hôn lên chổ tư mật của cô.
Mật d.ịch rất nhiều, anh càng hút thì như thể nó lại rơi thêm nữa.
Chụt chụt.
Tiếng anh m.út lại phát ra thành tiếng.
Anh vừa m.út vẫn không quên x0a nắn ngực của Nghi An thêm.
Chân của cô mở càng lúc càng rộng, hút hết m.ật d.ịch xong thì anh lại một lần nữa yêu Nghi An.
Cả hai cùng trầm luân vào nhau đến khi mệt lã người thì mới thôi vận động.
Đêm xuống, họ làm ngay bên cửa sổ, tấm mành khẽ bay bay trong gió.
Tạo thành một khung cảnh vô cùng đẹp..