Một canh giờ sau,Tô Diệc Thừa liền nghe được công chúa đêm nay hạ dược hắn,đem gạo nấu thành cơm.Hắn sửng sốt một lúc,rồi sau đó vuốt cằm cười.Hắn chắc chắn,vị công chúa ngây thơ ngu ngốc kia vẫn là thích hắn,bằng không,sẽ không tự mình dâng đến cửa.Còn về tên thái giám chết bầm kia,nguyên nhân là vì kiêng kị hắn sao?.Nghĩ được như vậy thì công chúa này cũng không ngốc,chỉ là...nàng sao có thể là đối thủ của lão cáo già kia chứ?
Mặc dù nghĩ thế,hắn vẫn rất mong chờ đêm nay,như vậy,kế hoạch của hắn liền có thể thực hiện.Hắn sẽ làm cho tất cả biết chuyện này,như vậy,công chúa không thể không gả cho hắn.Nghĩ đến đây,hắn lập tức đi lập danh sách,làm thiệp mời lặng lẽ đưa đi.
Đến đêm,hắn dựa theo ước định,đi đến tửu lâu.
Quả nhiên,vừa ngồi xuống không lâu đã thấy Lục Khanh bước tới,y phục lộng lẫy tinh xảo.
Đẩy cửa ra,hắn còn làm ra vẻ kinh ngạc:"Công chúa,sao lại là người,còn Lục viên ngoại đâu?"
Lục Khanh nói:"Thực ra không có viên ngoại nào cả,là chính bản công chúa muốn gặp chàng."
Tô Diệc Thừa vẻ mặt đầy kinh ngạc.
"Công chúa muốn gặp vi thần,trực tiếp triệu kiến là được,hà cớ gì phải lấy danh Lục đại nhân để gặp mặt?"
"Bởi vì..."
Thâý nàng che che giấu giấu,trong lòng hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Bởi vì ta có chuyện muốn cùng Tô đại nhân giãi bày,ở trong cung nói chuyện,chỉ sợ có điểm không tiện,làm Tô đại nhân chê cười rồi."
"Sẽ không." Hắn nhấp một ngụm trà.
"Công chúa có gì phân phó,người cứ việc nói,đừng ngại."
"Tô đại nhân quả nhiên là người rộng lượng!" Lục Khanh khen ngợi một câu,sau đó tiếp lời:"Bản công chúa nghe nói Tô đại nhân có một xưởng đóng tàu,ta vừa hay lại có một vị bằng hữu làm ăn buôn bán,đang cần một ít tàu thủy cỡ lớn để vận chuyển,ta muốn cùng Tô đại nhân thương lượng một bản thuê thuyền.
"Thuê thuyền của Tô đại nhân,mỗi con một trăm lượng một năm,thuê ba năm,ngài thấy thế nào?"
Tô Diệc Thừa đương nhiên chỉ nghĩ đây là một cái cớ ngụy trang,hắn không hề tin nàng thật sự có người gọi là "Bằng hữu" đó.Chỉ là,xem dáng vẻ giả bộ nghiêm túc của nàng liền cảm thấy buồn cười.Vì thế nói:"Đã là thỉnh cầu của công chúa,Tô mỗ cư nhiên sẽ không chối từ."
"Đây là bản khế ước,Tô đại nhân nhìn kĩ xem." Một bản khế ước rất nhanh được Lục Khanh chuyển đến.
"Tô đại nhân,ngài cần xem xét cẩn thận,miễn cho sau này ngài nói bản công chúa hố ngài."
Tô Diệc Thừa trong lòng cười,nàng chuẩn bị cũng thật là đầy đủ a.Bất quá là,ý của túy ông chẳng nằm ở rượu.Vì thế,phối hợp diễn với nàng một chút,căn bản không nhìn kĩ đã điền tên mình lên giấy.
Lục Khanh thu thảo xong khế ước, bỗng nhiên ôm chặt bụng.
"Tô đại nhân,bụng ta có điểm không thoải mái,trên bàn đã bày đủ thức ăn và rượu quý,Tô đại nhân ăn trước, bản công chúa lát nữa lập tức quay lại."
Tô Diệc Thừa đánh mắt qua bàn rượu thịt,cười đến ý vị thâm sâu.
"Được,ta ở chỗ này chờ công chúa."
Lục Khanh đứng dậy bước ra cửa,bên ngoài,một vị nam nhân áo bào tím sẫm đã đứng đợi tự bao giờ.
Mỗi khi xuất cung,Quân Diễm Cửu đều sẽ dùng một chiếc mặt nạ vàng che đi non nửa dung mạo.Nhưng dù vậy,chỉ bằng sườn mặt tuấn mỹ cùng dáng người cao thẳng,mọi người đi qua cũng không thể kiềm lòng mà ngoái lại chiêm ngưỡng.
Mỹ nhân,quả thực là mỹ nhân.
Nàng đem bản khế ước trong tay giao cho y,cười cười:"Xưởng đóng tàu đã được ký xuống,như vậy,Cửu Cửu về sau có thể tùy ý định đoạt.Tăng bên này,giảm bên kia,trực tiếp làm suy yếu thế lực của hắn."
Khế ước trong tay,tâm trạng y lại có chút ngoài ý muốn,biểu tình phức tạp nhìn nàng.Rất ít người biết,cạnh tranh với xưởng đóng tàu của Tô Diệc Thừa là sản nghiệp của y,mà đang trông coi việc làm ăn cũng là thân tín,Công chúa điện hạ,biết tin này từ đâu?"
"Công chúa là vì thần,cùng hắn kí khế ước?"
"Đương nhiên a! Ta tất nhiên phải chiếu cố người nhà rồi!" Nàng nháy nháy nhắt.
Đôi mắt y sáng lên một chút.Giây tiếp theo kéo tay nàng vào một phòng bên cạnh.
Ngay ở lúc Lục Khanh cho rằng y định làm gì nàng,lại thâý y vẻ mặt cảnh giác xuyên qua khe nhỏ,nhìn chằm chằm vào cửa.
Hai người vừa trốn vào phòng,liền nghe được âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
"Tô đại nhân là ở trong phòng này sao?"
Ngoài cửa,có mấy vị đại thần thập thò đi tới,liếc nhìn phòng cách vách,che miệng cười trộm.
Bên trong phòng.
Dùng bữa được một lát,Tô Diệc Thừa đã thấy trong lòng khô khốc.Hắn kéo cổ áo,cong môi,tiếp tục ăn.Một miếng lại một miếng,càng ăn càng khô nóng.Ngay thời điểm hắn nóng tới sắp nổ tung,"kẽo kẹt" một tiếng,cửa bị đẩy ra,một dáng người yểu điệu tiến vào.
Đôi tay nhỏ mềm mại không xương thò vào trong ngực,Tô Diệc Thừa trợn mắt,lọt vào trong tầm mắt là một mỹ nữ,xiêm y cơ hồ xuyên thấu,còn mang tấm mạng sa che mắt.
Tô Diệc Thừa buồn cười trong lòng, quả nhiên là da mặt mỏng,còn che che giấu giấu mang mạng che mặt, liền trực tiếp vác nàng lên vai,ném đến bên giường,thô bạo xé nát xiêm y.
Gian phòng cách vách có âm thanh kì quái truyền đến,chọc người ta đỏ mặt.
Lục Khanh tận lực làm bộ không nghe thấy,chọn một miếng thịt Đông Pha béo ngậy đặt vào trong chén Quân Diễm Cửu.
"Cửu Cửu,ngài gầy quá,ăn nhiều thịt một chút nha."
Y lại liếc nàng một cái.
Nàng từng nhìn thấy thân hình y sao? Lại có thể nói y gầy.Ăn thịt sao,y cũng tưởng a...
Ngay lúc này,âm thanh ám muội cách
vách ngày càng lớn,rốt cuộc,"phang' một tiếng,cửa bị đẩy ra.
Một trận âm thanh huyên náo truyền đến,có người khoa trương kinh ngạc hô lên:"Tô đại nhân!"
"Tốt."
Lục Khanh buông đũa,cười nham hiểm:"Đi,Cửu Cửu,chúng ta đi xem náo nhiệt."
Lúc này,cửa phòng cách vách đã đứng kín người,vậy mà hắn lại mời các vị đại thần đến xem chuyện đó.
Tô Diệc Thừa thân mình trần trụi,đẩy nữ tử kia ra,vừa định kêu "công chúa" liền nghe thấy âm thanh Lục Khanh đầy kinh ngạc truyền đến,"Tô đại nhân!"
Hắn đột nhiên kinh hãi,cả người cứng đờ như bị sét đánh.Dược lực trên người còn chưa tiêu tán,nhưng giờ khắc này lại như thanh tỉnh.Hắn đột nhiên nhìn về nữ nhân vừa cùng mình triền miên,giật mạng che mặt nàng xuống,lộ ra một gương mặt đầy mụn và lỗ chân lông.
Đầu óc hắn ong ong,ghê tởm mãnh liệt xộc thẳng lên đỉnh đầu,hắn xốc chăn lên,lao xuống giường.Quân Diễm Cửu dùng bàn tay che khuất đôi mắt Lục Khanh,nổi giận quát:"Tô Diệc Thừa,ngươi làm càn!"
Bàn tay nhỏ của Lục Khanh đặt trên tay Quân Diễm Cửu,dường như muốn kéo ra,nhưng lại sợ thấy cảnh cay mắt,xấu hổ buồn bực nói
"Tô đại nhân,ngươi làm sao có thể làm như vậy,rõ ràng vừa mới cùng ta bàn chuyện làm ăn,như thế nào lại ở trong cùng một căn phòng,làm loại sự tình này..."
Mười vị đại nhân bị Tô Diệc Thừa gọi tới vây xem:!!!!!
Việc này thật không giống với tưởng tượng.
Quân Diễm Cửu dùng ánh mắt lãnh đạm quét qua tất cả:"Các người sao lại ở đây,lại đồng thời xông vào phòng Tô đại nhân?"