"Người... Sao người lại tới đây?" Đến cả giọng nói cũng mang theo vài phần trẻ con.
Lục Khanh phát hiện bản thân tức giận không nổi nữa rồi.
"Tại sao ta lại tới? Ngài nói xem tại sao ta lại phải tới? Ta tới để xem ngài đã chết hay chưa!"
Lục Khanh tức giận nói: "Vậy mà ngài liên tục hai lần cho bản công chúa leo cây, có phải Đốc Công đại nhân đây thấy thế giới này không còn tươi đẹp nữa, muốn bản công chúa một đao tiễn ngài xuống hoàng tuyền hay không?"
"Không... Không có." Hắn lẩm bẩm, cầm tay nàng dắt đi "Nàng tới đây."
Hắn đưa nàng tới hậu viện, trong viện có một gốc quế hoa, bên cạnh đặt một bàn gỗ nhỏ bên trên còn dập dìu ánh nến, hoa quả, trà bánh bày biện đủ cả, có thể thấy người nào đó rất dụng tâm bày trí.
"Nàng ngồi đi." Hắn ngồi xuống bên cạnh sau đó thuận thế bế Quân Bảo đang nằm ăn cỏ bên cạnh lên.
Lục Khanh sợ ngây người.
Quân Diễm Cửu uống say hệt như đứa trẻ lên sáu vậy!
"Ngài vì ta mà chuẩn bị sao?"
Quân Diễm Cửu ngốc manh gật đầu thật mạnh.
Lục Khanh cuối cùng cũng hiểu rõ. Nếu đã chuẩn bị kỳ công như vậy mà không mời nàng tới, nhiều khả năng là sợ nàng thấy được dáng vẻ say rượu lúc này.
Nhưng hắn trăm tính ngàn tính cũng không tính tới nàng sẽ xông thẳng tới.
Cổ nhân có câu người say hay nói thật lòng, Lục Khanh mơ hồ cảm thấy lần này mình bắt được cơ hội hiếm có.
"Quân Diễm Cửu." Lục Khanh mở miệng.
"Bắt ngài dọn đến bên cạnh Kiêu Dương Điện, ngài giận rồi sao?"
Quân Diễm Cửu lắc đầu: "Không tức giận."
"Vậy ngài có vui không?"
Quân Diễm Cửu không trả lời.
Lục Khanh đáy mắt đượm buồn.
Lúc sau người đối diện dường như mới phản ứng lại, ngẩng đầu cười ngây ngốc "Vui lắm."
Lục Khanh cảm thấy hắn uống say đến choáng váng rồi bèn vươn tay quơ quơ trước mặt "Ngài nhìn kỹ xem ta là ai?"
Quân Diễm Cửu ánh mắt mê ly nhìn nàng, giọng nói từ tính dễ nghe "Công chúa nha."
Nghe hắn nói ra hai chữ này, Lục Khanh thở phào một hơi.
"Vậy ngài thích ta không?"
"Ta..." Quân Diễm Cửu thẹn thùng cúi gằm mặt, sau một lúc suy nghĩ liền vén váy nàng lên, diễn lại một màn kiểm tra nốt ruồi son trước kia.
" Công chúa... eo... mềm lắm."
Lục Khanh mở to hai mắt.
Đây là đáp án kiểu gì thế? Tên thái giám chết bầm này vậy mà lại là eo khống?
Nàng lại hỏi tiếp.
"Vậy Quân Diễm Cửu, ngài rốt cuộc có phải thái giám không?"
Vừa dứt lời hắn đột nhiên bắt được tay nàng.
"Người..." Hắn bình tĩnh nhìn nàng. "Người đoán đi."
Trong ánh mắt khiếp sợ của nàng, hắn nắm tay nàng chầm rãi đi xuống.
Lục Khanh mở to hai mắt, theo bản năng rụt tay về, trong lòng hỗn loạn đến mức không dám thở mạnh.
"Ngài!"
Trái tim nhỏ của nàng đập loạn.
Nhưng mà ngay thời điểm tay nàng sắp đụng phải thứ kia, hắn đột nhiên "cộc" một tiếng, úp mặt vào bàn, ngủ rồi.
Lục Khanh nhẹ nhàng thở hắt ra.
Chuyện gì vậy? Không phải mượn men say giở trò lưu manh đấy chứ?
Nếu quả thật như vậy thì cũng quá xấu xa rồi!
Lục Khanh rút tay ra, đứng dậy, vẫy tay, Tiểu Phúc tử xa xa lật đật chạy tới.
"Đỡ gia của các ngươi về nghỉ ngơi đi."
"Vâng, công chúa."
Tiểu Phúc tử đỡ Quân Diễm Cửu về phòng, Lục Khanh cũng đứng dậy về Kiêu Dương Điện.
Nàng về phòng rót một tách trà, cũng chưa vội ngủ ngay. Một đạo hắc ảnh loé lên, Mạc Ly xuất hiện.
Lục Khanh mân mê chén tử sa: "Đám người ám sát ta ở sơn trang, xác định là Khương Thù làm?"
Mạc Ly nơi: "Chết vô đối chứng, thuộc hạ chỉ có thể xác định là người Khương quốc, không dám khẳng định do Khương Thù phái đến."
Lục Khanh cười lạnh: "Trừ hắn ra còn có thể là ai chứ?"
"Còn có Khương hoàng."
"Có lý, đến bây giờ ông ta hẳn đã biết người bắt sống thái tử ngày đó chính là bản công chúa."
"Khương quốc bên kia có động tĩnh gì không?" Lục Khanh suy tư.
Mạc Ly nói: "Khương quốc gần đây lan truyền một tin đồn."
"Tin gì?"
"Đệ nhất thái tử Khương quốc vẫn chưa chết."
Lục Khanh nghi hoặc "Đệ nhất thái tử?"