Ở một nơi khác, Lục Nam Hàng dìu anh mình đi tiếp, hai người họ điều bị thương, nhưng Lục Nghiên Trung đã bị thương do chịu cho anh ta một dao.
Hai người họ đi sâu vào trong rừng.
Từng bước khó khăn, đến khi tìm được một hang động nhỏ, hai người họ mới bước vào trong đó.
Lục Nam Hàng nhóm lửa, kỹ năng đi rừng của anh ta có rất nhiều nên tạo ra lửa lại không hề khó một chút nào.
Sau đó anh kiểm tra vết thương cho anh mình, hơi hở sâu vết thương, cũng đã tạo mủ.
Nếu không chữa trị kịp, vết thương trên tay anh cả khó mà giữ được.
“Anh ở đây, em đi tìm một ít thuốc cho anh”.
Lục Nam Hàng nói.
“Được…”.
Lục Nghiên Trung nhắm mắt nghĩ ngơi.
Hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.
Lục Nam Hàng liền đi ra ngoài, anh đi tìm một số thuốc nam để giúp anh ngăn bị hoại tử.
Đã một tuần lễ, nó đã bị nhiễm trùng.
Họ vẫn bị truy sát, không thể thoát được, chỉ có thể trốn vào sâu trong rừng mà thôi.
Khi hái thuốc về, anh thấy một con thỏ, liền rút dao ra phóng về phía nó.
Đã ba ngày họ đã không có gì vào trong bụng, bây giờ có miếng ăn không thể vụt mất.
Nhưng thỏ lại tránh được, Lục Nam Hàng tiếp tục đuổi bắt nó.
Con dao trên tay anh là lúc giết người đã truy đuổi bọn anh, anh đã lấy nó phòng thân.
Phập!!!
Con thỏ bị trúng vào chân, không thể chạy được nữa, anh liền lấy nó, đi tìm một con suối làm sạch nó.
Sau đó đựng một ít nước trong lá sen, mang về cho anh cả.
Lục Nghiên Trung lên cơn sốt, do vết thương dẫn đến, có lẽ anh sẽ bỏ mạng ở lại nơi này rồi.
Khuôn mặt của Cố Hân hiện ra trước mắt anh, có lẽ điều mà anh hối tiếc nhất trong cuộc đời này chỉ có mỗi mình Cố Hân.
Không biết cô gái nhỏ đang làm gì nữa, anh khẽ mỉm cười, không có anh ở bên, không biết cô có ăn uống đầy đủ không nữa.
Anh tiếc không yêu cô sớm hơn, tiếc nuối làm lỡ cả cuộc đời của cô.
Nếu như ngày đó anh không yêu cô, thì có lẽ bây giờ Hân Hân không yêu anh nhiều như vậy.
Do anh đã lấy tất cả từ tình yêu cho đến cả thể xác.
Cuộc đời cô đã bị anh hại rồi.
Nếu không có anh xuất hiện, tấn công dồn dập thì cô sẽ không yêu anh, cũng không trao cho anh mọi thứ.
Lục Nghiên Trung đau lòng rơi nước mắt.
Nếu …nếu quá khứ trở lại, anh nhất định sẽ không yêu cô, để cho cô tìm được một người tốt hơn anh để yêu.
Vì Cố Hân xứng đáng có được tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này, cô quá lương thiện, lại tốt bụng.
Xứng đáng có được người tốt hơn anh, xứng đáng yêu được một người chân thành với mình.
Mắt anh dần mờ đi, sau đó thì ngất đi.
Khi Lục Nam Hàng trở lại hang động thì mới phát hiện anh cả bị phát sốt, anh ta vội giúp anh cầm máu, sau đó giảm sốt tiêu viêm.
Tình hình của Lục Nghiên Trung quả thực không ổn rồi, cứ tiếp diễn mãi cả hai sẽ chết.
Lục Nam Hàng chết không tiếc nuối vì anh ta không có gánh nặng, cũng không có người yêu, nhưng anh cả lại khác anh ấy đã có bạn gái, không thể mất đi được.
Anh biết Cố Hân, một cô gái tinh nghịch lại rất đáng yêu.
Người ta vẫn còn đợi anh cả ở nhà, chỉ vì đi tìm em trai, mà hai người đều bỏ mạng.
“Anh cả…anh cả!! Anh không được có chuyện!!! Cố Hân đang ở nhà đợi anh”.
Lục Nam Hàng lay anh mình.
“Anh phải cố lên cho em”.
“Anh không được chết, không được chết anh có nghe không hả”.
“Anh còn rất nhiều thứ cần làm, anh mở mắt ra cho em! Nhanh lên mà”.
“Anh cả… anh cả”.
Nam Hàng hét lên.
Đôi mắt đã ướt từ khi nào.
Nhưng đôi mắt của anh vẫn nhắm lại, hơi thở yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào.
- ---------
Cố Hân không gặp may, ngoài trời đã đổ mưa, khiến cho cô ấy ướt sũng lại còn rất lạnh.
Cố Hân không có kinh nghiệm đi rừng, một lần duy nhất đó là lần cô đi học quân sự.
Hôm đó, Nghi An chỉ dẫn cho họ.
Một thân một mình, không người đồng hành, không biết vị trí cụ thể của anh.
Cố Hân cũng nhờ Minh Hoàng Lễ giúp mình đều tra thì bị ở khu rừng này mà thôi.
Nhưng khi đó trời lại không mưa, hôm nay, trời mưa xối xả.
Đêm nay, một thân hình nhỏ bé ở trong màn đêm lo lắng sợ hãi có đủ chạy đi tìm nơi trú ẩn.
Cố Hân tìm một hốc cây để tránh mưa đi, ba lô của cô ngoài những chiếc phi tiêu kia ra, thì có thuốc cầm máu các loại và một ít thức ăn.
Cô sợ Lục Nghiên Trung sẽ đói cho nên bảo quản rất kỹ.
Đêm nay Cố Hân một mình qua đêm trong rừng, tuy có sợ hãi nhưng cô vẫn chịu đựng tất cả.
Cơn mưa không dứt, cô nhóm một ít lửa để giảm đi cơn lạnh.
Ngoài kia mưa vẫn cứ mưa, nhưng hai con người ở hai trạng thái khác nhau.
Một người đang cố giành lấy lại mạng sống, một người co ro ôm chặt lấy ba lô sợ mất đi.
…
Ba ngày sau đó.
Cố Hân đã đi tìm Lục Nghiên Trung đã được hơn ba ngày rồi, nhưng khu rừng này quá rộng lớn, khiến cho cô ấy không gặp được một bóng người nữa.
Anh hai với anh Trần Cảnh Hoài nói họ mất tích ở đây mà ta! Sao mấy hôm nay tìm không thấy ai cả? Hay anh Trần Cảnh Hoài đã nhầm rồi.
Cố Hân vừa suy nghĩ vừa mãi đi tìm.
Tình hình của Lục Nghiên Trung không được khả quan cho lắm, vì vết thương trên cánh tay anh ta, cộng thêm việc không có thuốc đặc trị.
Lục Nam Hàng mấy hôm nay lo đi tìm thuốc, nhưng vẫn không có cách, thêm đó anh phải chạy trốn khỏi đám người đang truy sát họ từng bước.
Lục Hà Ái!!! Ông đây mà thoát được, sẽ cho con khốn như mày biết tay ông!!
Mẹ kiếp nó! Con khốn, điều là người họ Lục cả mà dã tâm lại không hề nhỏ, chỉ muốn một lòng giết chết đi anh ta mà thôi.
Tiện nhân!!! Đồ khốn nạn!!
“Tiếp tục tìm đi.
Người không chạy được xa đâu.
Tìm được hai tên đó, sẽ được thưởng lớn.” Một tên nói.
“Rõ.” Họ tiếp tục lục soát khu rừng này.
“Chúng ta nghĩ ngơi một lát đi đại ca”.
Một tên nói.
“Được”.
Bọn họ ngồi nghĩ ngơi, rồi tán dốc vài câu với nhau, câu chuyện của bọn hắn vốn không hay ho gì.
Toàn là những vấn đề về chuyện t.ình d.ục mà thôi.
Xuất thân từ lưu manh, nên bọn hắn luôn đi chơi g.ái, loại g.ái nào bọn chúng cũng chơi.
Có vài người làm g.ái đ.iếm, cũng có vài người làm quán bar hay hộp đêm.
Nhiều khi bọn chúng nhiều người nhưng lại chỉ tìm đến một người g.ái đ.iếm mà thôi.
Khi đó cô gái đó vô cùng thảm thương vì bị bọn chúng thay nhau luân phiên c.ưỡng h.iếp hoặc làm tập thể.
Lục Nam Hàng nấp vào một bụi cây, trên tay anh ta vẫn còn cầm một ít lá thuốc mới hái được.
Đúng là một bọn khốn mà! Lục Nam Hàng đi rất nhiều nơi biết luôn có người xấu, bản thân anh cũng chưa từng tìm đến những người phụ nữ đó.
Anh cũng không khinh thường họ, mỗi ngày không ai muốn lựa chọn công việc như vậy.
“Mau lục soát đi, tìm được hai tên đó, chúng ta tha hồ đi chơi g.ái”.
Tên đại ca nói.
“Rõ”.
Bọn đàn em vội vàng làm theo, chia nhau đi tìm người.
Đại ca nói đúng, chỉ khi hoàn thành công việc này, tìm được hai tên đó, thì bọn chúng mới có tiền được.
Lúc đó tha hồ tìm đến g.ái mà chơi, phát tiết mọi thứ.
Nơi này rất gần với nơi họ đang ẩn nấp, nhưng bây giờ mà anh chạy ra, sẽ đuổi được họ, nhưng cũng có nghĩa là liên luỵ đến anh cả.
Nam Hàng không thể manh động.
Cho nên nấp ở đó, anh ta chết không đáng tiếc nhưng không thể liên lụy đến anh cả được.
Nam Hàng siết chặt lại cánh tay đang giữ lá thuốc của mình.
Nếu ở lâu hơn, anh sẽ chạy ra để tránh cho bọn chúng phát hiện nơi ở của anh cả.
Lúc này một bóng người xuất hiện, đám người kia vội đuổi theo.
“Ai đó! Đứng lại”.
Một tên đuổi theo, sau đó đám người đó liền truy đuổi.
Lục Nam Hàng thấy vậy thì liền chạy đi về ngay, về lại hang của họ.
Ai cũng được, giúp được anh thì nhất định phải chạy ngay đi.
Để lâu anh cả sẽ không bảo toàn mạng được.
Anh cả đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc rồi! Nấn ná lâu, nhiều khi anh về thì đã muộn, nghic đến như vậy, Nam Hàng ra sức chạy về nơi trú ẩn thật nhanh.
Không hề ngoáy đầu lại nhìn ở phía sao!.