Trọng Sinh Được Hotboy Trường Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 37: Dáng vẻ ghen tuông trông thật đáng sợ




Sau khi đại hội thể dục thể thao hoàn toàn kết thúc, Nhất Trung bắt đầu học tập theo kiểu "quân sự hóa" một lần nữa.

Rất nhanh đã đến ngày Quốc khánh.

Năm nay lễ Quốc khánh và trung thu nối liền nhau, nhưng kỳ nghỉ của Nhất Trung có hạn, tổng cộng cho học sinh nghỉ ba ngày.

Gần đây Nhậm Tử Sâm gầy đi không ít, buổi tối cậu làm việc, học tập, năm giờ sáng đã dậy chạy bộ, sau đó đến lớp học sớm.

Bởi vì Nhậm Tử Sâm sỉ diện cho nên cũng ngại học bài sớm ở trong lớp, mỗi ngày đều học ở trong căn hộ của cậu.

Một ngày hai mươi bốn tiếng, cậu ngủ nhiều nhất là bốn tiếng.

Dưới đôi mắt sâu thăm thẳm xuất hiện quầng thâm.

Trong giờ giải lao, Lưu Vũ quay lại nói đùa: "Anh Sâm, tối hôm qua anh xem phim X đấy à? Nếu không sao lại có thể tiều tụy đến thế này?"

Phim X là phim gì, đến cả Thẩm Niệm cũng biết.

Lúc này, Thẩm Niệm đang ngồi bên cạnh Nhậm Tử Sâm cũng quay mặt sang nhìn cậu.

Quả nhiên phát hiện quầng thâm mắt của Nhậm Tử Sâm rất đậm.

Nhậm Tử Sâm: "..."

Ánh mắt của cô nhóc như thế là có ý gì?

Cô cũng nghi ngờ cậu?

Ngực Nhậm Tử Sâm nghẹn lại một hơi, đưa tay bóp cổ Lưu Vũ, ấn cậu ấy lên bàn học, thiếu chút nữa là đánh cho một trận.

"Cậu cho rằng ông đây là cậu đấy à?! Ông đây chưa bao giờ xem phim X nhé."

Nói xong, Nhậm Tử Sâm nhìn về phía Thẩm Niệm, mong muốn sống sót rất mạnh mẽ: "Niệm Niệm, tôi thật sự không xem..."

Mấy người Lưu Vũ và Tôn Vũ Trạch lập tức ồn ào.

"Wow, bây giờ anh Sâm xem phim X còn phải báo cáo với Tiểu Niệm!"

"Wow wow wow... Vợ quản nghiêm!"

"Trời ơi! Tôi vừa nghe thấy cái gì thế này?! Anh Sâm thề với Tiểu Niệm Niệm là mình không xem phim X!"



"..."

Thẩm Niệm có chút cạn lời.

Học sinh lớp số 9 không xấu, chỉ là một khi náo loạn thì rất khó yên tĩnh lại.

Thẩm Niệm còn nhớ tới chuyện lúc Nhậm Tử Sâm ở nhà cô vào thứ bảy, cô cố ý nói: "Cậu thật sự chưa từng xem sao?"

Nhậm Tử Sâm nghiến răng, cả lớp đều nhìn lại, ai nấy đều ồn ào, kinh động cả lớp số 8 ở cách vách.

Hình như hôm nay mọi người đều muốn hiện thực hoá cái danh "bị vợ quản nghiêm" của Nhậm Tử Sâm.

Nhậm Tử Sâm nhìn Thẩm Niệm thật sâu, dùng khẩu hình nói: "Cậu chờ đấy."

Sau đó, mọi người nghe thấy Nhậm Tử Sâm thành thật bày tỏ: "Trước kia có xem nhưng đêm qua thực sự không xem, về sau... có thể sẽ xem."

Thẩm Niệm: "..." Trả lời kiểu gì thế?!

Cô đâu thèm quan tâm trước kia cậu có xem hay không, càng không quan tâm sau này cậu có xem hay không.

Đám "ớt chỉ thiên" như nghe được tin tức gì đó, nhanh chóng phát huy trí tưởng tượng.

"Wow! Sau này anh Sâm phải xem cùng Tiểu Niệm Niệm sao?"

"Ôi ôi ôi! Vị chua của tình yêu!"

Thẩm Niệm: "... →_→" Mấy cái đứa này!

Nhậm Tử Sâm hắng giọng, phát hiện lỗ tai Thẩm Niệm lại đỏ lên, cậu cố ý không phủ nhận suy nghĩ của mọi người.

*

Cho đến hết ngày, Thẩm Niệm cũng không để ý tới Nhậm Tử Sâm nữa.

Lúc tan học, Vương Xuyên gọi Thẩm Niệm lại.

Vương Xuyên là một người thông minh, gia cảnh của cậu ấy bình thường, dựa vào học tập tốt mới chuyển tới Nhất Trung của thành phố Nam, đương nhiên cậu có thể nhìn ra Nhậm Tử Sâm thích Thẩm Niệm.

Trong mắt Vương Xuyên, đám con cháu nhà giàu ăn chơi sa đoạ như Nhậm Tử Sâm hoàn toàn không xứng với Thẩm Niệm.

"Niệm Niệm, sắp được nghỉ ba ngày rồi, cậu về quê sao?"

Vương Xuyên chắc chắn Thẩm Niệm sẽ trở về.

Bởi vì quê hương là nơi chôn cất bà và mẹ của cô.

Thẩm Niệm gật đầu: "Ừm, tôi về, cậu thì sao?"

Vương Xuyên lộ ra vẻ vui mừng: "Vậy đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau."

Nhậm Tử Sâm từ trong phòng học đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, còn nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Vương Xuyên và Thẩm Niệm.

Vương Xuyên này... thật là mưu mô!

Nhưng mà Nhậm Tử Sâm cũng không vạch trần.

Cậu không chỉ không vạch trần mà còn tỏ ra cực kỳ thản nhiên: "Vương Xuyên, Quốc Khánh cậu và Niệm Niệm đều trở về thôn Thanh Thủy hả? Vậy thì tuyệt quá. Vừa hay tôi cũng đi."

Vương Xuyên cảm thấy đau đầu nhưng đồng thời cũng không trở mặt với Nhậm Tử Sâm.



Vương Xuyên là học sinh nội trú, Nhậm Tử Sâm nhân cơ hội nói: "Niệm Niệm, tôi đưa cậu về nhà nhé, bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh."

Thẩm Niệm gật đầu, tạm biệt Vương Xuyên.

Vương Xuyên chỉ có thể nhịn rồi lại nhịn.

Cậu ấy không có nhiều tiền như Nhậm Tử Sâm, cũng không có gia thế, chỉ có thể dựa vào sự nỗ lực của chính mình.

Hiện tại cậu ấy vẫn chưa có cách nào cướp Thẩm Niệm, nhưng Vương Xuyên âm thầm thề, một ngày nào đó, cậu ấy nhất định sẽ khiến mình trở nên lớn mạnh!

*

Trước cổng trường, Nhậm Tử Sâm đưa Thẩm Niệm đến bên cạnh một chiếc xe hơi.

Đó là một chiếc Lexus, không phải là loại đắt tiền nhưng cũng không phải là loại rẻ tiền.

Thẩm Niệm hoài nghi nhìn cậu.

Nhậm Tử Sâm nói: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu là cổ đông lớn của công ty tôi, hiện tại công ty có một chút lợi nhuận nên tôi bèn mua một chiếc xe, vừa hay tôi đã tròn mười tám tuổi, có thể lái xe."

Thẩm Niệm sửng sốt.

Kiếm tiền nhanh như vậy sao?

Xem ra cô đầu tư cái gì cũng không có lời bằng đầu tư cho Nhậm Tử Sâm. ^_^

Đã vào thu, rất nhanh thôi mùa đông sẽ đến, khi đó đạp xe quả thật rất cực khổ. Cô cũng không muốn đi cùng một chiếc xe với Thẩm Đường Tinh, chuyện này Nhậm Tử Sâm làm rất tốt.

Thẩm Niệm lên xe, Nhậm Tử Sâm tiến lại gần, tự mình thắt dây an toàn cho cô: "Tổng giám đốc Thẩm, cậu có hài lòng không?"

Thẩm Niệm mím môi cười: "Nhậm Tử Sâm, cảm ơn cậu đã giúp tôi phát tài."

Khóe môi Nhậm Tử Sâm co rút.

Thế này đã là gì đâu.

Xem ra trước kia Thẩm Văn Phong chưa từng đối xử tốt với Thẩm Niệm.

Bằng không, người có xuất thân như bọn họ, từ nhỏ đã không coi trọng số tiền dưới một trăm vạn.

Nhậm Tử Sâm chua xót, đau lòng cho Thẩm Niệm.

Trước kia cậu không có cảm giác gì với mẹ con Đỗ Quyên, hiện tại vừa nghĩ đến liền giống như nhìn thấy ruồi nhặng.

Nhậm Tử Sâm lái xe, mở nhạc nhẹ.

Hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau.

Nhậm Tử Sâm: "Về nhà thì đi ngủ sớm một chút, đừng có học suốt thế, cẩn thận không cao lên được đấy."

Thẩm Niệm cho rằng cậu đang cà khịa vóc dáng thấp bé của mình nên cũng nói khích lại cậu: "Cậu về cũng đi ngủ sớm một chút, đừng có xem phim X suốt, cẩn thận về sau..."

Thẩm Niệm đột nhiên không nói được nữa.

Rốt cuộc Nhậm Tử Sâm có được hay không, cô là người có quyền phát ngôn nhất.

Nhậm Tử Sâm cũng hồi tưởng lại, Niệm Niệm hay thật, bình thường nhìn có vẻ im ắng thế mà không ngờ lời này cũng dám nói ra!

Cậu dừng xe ở ven đường, cởi dây an toàn ra, đột nhiên sáp người lại: "Anh trai cho em một cơ hội, nói hết câu vừa rồi!"



Thẩm Niệm: "..."

Trên con đường này không có xe cộ, đèn đường bên ngoài mờ nhạt, không khí trong xe kỳ dị, cửa sổ xe lại khép kín, hoàn toàn ngăn cách khỏi âm thanh bên ngoài.

Thẩm Niệm hối hận, cực kỳ hối hận!

Cô nhắm mắt lại, bất chấp tất cả nói: "Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi!"

Nhậm Tử Sâm cảm thấy mình rất tủi thân.

Trong lòng cô, cậu là loại người thích xem phim X à?

Nhậm Tử Sâm liếm liếm răng, cậu cực kỳ thích kiểu tư thế giam cầm này, không gian khép kín chỉ có hai người là cậu và Thẩm Niệm: "Ha ha..."

Thiếu niên cười vài tiếng, ánh mắt sáng quắc.

"Tiểu Niệm Niệm của chúng ta muốn tốt cho anh à? Vậy em nói cho anh trai nghe xem nào, tại sao xem phim X lại không tốt cho sức khỏe? Em giải thích đi, anh trai không hiểu lắm." Nhậm Tử Sâm cố ý làm càn làm bậy.

Thẩm Niệm hận không thể cắn môi mình.

Cô vừa rồi nói bậy cái gì thế!

Thẩm Niệm trừng mắt nhìn Nhậm Tử Sâm: "Cậu không hiểu, vậy thì tôi cũng không hiểu!"

Nhậm Tử Sâm nhướng mày: "Vậy em có muốn hiểu không?"

Thẩm Niệm đưa tay che miệng Nhậm Tử Sâm: "Cậu không được nói nữa!"

Lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, Nhậm Tử Sâm hôn cô một cái.

Thẩm Niệm thẹn quá hóa giận.

Tên ngốc này!

Người thì lớn mà không đứng đắn chút nào!

Thẩm Niệm rụt tay lại, Nhậm Tử Sâm cũng không dám làm gì quá đáng, cậu lấy lại vẻ chính trực, cũng trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn lại.

"Không vội, sau này anh trai và em cùng nhau thảo luận nghiên cứu."

Thẩm Niệm: "...!!!"