Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần nhìn thấy nàng là khoé môi hắn lại tự động mỉm cười.
Lục Khanh ôm Quân Bảo trong lòng.
Mấy ngày không gặp hình như nó lại béo lên rồi, hình như vừa tắm xong nên thơm tho sạch sẽ nép vào trong lòng công chúa.
"Cửu Cửu ở một mình có chán không? Ta đem Quân Bảo tới bầu bạn với ngài nè.
Ta đã huấn luyện Quân Bảo đàng hoàng rồi, sẽ không đi vệ sinh bừa bãi đâu."
Khoé môi Quân Diễm Cửu giật giật.
"Công chúa, người là công chúa, nên chú ý lời nói."
Lục Khanh nhếch mày: "Sao vậy, ghét bỏ bản công chúa? Bản công chúa cảm thấy trước mặt Cửu Cửu không có gì phải che che giấu giấu nên mới nói vậy.
Cửu Cửu không phải thích thỏ sao? Cho ngài ôm nè!" Nói xong đưa Quân Bảo qua.
Quân Diễm Cửu không đón lấy, mắt phượng loé lên, nắm lấy cổ tay nhỏ, kéo, ôm trọn nữ hài trong lòng, nhìn ngắm đôi tai thỏ trong lòng nàng.
Lục Khanh ngạc nhiên, cơ thể cũng vì bất ngờ mà hơi giật mình.
Ai da, Cửu Cửu lại ôm nàng như thế, thật ngại quá đi!
Mà Quân Diễm Cửu ngược lại xem như bình thường, tay nghịch thỏ, mở miệng: "Nô tài rất tò mò, nô tài nói thích thỏ khi nào? Hử?"
Lục Khanh sửng sốt đôi chút.
Chẳng lẽ, nàng nhớ lộn Quân Diễm Cửu kiếp trước kiếp này? Mãi sau này Quân Diễm Cửu kiếp trước mới thích thỏ sao?
Nữ hài nằm gọn trong lồng ngực nam nhân, nũng nịu nói: "Vậy ngài không thích thỏ sao?"
Nam nhân mỉm cười nói: "Thích ăn, khi nào mới làm thịt Quân Bảo cho ta bồi bổ đây?"
"Mơ đi! Quân Bảo chính là bảo bối của ta!" Lục Khanh hừ nhẹ, dùng khuỷu tay chọt hắn: "Lại nói, ngài tẩm bổ làm gì, bổ cũng có xài được đâu."
Câu cuối nàng nói rất nhỏ, bị Quân Diễm Cửu nghe thấy, trên mặt xẹt qua cảm xúc không tên.
Giây lát hắn nhẹ nhàng cười.
Lục Khanh lại hỏi: "Ngài đói bụng chưa? Ăn cơm."
"Ừm."
Nam nhân tuy đồng ý, nhưng không có chút nào muốn đặt nàng xuống, dùng tay khác mở hộp đồ ăn.
Tức khắc mùi thơm lan toả trong không khí.
Đều là thịt, còn có thịt dê hắn yêu nhất.
Nhìn thấy rất nhiều đồ ăn, Quân Diễm Cửu hỏi một câu
"Công chúa ăn rồi sao?"
"Ăn rồi, Cửu Cửu ăn đi."
Đang định từ trên người hắn nhảy xuống, lại phát hiện eo nàng bị một cánh tay siết chặt.
"Công chúa không thích nô tài ôm người như vậy?" Giọng nói từ tính vang vọng bên tai.
Lục Khanh lập tức đỏ mặt.
"Thích." Nàng vặn vẹo thân thể, tìm một tư thế thoải mái tựa vào.
Quân Diễm Cửu gắp một miếng thịt dê, đút nàng ăn: "Ăn một chút, nhé?"
Lúc Lục Khanh ra khỏi nhà tù, cả người lâng lâng bay bổng, gót chân như đi trên bông.
Quân Diễm Cửu ăn trúng cái gì rồi? Sao nàng lại có cảm giác tiến triển thần tốc như vậy?
Hay là nàng đang nằm mơ?
Nàng tự nhéo mặt mình.
Ai ui, đau.
Đến cả vạt áo vẫn vương mùi hương của Quân Diễm Cửu, bởi vì vừa rồi hắn vẫn luôn ôm nàng.
Nhưng mà đi được mấy chục bước, nàng rẽ vào một cửa lao khác, sắc mặt cũng dần biến đổi.
Trở nên lạnh nhạt tàn nhẫn.
Tô Diệc Thừa tóc tai hỗn độn, đầu gục xuống, y phục trên người vì chịu tra tấn mà trở nên rách rưới, nhuốm đầy máu tươi.
"Sao, hết chiêu rồi à?" Lục Khanh nhíu mày nhìn về phía ngục tốt đã "hầu hạ" hắn cả đêm.
Ngục tốt nhíu mày lắc đầu.
Lúc này Tô Diệc Thừa vẫn đang thoi thóp chậm rãi ngẩng đầu.
"Công chúa, vô dụng thôi.
Đừng nghĩ rằng tra tấn sẽ làm thần nhận tội."
"Vận mệnh của Đốc Công đại nhân không nằm trong lời khai của thần, mà là trong tay hoàng thượng kia.
Người biết sao ta lựa chọn xuống tay với hắn không?" Hắn nở nụ cười, một gương mặt dính đầy máu tươi, cười đến rợn người.
Lục Khanh trong lòng chấn động đôi chút.
Quả nhiên là lý do nàng nghĩ tới sao?
Cửu Cửu hiện tại quyền thế quá lớn, phụ hoàng muốn áp chế chàng nhưng đang lo lắng không tìm được tội danh nào, chiêu này của Tô Diệc Thừa quả nhiên hợp ý phụ hoàng.
Nếu chuyện hắn hại nàng không được vạch trần, nói không chừng Tô Diệc Thừa còn vẻ vang mà thăng quan tiến chức!
"Vi thần chỉ thuận thế mà làm, hahahahaha " Tô Diệc Thừa phá lên cười.
"Hỗn xược!"
Lục Khanh tát hắn một cái.
Tô Diệc Thừa khóe môi rỉ máu.
"Không bằng vi thần cùng công chúa cược một ván?"
"Vi thần có thể khai, nhận hết tội về mình, thú nhận thần đã vu oan giá họa cho Quân Diễm Cửu.
Nếu hắn được thả ra, công chúa thắng.
Còn không công chúa sẽ phải gả cho vi thần, thế nào?"
"Si tâm vọng tưởng!"
Lục Khanh tức giận trừng mắt: "Hung thủ vốn dĩ là ngươi, đừng ở đây giả đò vô tội! Ngươi đằng nào cũng phải thành thật cung khai, dựa vào cái gì muốn cùng bản công chúa đánh cược?"
Tô Diệc Thừa phá lên cười: "Công chúa cũng không nắm chắc đi, ha ha ha ha.
Nếu vi thần nhận tội có thể cứu Đốc Công đại nhân, vì sao lại không dám cược?"
Lục Khanh không hề tức giận, ngược lại cười nói: "Tô Diệc Thừa, ngươi thật sự cho rằng bản công chúa không có cách trị ngươi? Tình cũ Tiểu Cúc Hương còn ở ngoài kia ôm bụng lớn chờ ngươi, ngươi vẫn nên thành thật thú nhận, sớm ngày đền tội, tranh thủ cùng mẫu tử người ta đoàn tụ đi."
Tựa như nhớ tới điều gì, nàng hơi mỉm cười, bồi thêm.
"A, đúng rồi.
Bụng nàng đã lớn như vậy, chắc hẳn vẫn chưa gặp qua mẹ chồng.
Nếu biết nàng sắp vì Tô gia mấy người sinh một tiểu hài tử bụ bẫm đáng yêu, nhất định mẫu thân Tô đại nhân nằm mơ cũng cười tỉnh."
Nói xong nàng đứng dậy rời đi.
Tô Diệc Thừa biến sắc.
Buổi chiều, tin tức từ Hình bộ truyền đến.
Tô Diệc Thừa nhận tội.
Hắn thừa nhận vì thù hằn cá nhân nên mới hạ độc Khương thái tử, Khương liên quan đến Quân Diễm Cửu.
Sở dĩ muốn giá họa cho Khương Duy vì trong hoàng cung chỉ có hắn mới có động cơ, sẽ khiến mọi người nghi ngờ.
Giá hoạ Khương Duy không được lại đổ tội cho Quân Diễm Cửu vì hắn ghen ghét Quân Diễm Cửu chức cao vọng trọng, so với hắn còn cao hơn.
Hắn tự tay lưu loát viết xong phong thư nhận tội, truyền đến tay Lục Khanh, nàng lập tức đi tìm phụ hoàng.
"Phụ hoàng, Tô đại nhân khai rồi, là hắn âm thầm hạ độc Khương thái tử, không phải Quân Diễm Cửu, mà là Tô đại nhân, Tô Diệc Thừa!"
Trong lòng nàng có chút kích động, đem thư nhận tội dâng lên Tiêu Hoà Đế.
"Nhận tội?"
Tiêu Hoà Đế sửng sốt đôi chút, sau đó thần sắc phức tạp nhìn nàng..