Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 97





Hành động này của Lục Khanh rất nhanh truyền đến chỗ Quân Diễm Cửu.
Tin tức vừa truyền tới, Lục Khanh cũng tới rồi.
Nàng tới Hình bộ đại lao sao có thể không đi thăm Cửu Cửu của nàng chứ?
"Quân Diễm Cửu!" Vừa nhìn thấy hắn, Lục Khanh lại xót xa.
"Ngài ăn sáng chưa? Ăn gì? Ăn có ngon không? Có no không?"
Quân Diễm Cửu: "..."
Vừa gặp mặt đã hỏi việc ăn uống, sao hắn lại cảm thấy mình như cái thùng cơm vậy chứ?
"Ta mang đồ ăn tới, bánh bao nhỏ, canh thịt bằm, ta còn dặn riêng Ngự Thiện Phòng cho ngài nhiều thịt một chút, hì."
Lục Khanh nhận hộp cơm từ tay Nga Nhi, đặt lên bàn.
Quân Diễm Cửu nhìn tiểu cô nương đoan trang mềm mại trước mắt, hiền lành vô hại như vậy, sẽ là người ép người khác ăn bọ cạp sao?.

||||| Truyện đề cử: Và Mai Lại Sáng |||||
Nàng mềm mại đến mức ra ngoài hắn còn lo nàng bị ăn hiếp, thật sự tuyệt tình như vậy sao?
"Đang nghĩ gì đó?" Cảm nhận được cái nhìn chăm chú, nàng ngẩng đầu nhìn, vừa nói vừa mở nắp đồ ăn, một mùi hương ngào ngạt xộc thẳng vào mũi.
"Không có gì."
Lục Khanh dùng khăn lau lau đôi đũa bạc, đưa cho hắn sau đó ngoan ngoãn chống má ngồi nhìn hắn ăn.

Thật ra Quân Diễm Cửu ăn rồi, nhưng để nàng khỏi thất vọng nên cầm đũa lên ăn tiếp.
Trong suốt khoảng thời gian dùng bữa, tiểu cô nương đối diện luôn nhìn hắn với ánh mắt sủng nịnh.
Hắn nhớ lúc nàng cho Quân Bảo ăn cà rốt cũng là vẻ mặt này.
"Cửu Cửu không cần lo lắng, không quá ba ngày, ta nhất định sẽ cứu ngài ra, hai ngày nay ngài phải chịu khổ nhiều rồi, nhưng mà mỗi ngày ta sẽ tới." Tiểu cô nương cười cười, giương đôi mắt long lanh ngập nước.
Nga Nhi không kiềm lòng liếc công chúa một cái.

Ách, quá tương phản rồi!
Dường như thấy được ánh nhìn chăm chú của Nga Nhi, Lục Khanh nói: "Nga Nhi, em ra ngoài trước.

Bản công chúa cần sẽ gọi, tạm thời đừng để ngục tốt đi qua đây."
Quân Diễm Cửu ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Nga Nhi quả là đứa nhỏ lanh lợi.

"Công chúa muốn nô tỳ đi canh chừng phải không?"
Lục Khanh tháo túi tiền ném cho nàng: "Chuẩn bị một chút, chờ Đốc Công đại nhân ăn xong ta sẽ về ngay, sợ ngục tốt ảnh hưởng đến đại nhân ăn uống."
"Vâng."
Người đã đi, phòng giam trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vốn tưởng rằng nàng đuổi hạ nhân đi vì muốn làm chuyện gì...khụ khụ...!nhưng mà nàng chỉ chống má nhìn hắn ăn.
Quân Diễm Cửu thật sự ăn không vào nữa.

Vì sợ hắn đói, nàng quả thực đã mang rất nhiều.
"Công chúa, nô tài no rồi, phần còn lại chờ khi đói nô tài lại ăn."
Lục Khanh móc một cái khăn thơm từ trong tay áo, nhìn hắn đau lòng.
"Ăn không hết thì bỏ đi, ở trong tù thì ăn uống sao mà tốt được? Để ta mang về, bánh bao lạnh ăn sẽ không ngon nữa, nếu ngài muốn ăn ta sẽ sai người đưa tới mẻ mới.

Ngài thấy ngục tốt vừa mở cửa không? Là người của bản công chúa đó! Có gì ngài cứ sai bảo hắn là được."
Lục Khanh vừa nói vừa thu dọn, Quân Diễm Cửu nhìn bàn tay tinh tế của nàng, nắm lấy.
"Công chúa, đây là việc của hạ nhân, để nô tài tự mình làm."
Lục Khanh mím môi nhưng không ngăn nổi nụ cười: "Không sao."
Đồ ăn của phu quân tương lai nên không vấn đề gì, nếu là đồ của người khác, còn lâu nàng mới động vào!

Quân Diễm Cửu lại nắm tay nàng, kéo nàng ngồi bên cạnh.
"Nếu công chúa cứu nô tài ra, ơn này nô tài nhất định không quên."
Mắt Lục Khanh sáng ngời, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy lấy thân báo đáp thì sao?"
Sợ hắn lại lấy thân phận thái giám ra qua loa lấy lệ, Lục Khanh bổ sung: "Có cũng được mà không có cũng không sao.

Bản công chúa xem trọng là ngài, không phải mấy thứ khác.

Cả đời này ôm nhau ngủ, không có con cái cũng được mà."
Nàng nắm chặt tay hắn, ánh mắt chân thành: "Cửu Cửu, chỉ cần là ngài, mấy thứ khác thật sự không quan trọng."
Quân Diễm Cửu dở khóc dở cười: "Nếu nô tài đồng ý là có thể lấy thân báo đáp sao?"
"Sao lại không thể?" Lục Khanh lập tức nói: "Chỉ cần ngài nguyện ý, còn lại để bản công chúa lo, ngài chỉ cần sống vui vẻ chờ bản công chúa tới cưới là được rồi."
"Í." Nghe được có chỗ sai sai, nàng sửa lại: "Không đúng, là chờ ngài đến gả cho bản công chúa."
Nói xong nàng vẫn cảm thấy hơi kỳ quái.
Nam nhân nhìn tiểu cô nương ngốc nghếch trước mặt, không nhịn được bật cười: "Là nô tài tới cưới công chúa."
Nói xong lại nhận ra Lục Khanh đang nhìn hắn với vẻ mặt ranh mãnh.
"Thật vậy sao? Ngài nguyện ý tới cưới ta sao?"
Hắn mở miệng, còn chưa kịp nói gì đã bị Lục Khanh nhào tới ôm chặt, nhẹ hôn lên đôi môi mỏng.
Đột nhiên tới mềm mại, đem trái tim bị khoá nhiều năm của hắn mở ra.
Trái tim bị nàng trêu chọc đến tê dại, hắn không tự chủ được ôm eo nàng.
Môi nàng có một mùi hương thơm ngọt, giống như một viên trái cây bọc đường, ngọt ngào cùng bá đạo xâm chiếm hắn, khống chế được hắn rồi xông vào tim hắn.
Làm hắn quên hết tất cả, quên cả ngày hôm nay là ngày nào.

Trong lúc hắn không tự chủ được mà muốn càng nhiều thì nàng rời đi, duỗi tay lưu luyến vuốt ve mặt hắn; "Cửu Cửu, tin ta, bản công chúa sẽ không để chàng chịu tổn thương đâu, chờ ta."
Nói xong nàng cầm hộp đồ ăn rời đi.
Mới ra khỏi cửa Hình bộ, nàng liền thấy Mạc Ly đứng đó.
Hắn tiến lại gần, thấp giọng nói: "Công chúa, sứ thần được cử đi đưa thành khế sau khi tiến vào địa phận Bắc quốc đột nhiên gặp phải đạo phỉ, thành khế bị cướp không còn một tờ."
"Cái gì?" Lục Khanh cả kinh.
Của hồi môn của nàng bị trộm rồi?!
Sao có thể?
Nàng lập tức chạy tới Ngự Thư Phòng, phát hiện phụ hoàng đang triệu tập các đại thần thảo luận nên chỉ có thể đi về.
Trở về Kiêu Dương Điện, Khương Thù lại bị khống chế, ngoài cửa còn có đại nội thị vệ canh gác.

Hắn bị giới hạn phạm vi hết mức có thể, giới hạn trong một căn phòng nhỏ trong Kiêu Dương Điện.
Mà biết được tin nàng trở về, Khương Noãn nôn nóng chạy tới: "Khanh Khanh, nghe nói người phụ hoàng ta phái đến giao thành khế nửa đường bị người ta cướp rồi? Ca ca ta có phải sẽ không trở về được nữa?"
Lục Khanh thần sắc phức tạp.
"Chuyện này ta cũng không rõ lắm, phải tiếp tục điều tra."
Nếu không có thành khế, Khương Thù tám chín phần là không trở về được.
"Nhưng phụ hoàng đã rất có thành ý mang thành khế đến rồi, bị cướp cũng không phải lỗi của người." Khương Noãn ôm cánh tay nàng: "Khanh Khanh, ngươi có thể giúp Khương Thù ca ca không?".