Cố Hân bị anh hôn đến tinh thần choáng váng, mọi thứ chỉ còn lại hư không mà thôi.
Quần áo cũng sọc xệch cả lên, nơi đó của anh chỉa thẳng vào hoa tâm của Cố Hân.
Khiến cho Cố Hân rên lên.
Áo lót của cô đã bị anh cởi ra từ khi nào, chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi với cúc áo đã bị mở tung.
Anh hôn dần xuống dưới, chơi đùa với ngực của Cố Hân.
“A…a… ưm…”.
Cố Hân sung sướng, không nhịn được mà rên lên, tay cô ấy xoa xoa tóc của anh.
Anh cởi khoá quần của Cố Hân xuống, Cố Hân cũng rất hợp tác, nhỏm mông để anh dễ cởi.
Sau này sẽ không mặc quần nữa.
Mình sẽ mặc váy! Mặc quần quá mất thời gian!
Mặc váy thì anh đã đâm vào rồi! Chứ đâu có cởi ra như vậy!!
Cố Hân hơi ngửa người ra, dựa vào bàn ăn, Lục Nghiên Trung theo đó mà đặt cô nằm xuống bàn, quần anh kéo ra rất nhanh, kéo luôn theo cả qu@n lót.
Động tác rất nhanh, Cố Hân cũng rất gấp gáp, mà c ởi đồ của anh ra.
Khi c.ự v.ật được thoát khỏi qu@n lót của anh, nó bật ra, cao lớn thẳng tấp.
Cố Hân nuốt nước bọt nhìn nó, không chút ngại ngùng vươn tay vuốt v e thứ to lớn đó.
“To quá, còn nóng nữa”.
Cố Hân buộc miệng nói.
“A…”.
Lục Nghiên Trung đâm vào tay của Cố Hân mấy cái.
“Như vậy em có sướng không.”
“Ừm!”.
Cố Hân gật đầu hơi nhoẻn miệng cười.
Thích chứ sao không.
Khi chưa nếm mùi vị tình d.ục thì không biết rõ được, chứ khi biết rồi, thì ngu hay sao thoát ra được chứ.
Sau đó thì cúi đầu ngậm lấy thứ đó, thời gian trước anh còn không đồng ý, nhưng khi được Cố Hân kh.ẩu giao thì đã quên đi mọi thứ.
Anh vịn ghế hông hơi ưỡn ra để Cố Hân ngậm cho sâu thêm.
Thứ đó của anh đút vào rất sâu, sâu trong cổ họng của Cố Hân.
Cố Hân nhả ra rồi lại ngậm vào, làm Nghiên Trung k1ch thích vô cùng.
Cố Hân học không giỏi nhưng những web thì lại xem rất nhiều.
Nên bây giờ xem như thực hành.
Lần trước ngậm cho anh, rất nhanh anh đã b ắn ra, còn bây giờ.
Thậm chí nhiều lần luôn bắt Cố Hân khẩu giao.
Cố Hân chưa từng từ chối anh nên luôn đồng ý, nhưng rất nhanh cô ấy liền đã mệt, nên vươn tay lắc lắc tỏ ý anh rút ra.
Lục Nghiên Trung liền làm theo, sau đó thì hôn lên môi Cố Hân, th@n dưới thì đâm vào.
“A… a…”.
“S.ướng quá…nhanh lên…a…”.
Cố Hân rên rĩ như đã từng làm với nhiều người rồi, nếu như không phải nhìn xem Cố Hân lớn lên thì anh chắc chắn cô đã từng làm nhiều rồi.
Cố Hân đích thực chưa từng làm, nhưng lại xem phim, điều này Lục Nghiên Trung cũng biết vì Cố Hân đã nói cho anh nghe.
Khi đó Lục Nghiên Trung làm Cố Hân rất mạnh mẽ, điên cuồng đâm chọc, gần như không cho Cố Hân thời gian nghĩ ngơi.
Thậm chí anh còn bắt Cố Hân học theo những tư thế trong đoạn phim mà đã xem.
“A…anh ơi…s.ướng quá…”.
Thực sự rất s.ướng.
S.ướng đến mức Cố Hân rên rất lớn, cũng không thèm tiết chế lại sợ người khác có nghe hay không.
“A…nhanh quá…”.
Hai chân Cố Hân được đặt lên vai anh, tiếng bàn kêu ‘cót két, cót két’ do bị tác động mạnh.
Tiếng t hở dốc mãnh liệt của anh đem lại, đâm chọc Cố Hân từng nhịp từng nhịp.
Như những cơn sóng vỗ ập đến.
Khiến cho Cố Hân tê dại theo anh.
Sau đó thì họ lại đổi tư thế, Cố Hân úp xuống bàn, ga giường bây giờ đã nhăn nhúm lại, thê thảm đáng thương như Cố Hân, mái tóc rối bởi, mồ hôi cả hai nhễ nhại.
Từng giọt từng giọt rơi xuống lưng của Cố Hân.
Hai chân cô ấy chống xuống nền nhà, không quên mở rộng ra để cho anh đễ đi vào.
Vừa mới làm một lần, nên rất dễ để anh đi vào nữa.
Lục Nghiên Trung vuốt v e vài cái, sau đó thì chậm rãi đi vào.
“A…”.
Cả hai cùng kêu lên.
Sau đó thì anh lại đâm hết cỡ vào.
Cố Hân ngẩng đầu lên ngân nga vài câu.
“Hân Hân! Sướng không em.
Anh thì sướng đến điên rồi”.
Lục Nghiên Trung nắm lấy hông Cố Hân mà ra vào.
“A…a…a…sướng…”.
“Đừng…đừng đâm chổ đó…không…”.
“Hu hu…chậm …chậm …”.
Nhưng lúc này Lục Nghiên Trung không còn biết gì nữa, khi nghe những tiếng kêu r3n đó, nên chỉ biết đâm chọc nhanh hơn, thậm chí anh còn làm rất nhanh, nhanh đến nỗi Cố Hân tưởng mình bị đâ m đến bay ra khỏi bàn.
Chiếc bàn tròn bị tác động nên nhích thêm một chút, sau đó Lục Nghiên Trung lại di chuyển đến.
Cứ như vậy đến khi ép nó đến cửa sổ thì mới thôi di chuyển.
D.âm d.ịch của Cố Hân rơi xuống cả nền nhà.
Những giọt trắng đ.ục đó rất hấp dẫn ánh mắt nhìn của anh, cho nên anh đã ép muốn khô Cố Hân luôn rồi.
Hai tay Cố Hân nắm lấy cạnh cửa sổ, xem nó như một cái phao cứu sinh để làm điểm tựa.
Lục Nghiên Trung hăng say ra vào, vừa hưng phấn vuốt v e khắp người của Cố Hân.
“…hu hu…em mệt…hu hu”.
“A… đừng…đừng…”.
“Anh sắp ra rồi, đợi anh cùng ra chung với em”.
Lục Nghiên Trung luận động mạnh thêm nữa, sau đó thì kêu lên một tiếng đầy thoải mái.
“A…”.
Dừng rồi sao.
Cố Hân nằm sụp xuống, hai tay cũng buông cạnh cửa ra.
Khi anh rút ra thì một dòng chất lỏng từ trong u cốc xinh đẹp kia đã bị anh làm đến đỏ lên tuôn ra.
Rơi tí tách xuống nền nhà.
Lúc này Cố Hân đã mệt mỏi.
Vẫn cứ tư thế nằm úp đó.
“Sướng không em”.
Lục Nghiên Trung đỡ Cố Hân ngồi dậy, sau lưng được dựa vào cạnh cửa sổ.
“Ừm.
Sướng”.
Anh bế cô vào nhà vệ sinh lau sơ người lại, sau đó quấn khăn tắm đi ra.
Để cô ngồi ở ghế lại, tự anh kéo bàn ghế lại vào vị trí ban đầu lại.
Khăn trải bàn đã dính đầy d.âm th.uỷ của cả hai người nên không thể sử sụng được nữa, nên anh đã ném nó vào một góc của nhà vệ sinh.
Làm xong mọi thứ, anh mới mặc đồ lại cho mình, trong lúc anh dọn dẹp, thì Cố Hân ngồi nghĩ tỉnh táo hơn một chút thì mới tự mình mặc quần áo lại.
Sau đó thì giúp anh mặc lại đồ.
Vì mới trải qua tình d.ục nên hiện tại Cố Hân rất quyến rũ.
Cả người phát ra hương vị của tình d.ục, theo bản thân thì anh cắn lên tai của Cố Hân một cái.
Nếu ở nơi này mà có phòng ngủ thì anh đã ném cô lên giường sau đó thì lại làm thêm vài trận nữa.
Tuy vừa mới làm nhưng anh vẫn còn thèm lắm.
Nhưng đây không phải là lúc nên anh đã dừng lại.
Anh ấn chuông một cái, rồi năm phút sau nhân viên đem thức ăn đi vào, cửa sổ đã bị anh mở ra để cho bay mùi h0an ái vừa rồi đi.
Cố Hân ăn rất ngon, tuy vừa làm chuyện xấu xong nhưng đã không còn ngại như lần đầu.
Cho nên ăn rất vui vẻ.
“À đúng rồi.” Cố Hân nhìn anh.
“Tại sao anh lại đi làm thầy giáo”.
Không nhắc thì thôi, nhắc đến Cố Hân tức vô cùng, anh vậy mà lại giấu mình.
Lục Nghiên Trung cho một miếng rau vào miệng mình.
Liếc nhìn Cố Hân.
“Cái thằng nhóc đi với em lúc nãy là ai?”.
“Bạn em mà? Cậu ấy lúc thi có chỉ bài cho em, lúc đi mua đồ ăn vặt thì em gặp nên đi chung thôi”.
Lục Nghiên Trung gật đầu.
Sau đó gấp cho Cố Hân ăn lại.
“Anh chỉ muốn ở gần em thêm thôi, không phải hôm qua em nói Từ Khiêm đẹp trai à, hôm nay anh đẹp hơn cậu ta không?”.
“Bạn trai em là đẹp nhất mà”.
Cố Hân cười sau đó hôn anh một cái lên môi.
“Chỉ là thầy Từ đã quen đứng trên bục giảng, nên rất nghiêm túc, còn anh thì bao năm nay ở trong công ty nên vốn hai người không so với nhau được”.
“Ngoan, nhưng sao này em đừng đi với bọn nhãi đó nữa, anh ghen”.
Từ cuối mang đầy tính chanh chua.
“Ghen cái gì không biết nữa! Nếu em mà muốn có bạn trai thì đến lượt anh à?”.
Cố Hân liếc anh.
“Người ta có bạn gái rồi! Bạn gái người ta còn rất đẹp trai.
Hiểu chưa.
Cậu ta quen con trai”.
“…”.
Lục Nghiên Trung ghen tuông với con trai, nhưng lại ghen với người đi quen con trai?
Như vậy thì là … vậy thì có gì để ghen chứ! Chơi chung với những người đó thì anh không sợ mất bạn gái.
Cũng rất đúng.
“Sao em biết”.
“Hôm trước em đứng đợi anh ở cổng siêu thị đó nhớ không? Cậu ta khi đó dừng xe ngay trước mặt em, còn cãi nhau với người đó.
Em thấy rõ ràng người con trai kia, đè cậu ta ra mà hôn, hôn ngay môi, hôn lâu lắm”.
Cố Hân nổi hứng kể lại cho anh nghe.
K1ch thích quá đi thôi~~.
“Sau đó thì người đó buông ra, cái cậu ta đi xuống xe người đó kéo lại ôm vào lòng mình, hôn lên mặt cậu ta nữa cơ”.
“Sao đó thì sao.” Lục Nghiên Trung cũng tò mò hỏi.
“Sau đó thì hết giận, nhưng khi thấy em thì cậu ta hét lên rồi chui vào trong xe, cái lấy áo thoát trùm đầu mình lại”.
Cố Hân cười ha hả.
“…”.
Đang làm chuyện xấu mà bị bạn học bắt gặp cũng không hay cho lắm.
Nên cậu bạn đó ngại là đúng rồi.
Người đó thấy Cố Hân thì chỉ cười.
Cũng nói thẳng là đừng nói cho mọi người biết.
Cố Hân gật đầu, lúc đó Lục Nghiên Trung đến nên Cố Hân đã đi trước..