Chỉ còn 2 tuần nữa là đến đại hội thể dục thể thao.
Sau khi nộp bảng đăng kí, Nhậm Tử Sâm vẫn duy trì thói quen mỗi sáng rời giường lúc năm giờ, đi chạy bộ buổi sáng.
Thể lực của cậu khiến người ta khiếp sợ, sức bền cũng tốt, vì vậy cậu biết rất rõ rằng trọng tâm luyện tập là tăng tốc độ.
Cậu không những thắng mà còn phải thắng cho đẹp, thắng cho ngầu.
*
Chớp mắt, hai tuần sau.
Đêm trước khi bắt đầu đại hội thể dục thể thao, Thẩm Văn Phong biết hai cô con gái đều có hạng mục cần tham gia, ông ta xuất thân là dân thường, chưa từng được đọc sách gì cả nên rất tôn sùng các hoạt động của trường.
"Ngày mai Tinh Tinh và Niệm Niệm đều tham gia chạy tám trăm mét sao?"
Tuy rằng Thẩm Văn Phong mong con gái có tiền đồ, nhưng trong lòng vẫn muốn có một đứa con trai.
Đó là tư tưởng thâm căn cố đế của đàn ông.
Vì vậy, Thẩm Văn Phong rất hy vọng sẽ thấy hai cô con gái trở nên mạnh mẽ hơn, tốt nhất là vượt qua mấy đứa con trai.
Thẩm Đường Tinh gật đầu: "Vâng, bố, con sẽ cố gắng. Thành công hay thất bại không quan trọng, điều quan trọng là con phải học cách kiên trì!"
Được Đỗ Quyên nhắc nhở, bây giờ Thẩm Đường Tinh cũng rất biết cách nói chuyện.
Thẩm Văn Phong cười cười.
Lúc này, Thẩm Niệm nói: "Chắc chắn con sẽ không vào được bảng xếp hạng, thầy chủ nhiệm nói lần này tham gia chạy tám trăm mét là để con hình thành thói quen rèn luyện thân thể thật tốt, có thể con sẽ được tuyển thẳng."
Trầm Đường Tinh: "..."
Má nó chứ!
Bị làm khó rồi, sao cô ta không biết lớp 11 đã bắt đầu xác định danh sách tuyển thẳng nhỉ?! Giáo viên cũng không đề cập đến với cô ta.
Thẩm Văn Phong lập tức lấy lại tinh thần, danh sách tuyển thẳng quan trọng hơn thứ hạng ở đại hội thể dục thể thao gì đó nhiều.
"Niệm Niệm, con thật sự có khả năng được tuyển thẳng?!" Bản thân ông ta trước kia là một đứa học dốt, vậy mà lại sinh ra một đứa con gái học giỏi! Phải chăng cô giống với mẹ mình?
Vừa nghĩ đến vợ cũ, lòng Thẩm Văn Phong thắt lại.
Con người luôn rất kỳ lạ.
Nếu bây giờ vợ cũ còn sống, sự áy náy của Thẩm Văn Phong sẽ không mãnh liệt như vậy.
Nhưng bởi vì bà đã chết, ngay cả cơ hội để bồi thường ông ta cũng không có.
Vẻ ngoài Thẩm Niệm giống mẹ cô, Thẩm Văn Phong nhìn Thẩm Niệm càng ngày càng ưu tú, khó tránh khỏi sinh ra một loại ảo giác rằng có phải vợ cũ cũng ưu tú đáng yêu như vậy hay không? Chẳng qua mấy năm nay đầu óc ông ta mụ mị cho nên... ông ta sai rồi.
Lại nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, bôi son trát phấn, sau khi tẩy trang cũng chỉ thế mà thôi.
Còn là một người không thể sinh con nữa!
Sâu trong nội tâm Thẩm Văn Phong đã bắt đầu hối hận.
Thẩm Niệm bắt được sự hối hận lóe lên trên mặt ông ta, trong lòng cười thầm: Bố à, đây chỉ mới là bắt đầu...
Bề ngoài, Thẩm Niệm mỉm cười: "Thầy cũng chỉ nói một câu vậy thôi, nhưng mà con sẽ cố gắng hơn nữa, đến lúc đó xem xem được tuyển thẳng vào trường nào, nếu như cảm thấy không tốt lắm thì con sẽ tự mình thi vào một trường tốt nhất."
Thẩm Văn Phong bị "chí lớn" của Thẩm Niệm đả động, chuyển năm vạn tiền tiêu vặt cho Thẩm Niệm ngay trên bàn cơm: "Niệm Niệm à, bố nghe nói con hợp tác khởi nghiệp với Nhậm Tử Sâm, người trẻ tuổi các con có động lực là tốt, có nhu cầu gì thì cứ nói thẳng với bố."
Thẩm Niệm nhìn số tiền được chuyển khoản trong điện thoại di động, cười tươi như hoa, hết sức ngọt ngào, cực kỳ giống người vợ cũ thuở xuân thì.
Thẩm Văn Phong lại khó chịu trong lòng.
Dường như trong trí nhớ của ông ta, vợ cũ không còn là người phụ nữ nông thôn quê mùa kia nữa, mà là một cô bé hoạt bát đáng yêu.
Mà ngày xưa, bà thật sự là cô gái đẹp nhất trong mắt ông ta.
Vậy mà ông ta lại khiến bà...
Thẩm Văn Phong cố gắng cười vui vẻ, chưa ăn cơm đã đi lên lầu.
*
Đỗ Quyên ở trong phòng tắm thật lâu, từ đắp mặt nạ đến bôi kem dưỡng da, khắp người từ trên xuống dưới đều bị bà ta bôi trát hết một lượt.
Phụ nữ bốn mươi mạnh như hổ, lúc còn trẻ bà ta chơi bời đầy nhiệt huyết, mấy năm trước gả cho Thẩm Văn Phong cũng rất sung sướng, nhưng hiện giờ, Thẩm Văn Phong đối xử với bà ta ngày càng lạnh nhạt.
Đầu năm nay, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, các cô ấy giống như là rau hẹ trong lòng đất, cắt một cây lại mọc ra một cây, cuồn cuộn không ngừng, sinh sôi không dứt.
Bên cạnh Thẩm Văn Phong cũng chưa bao giờ thiếu người đẹp.
Đỗ Quyên không mang thai được, tất nhiên sẽ có cảm giác nguy cơ, một khi để cho yêu tinh bên ngoài sinh một đứa con trai thì địa vị bà Thẩm của bà ta sẽ có nguy cơ lung lay.
Thẩm Văn Phong đang dùng ipad xem tin tức tài chính, Đỗ Quyên vừa tới, ông ta liền ngửi thấy một mùi nước hoa nồng đậm, nồng đến mức thần kinh ông ta suy nhược!
Mỗi ngày ở công ty phải ngửi mùi nước hoa thì thôi, về đến nhà vẫn không để ông ta tỉnh táo nổi!
"Bà làm gì vậy?" Nội tâm Thẩm Văn Phong tức giận, thậm chí là phản cảm.
Trên người Đỗ Quyên mặc váy ngủ lụa thắt eo, lộ ra sự quyến rũ đáng tự hào: "Chồng ơi, chúng ta đã không thân mật mấy tháng rồi... A!"
Thẩm Văn Phong trực tiếp đẩy Đỗ Quyên ra.
Thật sự là phiền không chịu nổi.
"Người phụ nữ như bà cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, nếu không thì là mua mua mua, bà nói xem rốt cuộc tôi cưới bà là vì cái gì?! Bà đã cho tôi cái gì chưa? Tôi làm việc cả ngày, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, bà bớt làm phiền tôi đi!"
Thẩm Văn Phong đi xuống khỏi giường.
Tội lỗi của ông ta đối với vợ cũ không thể bù đắp, vì vậy khi không biết đặt loại tội lỗi khó có thể loại bỏ này ở nơi nào, tất cả cảm xúc chuyển thành phẫn nộ.
Dù sao lúc trước Đỗ Quyên quyến rũ ông ta trước.
Trong tiềm thức, Thẩm Văn Phong thuyết phục chính mình rằng vì Đỗ Quyên nên ông ta mới phản bội vợ cũ.
Như vậy, sự áy náy trong thâm tâm cũng bớt đi rất nhiều.
Thẩm Văn Phong không thèm quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng bên cạnh, lúc đóng cửa phát ra một tiếng "rầm".
Thẩm Niệm ở lầu ba nghe thấy rõ ràng, cô đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn mình trong gương, giống như đang nhìn mẹ của cô: "Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Bọn họ bắt đầu "chó cắn chó" rồi..."
*
Ngày hôm sau, Thẩm Niệm xuống lầu, phát hiện đáy mắt Đỗ Quyên xanh đen, dường như trong một đêm già đi mấy tuổi.
Mà Thẩm Văn Phong vẫn ăn mặc như "chó giả làm người", không bị ảnh hưởng gì.
Thẩm Niệm cười thầm.
"Bố, dì Đỗ, sáng nay con không ăn ở nhà, con có hẹn gặp bạn học, con đi trước đây, hai người từ từ ăn nhé." Cô gái cười ngọt ngào, huơ bàn tay nhỏ bé rồi rời đi.
Trái tim Thẩm Văn Phong sắp tan chảy.
Trước đây ông ta bị mù à?
Bỏ lại đứa con gái đáng yêu hiểu chuyện ở nông thôn nhiều năm như vậy?!
Thẩm Văn Phong áy náy với vợ cũ, liền hóa thành một người cha đầy tình cảm.
Nhưng nghĩ mà xem... ngoại trừ tiền ra, hình như ông ta cũng không có gì để cho Thẩm Niệm.
Ánh mắt Thẩm Văn Phong trầm xuống, có ý tưởng mới về người thừa kế của mình.
Dù sao Thẩm Đường Tinh cũng không phải con gái ruột của ông ta, cũng không biết do Đỗ Quyên với thằng đàn ông nào sinh ra!
Hôm nay nhìn lại Thẩm Đường Tinh, Thẩm Văn Phong không còn cảm thấy cô ta ưu tú nữa.
Con gái của người khác, cho dù thế nào cũng không liên quan gì đến ông ta.
Đỗ Quyên đã lớn tuổi, muốn trở lại làng giải trí là điều cực kỳ trắc trở, bà ta chỉ có thể chịu thua: "Chồng ơi, đây đều là những món ông thích ăn, ông nếm thử xem."
Thẩm Văn Phong lại tức giận.
Ông ta không có sức lực để tập thể dục, người đến tuổi trung niên rất khó để duy trì vóc dáng: "Ăn ăn ăn, bà chỉ biết ăn thôi!"
Nói xong, ông ta đứng dậy rời đi, nhắm mắt làm ngơ với Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên giật mình, chưa bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó cái tên tầm thường Thẩm Văn Phong này sẽ đối xử với bà ta như vậy!
Thẩm Đường Tinh: "Mẹ, tối qua mẹ và bố cãi nhau ạ? Con nghe thấy tiếng đóng cửa, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cô ta lo lắng.
Dù sao, đồ cướp được nên luôn nghĩ sẽ có người cướp đi.
Đỗ Quyên đột nhiên bắt lấy tay Thẩm Đường Tinh, nhéo rất mạnh: "Tinh Tinh! Con phải cố gắng cho mẹ! Bằng không sau này hai mẹ con chúng ta sẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ!"
Thẩm Đường Tinh cực kỳ sợ hãi.
Tất nhiên cô ta vẫn nhớ những ngày trước đây, không có cha, không có nhà.
Những đứa trẻ ở trường mẫu giáo cười nhạo cô ta.
Cho nên, khi Đỗ Quyên qua lại với Thẩm Văn Phong, cô ta vô cùng ngoan ngoãn lấy lòng, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn có một người cha.
Dù là cướp cha của người khác.
*
Nhậm Tử Sâm cưỡi chiếc xe nhỏ, chờ ở ngoài cửa tiểu khu biệt thự.
Bởi vì muốn chở Thẩm Niệm cho nên cậu không ngại đi xe máy.
Đàn ông mà, phải chững chạc!
"Cậu tới rồi à." Tâm trạng của Thẩm Niệm không tệ, chuyển cho Nhậm Tử Sâm năm vạn tệ.
Nhậm Tử Sâm nhìn thông báo trên điện thoại di động, chợt cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, vành tai thiếu niên đột nhiên đỏ lên: "...Tôi sẽ ghi lại, sẽ không để cho cậu lỗ vốn."
Thẩm Niệm biết Nhậm Tử Sâm có bản lĩnh: "Ừm, tôi chờ ngày đó, chờ cậu mang theo tôi phát tài."
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cô nhóc thực sự rất thích tiền.
Nhưng mà cũng rất có tầm nhìn.
Tất nhiên cậu sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
Giữa cậu và cô có chung một mục tiêu!
Nhậm Tử Sâm chở Thẩm Niệm, đang muốn đi, xe thẩm Văn Phong chậm rãi tới gần, ông ta kéo cửa sổ xe xuống, thấy Thẩm Niệm ôm eo Nhậm Tử Sâm, ông ta đột nhiên cười không nổi...
Rõ ràng ông ta rất muốn mối quan hệ giữa Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm trở nên tốt hơn.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Nhậm Tử Sâm đã mười bảy tuổi, con trai tuổi này là nguy hiểm nhất, mà Thẩm Niệm lại trông quá non nớt.
Cái này không khác gì thỏ trắng nhỏ đang ôm sói xám lớn.
Thẩm Văn Phong nhíu mày: "Niệm Niệm! Hay là bố đưa con đi. "
Thẩm Niệm đội mũ bảo hiểm màu hồng, lắc đầu: "Không cần đâu ạ, bố cứ đi làm việc đi."
Nhậm Tử Sâm không có hảo cảm gì với Thẩm Văn Phong, nhưng đối phương là bố của Thẩm Niệm, sau này chính là bố của cậu!
Nhậm Tử Sâm khó xử, nói: "Chú Thẩm, cháu sẽ chăm sóc Niệm Niệm, chú yên tâm đi."
Thẩm Văn Phong: "...!!! "
Không, ông ta không yên tâm!
Ông ta sai rồi!
Trước đây đầu óc ông ta bị úng nước à?
Sao lại để cho con gái tiếp cận tên Nhậm Tử Sâm lưu manh này?!
Lòng Thẩm Văn Phong chua xót.
Nhậm Tử Sâm chở Thẩm Niệm rẽ vào một con hẻm, xe không vào được, Thẩm Văn Phong không thể tiếp tục đi theo.
Thẩm Văn Phong: "...!!!"
Lúc này, xe của Nhậm Lăng chậm rãi tới gần, ông ta cũng kéo cửa sổ xe xuống, ngồi ở ghế sau, chào hỏi Thẩm Văn Phong: "Lão Thẩm à, vừa rồi có phải là thằng nhóc thối nhà tôi không, đi với con gái nhà ông à?"
Thẩm Văn Phong không dám đắc tội Nhậm Lăng, mảnh đất mới khai thác kia vẫn phải cậy nhờ tập đoàn Nhậm Thị rót vốn!
Thẩm Văn Phong kiên cường lại không mất lễ phép cười cười: "Đúng vậy, bọn nhỏ đều lớn rồi." Nuôi con gái thật khiến người ta lo lắng.
Tâm trạng của Nhậm Lăng lại hoàn toàn trái ngược với Thẩm Văn Phong, ông ta rất vui vẻ: "Lão Thẩm à, hai chúng ta có thể sẽ trở thành thông gia đấy."
Thẩm Văn Phong: "..."
Không!
Ông ta sai rồi!
Ông ta thực sự không nên làm như thế!
Sao Niệm Niệm nhà ông ta lại có thể ở bên cạnh tiểu bá vương kia được?!
Không làm thông gia đâu!
*
Đến trường, Nhậm Tử Sâm đưa bữa sáng cho Thẩm Niệm, còn có một ít glucose: "Cậu không nên ăn quá nhiều, cậu rất ít khi chạy đường dài, có thể hôm nay sẽ chịu không nổi."
Thẩm Niệm gật đầu: "Tôi biết. "
Nhậm Tử Sâm mím môi: "Nếu thật sự không chịu nổi thì từ bỏ."
Thẩm Niệm lại nói: "Vậy thì không được, cho dù có bò tôi cũng phải đi đến đích."
Ánh mắt cô lóe lên, bên trong như có hàng vạn vì sao rơi.
Mạnh mẽ đến kỳ lạ.
Giống như một đoá tường vi nhỏ mọc trên vách đá, xinh đẹp mà cứng rắn.
Nội tâm Nhậm Tử Sâm như có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong vũng bùn, những thứ cậu nhìn thấy toàn là vết thương.
Thẩm Niệm giống như một chùm ánh sáng.
Trong mắt cô có ánh sáng, trên người có ánh sáng, linh hồn càng lấp lánh toả sáng.
Nhậm Tử Sâm nhìn đến ngây người, tầm mắt lại rơi vào đôi môi hồng của Thẩm Niệm, rất muốn hôn...
Mỗi giờ mỗi phút cậu đều muốn kề cận với cô, muốn linh hồn va chạm, cũng muốn da thịt thân mật.
"Niệm Niệm, tôi..." Nhậm Tử Sâm có ý xấu nhưng lại không có can đảm.
Thẩm Niệm ăn bữa sáng rồi lại uống glucose, miệng lúng ba lúng búng nói: "Hửm? Cậu nói gì thế?"
Nhậm Tử Sâm há miệng, nhưng rồi lại ngậm miệng.
Cậu muốn nói gì?
Cậu muốn hôn cô!
Vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh, trông cực kỳ ổn định nhưng nội tâm lại vô cùng hoảng hốt, cậu nói: "Hôm nay khi đại hội thể dục thể thao vừa kết thúc, tôi dẫn cậu đến một nơi."
Sợ Thẩm Niệm không đồng ý, cậu lại nói: "Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười tám của tôi."
Cậu hơi lớn rồi mà mới học lớp 11.
Có vẻ như... hơi khuyết tật trí tuệ. →_→
Nhậm Tử Sâm lập tức giải thích thêm một câu: "Tôi nghỉ học cả thảy là hai năm, cho nên mới học lớp 11, cậu đừng nghĩ nhiều!"
Cậu muốn chứng minh với Thẩm Niệm rằng đầu óc cậu không có vấn đề gì đâu...
Thẩm Niệm đương nhiên biết hết mọi chuyện về cậu: "Cậu không cần giải thích, tôi hiểu. "
Nhậm Tử Sâm: "..."
Má nó!
Cậu phải tiến bộ trong kỳ thi tháng tiếp theo.
Người đàn đứng đầu toàn khoá, đầu tiên đầu óc phải tốt!
*
Đại hội thể dục thể thao bắt đầu.
Trong mọi ngóc ngách của trường Nhất Trung, đâu đâu cũng là tiếng nhạc thể dục khiến người ta tràn đầy năng lượng.
Nhất Trung rất thời thượng, thỉnh thoảng hiệu trưởng còn dẫn mọi người nhảy một đoạn Breakingdance*.
* Breakingdance: là điệu nhảy đường phố thuộc dòng nhảy hiphop của những bạn trẻ Mỹ gốc Phi và gốc Latinh khu South Bronx thuộc thành phố New York trong những năm đầu thập kỷ 70. Điệu nhảy này thường được nhảy theo nhạc funk hoặc hiphop đã được mix lại để kéo dài những đoạn break.
Các hạng mục thi đấu của nam diễn ra trước các hạng mục của nữ.
Một mình Nhậm Tử Sâm bao trọn năm hạng mục, phàm là hạng mục có thể thể hiện sự nam tính thì cậu đều tham gia.
Các nữ sinh vây quanh sân vận động, làm cổ động viên.
Khi bắt đầu hạng mục chạy đường dài của lớp 11, Nhậm Tử Sâm thường xuyên để ý Thẩm Niệm, đến khi chạy tám trăm mét, ngay từ đầu cậu đã dẫn đầu, bỏ lại tất cả đối thủ ở phía sau.
Giống như một con báo đốm đang chạy.
Lục Sơn sợ ngây người.
Cậu ấy sinh ra vì thể dục thể thao.
Thầy có cần đề nghị một chút, để sau này Nhậm Tử Sâm theo nghiệp thể thao hay không?
Như thế này là đạt đến tốc độ của các vận động viên quốc gia rồi đấy!!!
Lục Sơn vô cùng kích động, quay lại video Nhậm Tử Sâm chạy nước rút, còn gửi cho Nhậm Lăng.
Giáo dục, là sự hợp tác giữa giáo viên và phụ huynh.
Sau khi video được gửi đi, Lục Sơn còn nói với Nhậm Lăng một câu: [Tổng giám đốc Nhậm dạy con có phương pháp, bạn học Nhậm lại giành vinh quang cho lớp tôi nữa rồi, cậu ấy rất có thiên phú thể thao!]
Ngụ ý, có phải nên xem xét đến việc theo học thể thao không?
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Nhậm Lăng nhìn đứa con trai tuyệt trần trong video, đôi mày rậm của ông ta nhíu lại.
Đột nhiên cười.
Trước kia ông ta không phát hiện nuôi con lại vui vẻ như vậy.
Tên nhóc thối này, là vì yêu mà điên cuồng sao?
Nhưng...
Chạy nhanh thật!