Lục Khanh đứng dậy: " Không cần, Không kịp nữa rồi. "
Loại độc này phải uống mới phát huy tác dụng, hơn nữa còn vô cùng đắng, không ai có khả năng ép hắn uống vào bởi vì bất kể phát ra âm thanh hay tiếng giãy giụa đều thu hút thị vệ tới.
Cho nên
Độc dược chính là do hắn tự mình uống.
" Cái tên ngu này, đang yên lành lại tự mình uống độc, chẳng nhẽ hắn không biết loại độc này một khi uống vào sẽ dẫn đến thủng dạ dày, cửu tử nhất sinh sao? Thân là trữ quân Khương quốc, liền như vậy muốn chết? "
Lục Khanh tràn đầy nghi hoặc.
Cung nhân đang thu dọn một tòa thiên điện cho Khương Thù tĩnh dưỡng, Lục Khanh lại sai người bưng tới một chậu nước muối to, trực tiếp bóp miệng ép Khương Thù uống hết, sau đó lại sai một tiểu thái giám móc hết nước vừa uống nhổ ra.
Kỳ thật nàng biết trên người có một huyệt vị, có thể làm hắn nhổ ra dễ dàng, nhưng ở tình huống không làm hại đến tính mạng hắn, liền muốn cơ thể hắn chịu tra tấn nhiều chút.
Từ nãy đến giờ Khương Thù vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa sắc mặt ngày càng trắng bệch, cứ như vậy đến ba lần, Lục Khanh mới đem tàn dư chất độc trong dạ dày rửa sạch sẽ.
Còn lại hầu như đã xâm nhập vào trong máu, chỉ có thể châm cứu.
Việc này tất nhiên Lục Khanh sẽ không đích thân làm. Dù gì cũng là nam nhân, trừ bỏ Quân Diễm Cửu, cơ thể ai nàng cũng lười để ý. Dùng bút viết một ít phương pháp châm cứu, nàng trực tiếp đưa cho thái y dựa theo mà làm.
Thái y đương nhiên sẽ hồ nghi, nhưng mệnh công chúa không ai dám trái. Lấy tính tình của nàng mà nói, dù có kêu ông chặt thành tám khối ông cũng không dám trái lệnh.
Làm xong những việc này, nàng không nhanh không chậm bày ra một bàn nhỏ, ung dung ngồi bóc lựu.
Chốc lát sau, thái y đi ra kinh hỉ nói: " Công chúa! Ngân châm đều bị nhuộm đen! Quả nhiên là trúng độc, hiện tại toàn bộ độc tố đã bị ép ra. "
Vừa đúng lúc gặp Quân Diễm Cửu từ hành lang đi tới vừa vặn nghe thấy.
Hắn tới bởi vì nghe chuyện công chúa đã đem Khương Thù chuyển vào Kiêu Dương Điện, vậy mà lúc nãy lại nghe thái giám kia cao hứng nói bài trừ độc tố?
Y đứng từ xa chăm chú nhìn nữ tử kia.
Kinh doanh, võ thuật, cầm kỹ, binh lược, y thuật. Nàng rốt cuộc còn mang đến cho y bao nhiêu kinh hỉ?
Ngay cả toàn bộ thái y Thái y viện đều
kết luận Khương Thù là nhiễm trùng vết thương, sao nàng lại có thể nhận ra hắn trúng độc?
" Công chúa, bệnh trạng của hắn với nhiễm trùng dẫn tới phát sốt, hôn mê rất giống nhau, người sao có thể kết luận hắn trúng độc? " Một tiểu thái y tò mò hỏi.
Lục Khanh nói: " Có khả năng ta trời sinh khứu giác nhạy bén, ở thời điểm bước vào nhà lao ngửi được một mùi dược vị nhàn nhạt, cho nên ta hoài nghi hắn trúng độc. Còn có, một vết thương vốn dĩ đã khép miệng lại đột nhiên nhiễm trùng, các ngươi không cảm thấy có điểm kì lạ sao? "
Tiểu thái y gật đầu bừng tỉnh ngộ.
" Còn có. "
Lục Khanh tiếp tục phân tích " Miệng vết thương nhiễm trùng dẫn tới hôn mê tuy thoạt nhìn tương đồng với trúng độc, nhưng chung quy lại vẫn là khác nhau rất lớn.
Miệng vết thương nhiễm trùng sẽ không lập tức gây nguy hiểm đến tính mạng, mà trúng độc ấy mà, nếu không kịp thời giải độc, độc tính sẽ lan rộng, vô cùng nguy hiểm. Nói cách khác, nếu như điều trị theo hướng nhiễm trùng, e là hắn sống không qua buổi tối nay. "
Tiểu thái y há hốc, nhìn Lục Khanh đầy sùng bái.
Chính là ngay cả sư phó của hắn cũng không chẩn ra trúng độc, công chúa thế mà phát hiện bất thường, cứu thái tử một mạng.
Lúc này có lẽ Quân Diễm Cửu ở hành lang đã lâu, hơi thở có phần không ổn định, Lục Khanh liền nhận ra sự tồn tại của y, cảnh giác hô lên " Ai? "
Một hạt lựu " vèo " xuyên qua lá cây hướng y bay tới, y dùng hai tay vững vàng kẹp lấy đồng thời phi ra một mẩu lá cây về phía nàng.
Lục Khanh lúc này mới nhận ra, cười rạng rỡ " Cửu Cửu "
Tiểu thái y thấy Quân Diễm Cửu liền cúi đầu cáo lui.
" Tình hình Khương Thù thế nào rồi? " Quân Diễm Cửu hỏi.
Lục Khanh thẳng thắn: " Ta hoài nghi có người âm thầm hãm hại Khương Thù. "
" Ai? "
Lục Khanh nhăn mày: " Không rõ lắm, nhưng ta có thể khẳng định Khương Thù biết rõ người này. "
Đồng tử Quân Diễm Cửu hơi co rút.
Lục Khanh tiếp tục phân tích: " Còn chưa tới bước đường cùng, Khương Thù chắc chắn biết rox mình bị bắt đi chắc chắn phụ hoàng mẫu hậu nhất định sẽ tìm mọi cách cứu hắn, thân là trữ quân Khương quốc, nhất định sẽ không tự mình tìm chết. "
Lục Khanh híp mắt: " Cho nên ta phỏng đoán, có người đưa cho hắn viên thuốc độc này, dụ hắn uống vào. Hắn khả năng cao không biết đây là thuốc độc mà chỉ nghĩ là giả bệnh rời nhà giam, sau đó tìm cách bỏ trốn. "
Quân Diễm Cửu thần sắc trở nên nghiêm nghị.
" Công chúa cảm thấy là ai làm? "
Lục Khanh nhún nhún vai: " Ta cũng không biết là ai a. "
Nàng cầm lấy một quả lựu, động tác thuần thục chia cho Quân Diễm Cửu một nửa.
" Người này có hai khả năng, một là muốn thần không biết quỷ không hay diệt trừ Khương Thù, mặt khác chính là muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước. Theo ta thấy dựa vào thân phận trữ quân của hắn, khả năng phía trước tương đối lớn, chính là người hoàng tử khác phái tới. "
Quân Diễm Cửu nhướng mày: " Khó tưởng tượng, công chúa đối với phá án có không ít bản lĩnh. "
Lục Khanh ném vài hạt lựu đỏ vào trong miệng, cười cười: " Bản lĩnh gì chứ, bản công chúa đây chính là đoán mò, chỉ cần Khương Thù không mất mạng, bản công chúa liền không có liên can. "
Tuy rằng nàng vô cùng muốn Khương Thù chết quách đi, nhưng vì quan hệ hai nước, nàng đành phải nhịn chút vậy.
Thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống Khương Thù mới từ từ tỉnh dậy.
Vết thương trên người đều đã được băng bó kĩ lưỡng, chỉ là chỉ cần động là đau, lục phủ ngũ tạng như không còn là của chính mình, liên tục truyền đến từng đợt nóng bỏng.
" Nước, nước... "
Hắn vừa mới mở mặt liền thấy một bóng dáng quen thuộc, đồng tử chợt co rút.
" Ngươi là ai?! "
Người trước mắt chẳng phải là cái tên gia hỏa kia sao, nhưng tại sao lại mặc nữ trang?
Lục Khanh hiện tại mặc một bộ cung trang hồng phấn, tóc mái đính một ít pha lê cùng ngọc lưu ly, kết thành một dải tinh xảo, sáng lấp lánh, hắn mơ hồ cảm thấy như thần tiên hạ phàm giống nhau.
Chết tiệt! Tại sao lại đẹp như vậy?
Lục Khanh kiêu căng liếc hắn, ngạo nghễ nói
" Bà đây là Bắc quốc trưởng công chúa, Lục Khanh. "
lồng ngực Khương Thù kịch liệt chấn động.
Cái tên bắt hắn đi, lại còn ngang ngược đâm hắn một đao, vậy mà lại là nữ nhân???
Mà Lục Khanh cũng không cho hắn thời gian tiêu hóa sự thật này, lạnh lùng hỏi: " Nói, là ai đã đưa ngươi độc dược. "
" Độc dược? "Khương Thù bộ dạng không hiểu mô tê gì, mở miệng mới phát hiện giọng nói khàn đến kì lạ.
Lục Khanh cười: " Không nói thì không có nước uống, từ giờ, một giọt nước cũng không cho ngươi. Ly này là ly nước duy nhất hôm nay của ngươi. "
Khương Thù liếm đôi môi khô khốc, cổ họng khô đến phát ngứa, lục phủ ngũ tạng dều như đang kêu gào.
Vì thế hắn giương mắt trông ngóng nhìn nàng: " Không lừa ngươi, ta thật sự không có lừa ngươi. "
Lục Khanh nhìn hắn, lạnh lùng cười, sau đó cầm ly nước bắt đầu uống.
Khương Thù nằm trên giường nhìn chằm chằm cổ họng nàng chuyển động, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng nước chảy, trơ mắt nhìn ly nước vơi dần, vơi dần.
Hắn trở nên cuống quýt.
" Nói! Ta nói! "