Dương Hạ Vũ là đứa con thứ 3 trong nhà.Từ nhỏ đã ốm yếu nên được ba mẹ chăm sóc rất kĩ,có thể nói rằng như nâng trứng hứng hoa.Ba mẹ luôn yêu thương cậu hết mực nhưng với hai người anh thì lại khác.Đặc biệt là với anh thứ,anh rất ghét cậu hận cậu không biến mất khỏi gia đình mình.Từ khi cậu xuất hiện thì mọi yêu thương đều đồ dồn lên cậu và không ai còn để ý đến anh.Mọi sự ấm áp đều dành cho cậu còn những lời mắng lại đổ cho anh.Ba mẹ thường hay nói với anh rằng “con là anh lớn nên hãy nhường em một chút.Em con từ nhỏ sức khỏe đã không được như con”.Một câu nói tưởng chừng vô hại lại khiến con mình lệch lạc suy nghĩ, khiến chúng tự nnhìn sẽ thu mình vào.(một chút ngoài lề)
Một buổi sáng nọ ở Dương gia,khung cảnh thật ấm áp,không khí yên bình tĩnh lặng.Hạ An vẫn còn thiu thiu ngủ trên giường mặc kệ thời gian đã sắp muộn học.Không phải không đặt báo thức mà do cậu đã ném đồng hồ vào bờ tường khiến nó vỡ tan thành từng mảnh.
- Mịa kiếp kêu rõ lắm điếc cả tai./cậu bực dọc chửi rủa/.Đó không phải là lần đầu mà đã rất nhiều lần như vậy rồi.Tính cậu rất xấu không phải ai không biết.Được sủng sinh kiêu,luôn phá phách,đập phá mọi thứ.Chỉ cần nhìn không vừa mắt là lập tức phá hết,không cần biết là của ai hay đó là thứ gì.
Lúc này phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa của chị giúp việc: -Cậu chủ ông bà chủ gọi cậu dậy ăn sáng rồi còn đi học.Cậu chủ cậu dậy chưa ạ?
Không có tiếng hồi đáp từ bên trong chỉ còn lại tiếng chim hót bên ngoài cùng với tiếng xào xạc của lá.Khung cảnh yên bình đến lạ thường.Người giúp việc lại lên tiếng gọi tiếp nhưng cậu không trả lời
- Tôi xin phép vào ạ!/đẩy cửa bước vào / Cậu chủ ngài dậy đi ạ,sắp muộn giờ rồi.Ông bà chủ đang đợi ngài dậy ăn sáng đó a….
Lời nói chưa kịp hết đã bị cậu đánh ngang”chát”.Tiếng đánh vang vọng khắp căn phòng rộng nhưng lại u ám đen tối.NgNgười giúp việc ngồi bệt xuống dưới đất,tay ôm mặt vẫn còn ngỡ ngàng.
- Ngươi có vẻ hơi bị nhiều lời rồi đấy,bộ mới vào làm à.Chưa có ai bảo với ngươi rằng đừng có làm phiền ta lúc ngủ hay sao.Gan to thiệt đó,để ta dậy ngươi chút quy của nhà này được không?
Cậu đạp mạnh chân mình xuống bàn tay của người giúp việc khiến cô ấy kêu lên trong đau đớn nhưng lại không thể phát ra tiếng vì đã bị cậu nhét khăn chặn họng.Người đó chỉ có thể rên lên đau đớn,nước mắt dàn dụa túm lấy chân cậu xin tha thì lại bị cậu đá ra
- Bẩn thỉu,đừng có chạm cái tay đó vào ta. Cút!!! Đừng có ở đây làm ta ngứa mắt.Nói rồi cậu quay đi một mạch không ngoảnh lại.Đúng vậy đây chính là cậu của hiện tại,một con người khiến ai cũng thấy chán ghét nhưng lại không thể làm gì vì cậu được ba mẹ rất chiều, không những thế gia đình cậu lại là hào môn quyền quý có tiếng trong nước nên mọi người rất e dè.Căm hận cậu nhưng lại chẳng thể làm gì mà chỉ có thể nhịn.Đôi lúc họ hay nói với nhau cuộc đời rất bất công,cá lớn nuốt cá bé
Dưới nhà,ba mẹ cậu đang ngồi dưới phòng khách nói chuyện với nhau về việc của công ti.Cậu từ trên phòng đi xuống với nụ cười nhưng lại thập phần giả dối.Mới nãy còn đánh người, chửi rủa người ta mà giờ lại có thể làm như không có chuyện gì.
- Ba mẹ buổi sáng tốt lành.
- Sáng tốt lành con trai.Ngồi đây đi lát rồi vào ăn sáng
- Dạ.
- Giả tạo/.Dương Tử Sâm bỗng cất lời/ Nó giả dối như vậy mà ba mẹ vẫn còn tin được,đúng là cáo đội lốt cừu.Ghê tởm.
- Anh hai,sao anh lại nói như vậy.Em là em trai của anh mà/khóc thút thít/
- Nói có mấy câu đã khóc,đúng yếu đuối/khinh ra mặt/
- TỬ SÂM,SAO CON LẠI NÓI VẬY.Vũ là em trai của con đó,con không yêu thương em lại còn nói những lời như vậy với nó.Mẹ dạy con như vậy hả
- Nó không phải em con,con không có đứa em nào giả tạo như nó ba mẹ hiểu không.Bộ ba mẹ không để ý hả,nó không hề giống ba mẹ tí nào, kể cả con và anh trai đều giống ba mẹ,nhưng nó thì không.
Tử Sâm tức giận thật rồi.Những cảm xúc không phải nhất thời bộc phát mà là do đã tích tụ từ lâu.Ba mẹ anh luôn bênh Vũ vô điều kiện và không nghe lời anh nói nên dần già trong sự trưởng thành lớn lên anh đã sinh ra sự thù địch với em của mình.À không phải nói là đứa em hụt mới đúng
Mẹ cậu bỗng khựng lại nhưng lại khôi phục lại rất nhanh.Không phải bà không nghi ngờ mà từ lúc cậu lên một tuổi thì bà đã cảm giác đứa con này của mình không mang bất cứ nét của hai vợ chồng bà.Nhưng do lời ngon ngọt của chồng nên bà lại bỏ qua,nhưng bây giờ ngay cả đứa con thứ của bà cũng nói vậy càng làm dấy lên suy nghĩ trong lòng bà.
- Nhưng con cũng không được nói như vậy…
- Mẹ,mẹ dừng lại đi.Sao lúc nào mẹ cũng bênh nó vậy.Con có phải là con của mẹ hay không mẹ trả lời con đi.Con rốt cuộc có phải con ruột mẹ hay không mà tại sao mẹ cứ đẩy con ra xa vậy.Con cũng cần được yêu thương mà.Mẹ nói rằng con là anh thì con phải nhường nhịn nó.Vậy ai nhường con? lúc nào mẹ cũng vậy,nó đòi gì mẹ cũng chiều, nó muốn gì mẹ cũng cho.Lúc nào mẹ cũng chỉ có Vũ Vũ,mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh nó.Lúc con chỉ cần mẹ dắt con đi mua đồ thôi mẹ cũng không đi mà cứ đẩy cho quản gia đi với con.Mẹ cứ bảo rằng mẹ phải lo cho Vũ hơn vì nó hay ốm yếu,vậy ai lo cho con.Mẹ là mẹ của con đó,sao không ‘bố thí ‘ cho con chỉ một chút tình yêu thôi cũng được.Con đâu có đòi hỏi gì nhiều đâu.Con lúc nào cũng phải bơ vơ một mình mẹ hiểu không.Nhìn mẹ chơi với Vũ con cũng muốn chứ nhưng mẹ lại cứ bắt con phải học.Ngồi nhìn qua cửa sổ thấy mẹ chơi với nó tim con đau lắm,con cũng muốn được ba mẹ quan tâm mà.
Anh luôn quật cường luôn kìm nén cảm xúc suốt 24 năm, cả một khoảng thời gian dài thiếu đi sự yêu thương quan tâm của cha mẹ khiến anh trở lên lạnh lùng thờ ơ với mọi người.Không phải anh không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài mà chính bản thân anh đã kìm nén nó.Anh không muốn ba mẹ phải buồn,ba mẹ đã lo cho Vũ rồi nên anh không thể làm phiền họ được nữa.Anh luôn nỗ lực hết mình để nhận được sự công nhận từ ba mẹ,chỉ cần một cái ôm khích lệ cũng đủ để anh cười thỏa mãn rồi.Nhưng có lẽ rằng ba mẹ anh họ không hề để ý,họ vô tâm thờ ơ với anh
- Mẹ…….