Từ Khiêm chạy thật nhanh về nhà mình, chỉ nghĩ những việc mẹ mình làm anh thật sự không hiểu được.
Anh muốn được bình yên, được yêu thương người mà anh yêu.
Trước đây bà cứ luôn hối thúc anh kết hôn, khi đó anh không có hứng để yêu đương cho nên đã rời khỏi nhà và đi dạy học.
Cho đến khi anh gặp Nghi An, cuộc đời anh mới có thêm phần tươi sắc.
Nếu không gặp được cô thì có lẽ cả đời này anh sẽ cô đơn đến già.
Chứ không phải bị bà ép buộc và làm cách như vậy.
Anh vẫn nể tình bà là mẹ mình,
Chuyện của anh, anh muốn tự mình làm và đừng ai xen vào.
Nếu là người khác e là anh đã không để yên rồi.
Từ Khiêm thở dài…
Không lâu sau đó thì về đến nhà, được bảo vệ ra mở cổng.
Người giúp việc cũng lên thông báo cho ông bà chủ biết là anh đã về.
Vì đã lâu anh chưa về nhà, cho nên người giúp việc vội lên thông báo.
Ba anh vốn không biết chuyện, chỉ khi nãy ông mới được Lãnh Khúc gọi đến thì ông mới biết.
Ông tức giận, mắng chửi bà một trận, thì Từ Khiêm đã về đến.
Đã lâu rồi anh chưa về nhà, xem ra hôm nay anh rất giận.
Tin mới vừa xảy ra bao lâu đâu mà anh đã về đến nhà.
“Mẹ đâu ba”.
Thấy ông bước xuống một mình, anh hỏi.
“Mẹ con xuống sao.
Con về vì chuyện của Nghi An hả”.
Anh gật đầu.
“Con thật sự không hiểu nổi mẹ, tại sao bà lại hết lần này đến lần khác xen vào chuyện của con vậy”.
“Hại Nghi An suýt mất đi đứa con? Bây giờ lại hại em ấy như vậy? Mẹ nói đi? Con và Lạc Nhân là khi nào hả”.
Thấy bà đi xuống anh liền chất vấn.
“Mẹ làm rất đúng không sai.
Người sai là con? Con quá cố chấp”.
“Người cố chấp là mẹ mới đúng.
Chúng con đang rất bình yên.
Mẹ hiểu không”.
“Nó không xứng để bước vào nhà họ Từ này.
Nó không giúp được cho con, Lạc Nhân mới xứng với con”.
Bốp.
Anh ném vỡ tách trà.
“Không xứng.
Vậy mẹ xứng không? Mẹ nên nhớ, khi xưa bà nội cũng không muốn mẹ vào nhà họ Từ”.
Từ phu nhân cũng như Cố phu nhân, điều có xuất thân không tốt.
Từ thị và Cố thị là hai gia tộc thuộc hàng danh môn bao đời nay, hầu hết các mối quan hệ của họ đều dựa vào liên hôn, liên hôn để gia tộc càng thêm vững chắc.
“Con…”.
Bị anh nói ra chuyện của mình, bà tức giận không chút do dự tát anh một bạt tai.
“Chát”.
Đây có lẽ là cái tát thứ hai của mẹ anh dành cho anh, Từ Khiêm không nói gì.
“Bà làm cái gì vậy hả”.
Ông hỏi.
“Tại sao bà lại xem vào chuyện của tụi nhỏ? Bây giờ lại đánh con nữa”.
“Tôi làm tất cả vì gia đình này mà thôi”.
Bà ta không sai người sai mới là Lục Nghi An kia.
Con khốn, nhất định muốn phá hoại tình mẹ con của họ mới vừa lòng đúng không hả.
“Rốt cuộc Nghi An có điều gì khiến cho mẹ không hài lòng với em ấy, bây giờ mẹ lại làm ra những chuyện như vậy”.
“Không thích vốn là không thích, ngay cả khi nó là con của nhà họ Lục thì vẫn không xứng với con.
Nó sẽ khiến cho nhà chúng ta đi xuống”.
Suy cho cùng bà vẫn chê bai xuất thân của Nghi An.
Khi nó là con của nhà họ Lục, vốn không có tài cán gì cả, bây giờ lại được con trai bà yêu thương, thậm chí còn mang thai.
Làm sao bà biết được nó có phải là giọt máu của Từ gia này không? Loại người có thể dễ dàng lên giường với người khác như vậy, thật sự không xứng làm con dâu của bà.
Cho nên Nghi An kia bà không thích cũng sẽ không đồng ý cho nó bước vào gia đình này nữa bước.
Con người luôn có lòng tham, bà cũng như vậy mà thôi.
Cũng không ai muốn gia tộc mình ngày càng đi xuống vì một người phụ nữ không giỏi giang và cũng không biết làm gì.
Như vậy khác nào dâng cả gia tộc này lên cho cô ta.
Vì vậy, bà cứ tưởng Từ Khiêm quen rồi sẽ chán nên bà không ngăn cản, khi đó bà nên quyết liệt phản đối mới đúng.
Bây giờ mọi chuyện cũng sẽ không tồi tệ đến mức này.
Họ Từ đang là một trong tứ đại gia tộc lớn, biết bao nhiêu thế lực đang nhòm ngó.
Bà tuyệt đối sẽ không để cho Nghi An phá hoại chuyện này.
“Con nói cho mẹ biết.” Từ Khiêm lấy ra một tờ giấy.
Trên đó là một bản tiểu phẫu mà anh đã làm.
Anh đã buộc ga rô khi biết tin Nghi An mang thai.
Cho nên hiện tại, con của anh cũng chỉ có thể có mình đứa bé trong bụng của Nghi An mà thôi.
Bà vốn không quan tâm, nhưng ba Từ lại lấy lên mà xem.
Xém chút nữa ông nghĩ mình nhìn nhầm.
Ông nhìn tờ giấy xong rồi lại đưa mắt nhìn về Từ Khiêm sau đó lại dụi dụi mắt tưởng mình nhìn nhằm.
"Tiểu phẫu buộc ga rô
Bác sĩ chỉ định: Nguyễn Thiên
Người làm tiểu phẫu: Từ Khiêm
Giới tính nam, thực hiện vào ngày 12
Tức là chắc đây ba ngày, kể từ khi Nghi An mang thai thì con của ông đã đi làm tiểu phẫu ngay lập tức.
“Con…con…”.
Ông tức giận chỉ chỉ vào anh mà không nói nên lời.
Nó điên rồi à, chuyện gì cũng có thể giải quyết được mà!!! Trời ạ!!!
Đường con cái ở đời của nó xem như dứt luôn rồi hả??? Ba Từ hoàn toàn không tin được.
Họ Từ bao đời nay điều là độc đinh, nó…nó…làm như vậy khác nào đời này nó chỉ có một đứa con??
Loạn!!! Loạn hết rồi!
Bà ta thấy chồng mình có gì đó không đúng nên cũng lấy lên xem, lúc này Từ Khiêm mới đứng lên.
“Cho nên đừng làm chuyện gì với Nghi An và cái thai trong bụng em ấy, có thể nhà họ Từ này đến đời con đã không còn ai nối dõi đâu, mẹ liệu xem mà làm, Nghi An mà có chuyện gì thì mẹ là người mang tội nhất đó”.
“Từ…Từ Khiêm!!!” Từ phu nhân gào lên.
“Con điên rồi đúng không hả”.
Ngay cả ông Từ cũng không ngờ con trai mình lại làm như vậy? Đây chính là đường con cái của nó mà!
“Có cần con đi kiểm tra với mẹ ở bệnh viện tâm thần khoa thần kinh không? Từ Khiêm con…rất tỉnh táo.
Nếu ba mẹ sợ mình không có cháu để nối tiếp hương hoả thì đừng động đến Nghi An thêm một lần nào cả”.
Rồi anh dứt khoát bước đi.
“Và con cũng không về nhà này nữa, nếu như mẹ còn tiếp tục gán ghép con với Lạc Nhân đó”.
Căn nhà này anh ở không nổi nữa.
Chuyện hôm nay đã quá đủ rồi.
Trước khi đi anh không quên lấy điện thoại của ba mình để trên bàn trà.
“Con …đứng lại đó cho mẹ! Từ Khiêm!! Con có nghe không hả”.
Từ phu nhân gào lên, bà chạy ra ngoài muốn ngăn anh lại nhưng lại không được, chỉ trơ mắt nhìn anh lái xe rời đi
“Con mở cửa cho mẹ! Ngay!!!”.
Bà ta đập cửa xe.
“Bà có thôi đi không hả? Mọi chuyện đều do bà làm ra cả, bây giờ lại trách con nó là sao hả”.
Từ Nam lên tiếng.
“Tôi làm như vậy điều vì gia đình này! Ông còn trách tôi sao hả.”
“Gia đình, gia đình! Bà mở miệng ra là nói vì gia đình, vì con cái, nhưng thật ra bà chỉ muốn tốt cho bản thân mình mà thôi”.
“Ông…”.
Bà ta đứng đó nhìn ông, như thể nhìn một người xa lạ.
Bà vì muốn tốt cho gia đình này mà.
“Con cái nó có sự lựa chọn của nó, cũng như tôi khi xưa vẫn muốn cưới bà? Bây giờ bà có khác gì với con bé đó không hả”.
Từ Nam nghiêm giọng nói.
“Tại sao bây giờ bà lại muốn con trai mình theo ý bà, trông khi đó khi xưa tôi lại cãi lời cha mẹ”.
“Ông…”.
Từ Nam nói một lèo câu chuyện, khiến cho bà ta đứng như trời trồng.
“Tôi nói lại một lần nữa, chuyện của con cái nó tự khắc có quyết định, nếu bà mà còn bắt ép nó thì chúng ta ly hôn đi”.
Từ Nam nhìn bà mà nói, sau đó rời đi.
“Này…ông nói cái gì đó hả! Ông đứng lại cho tôi, Từ Nam!! Ông có nghe không hả”.
Thấy ông bước lên cầu thang thì bà cũng vội đuổi theo.
“Ngay cả ông cũng bị con khốn đó mê hoặc rồi đúng không hả? Con khốn đó có gì tốt lành hả? Tôi tìm người xứng đáng hơn cho con trai duy nhất của mình thì có gì sai hả”.
Bà ta chặn ông lại trước thư phòng.
“Con khốn! Khốn này khốn nọ! Bà mở miệng mình ra lại vô cớ mắng chửi người khác? Từ khi nào mà bà thay đổi tính tình của mình vậy hả? Cô gái đó tốt hay Lạc Nhân mà bà chọn tốt thì tự lòng bà có quyết định, tôi không muốn tranh cãi với bà”.
Ông nói.
“Ông…đúng rồi! Do Lãnh Khúc đúng không? Ông ta muốn cho con gái mình bước vào hào môn mà nói ra những lời này thì cũng không có gì quá đáng”.
Bà ta cứ cho rằng do hai cha con nhà này làm ra mọi chuyện.
Từ Nam cũng không muốn với bà thêm một câu nào, cho nên ông vào thư phòng nghĩ ngơi.
Bà ta vẫn không quyết nhường nhịn Nghi An, trông lòng bà ta chỉ có mộ ý nghĩ là chính cô đã quyến rũ Từ Khiêm, khiến cho anh rời khỏi gia đình này.
“Con khốn”.
Bà ta siết chặt tay mình lại, sau đó âm thầm tìm cách khác để tống cổ Nghi An ra khỏi thế gian này.
Tuyệt đối không được để loại người như nó bước vào nhà họ Từ này một bước.
…
“Mọi chuyện đã thu xếp xong chưa”.
Anh gọi cho trợ lý.
Anh vừa chạy xe vừa gọi cho trợ lý.
Hoàn toàn không để ý đến mẹ mình.
Mọi chuyện đều bị anh vứt ra sau.
“Hu hu!!! Tổng giám đốc sao!! Sao tôi gọi cho anh mãi không được vậy”.
Trợ lý của anh bức tóc sắp rụng hết cả rồi.
“Tôi mừng chết đi được”.
“Có gì vậy?”.
Khi anh đi xảy ra thêm chuyện gì à.
Hay mẹ anh hoặc Lạc Nhân lại làm gì thêm nữa sau?
“Hả??? Anh vẫn không biết à! Chuyện phu nhân của anh, cô Lục Nghi An không phải là con của nhà họ Lục và còn là tiểu tam xen vào chuyện tình của anh với cái cô Lạc Nhân gì nữa”.
Trợ lý nói ra tất cả mọi chuyện mà Từ Khiêm không hề biết..