Trọng Sinh Độc Sủng Cửu Thiên Tuế

Chương 12: Công chúa ngốc đến cún con còn không đánh được, nhất định không phải nàng




Lúc này, Lục Khanh ngồi ở tửu lầu, một chân tùy tiện đạp lên ghế, cả người toả ra khí chất đại gia.

Phía sau còn có hạ nhân đứng mát xa.

Trong tay cần một chùm nho tươi rói vừa được rửa sạch sẽ.

Bên cạnh nàng còn có một thân ảnh mặc hắc y luôn luôn túc trực.

Trên mặt đất la liệt sát thủ đều đang ngoan ngoãn lau nhà.

Mà lúc này, thủ lĩnh đám sát thủ đang quỳ gối trước mặt nàng.

" Nói, là ai phái các ngươi tới?" Lục Khanh lười biếng hỏi.

Tên thủ lĩnh nghiến răng nghiến lợi: " Không ai phái bọn ta tới, bọn ta thấy toà tửu lâu này bỏ phế nhiều tháng, liền coi nơi này như địa điểm tụ họp, không biết nó đã được mua lại."

Lục Khanh mí mắt chả buồn nâng, nắm lấy quả nho xanh, hướng huyệt vị nào đó trước ngực tên thủ lĩnh ném tới, hắn ta lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến cả người run rẩy, không thể ngừng được.

" Ngươi không thành thật." Lục Khanh nói.

" Không thành thật thì phải trả giá."

Sau khi cười đủ nửa tuần trà, cả cơ mặt hắn bắt đầu co rút.

Nàng lại ném đi một quả nho chín. Lúc này tên thủ lĩnh mới ngừng cười, cả người ngã gục trên mặt đất.

" Còn không mau thành thật?" Lục Khanh nói tiếp: " Bản công tử có ngàn vạn phương pháp làm ngươi sống không bằng chết! Ngươi có muốn thử không? "

" Được, ta nói, ta nói."



Tên thủ lĩnh mặt như cá chết, mồm há to thở hổn hển.

" Là, là Cửu gia lệnh chúng ta mai phục tại nơi này, ám sát ngươi! "

Két...

Ngay lúc này, Quân Diễm Cửu một tay đẩy cửa ra, sắc mặt âm trầm từ bên ngoài bước vào.

" Ai?" Một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Tên thủ lĩnh tức khắc run rẩy không thôi.

Này chẳng phải trời tuyệt đường sống của hắn sao.

" Cửu gia~,ngài đến rồi? " Lục Khanh ngẩng đầu cười, để lộ hàm răng trắng muốt.

Quân Diễm Cửu nhàn nhạt liếc nàng một cái " Đây cũng là địa phận của ta, ta tới xem chút."

Y là ở trong cung nghe tin nàng bị ám sát mới đến, đánh giá một lượt, xác nhận nàng không có việc gì liền đem ánh mắt dừng trên người nam nhân đang ôm kiếm cạnh nàng.

Y đương nhiên nghĩ nàng thoát hiểm bởi vì bên người có Mạc Ly.

Lục Khanh nghe lời, phe phẩy cậy quạt: " Có thể, có thể tới, Cửu gia muốn tới đương nhiên là hoan nghênh, chỉ là không khéo, ngay ngày tửu lầu đang quét tước dọn dẹp, sợ Cửu gia bị bụi bặm làm khó chịu."

Quân Diễm Cửu nhàn nhạt mở miệng " Nếu Lục gia đây đã không để bụng, ta hà cớ gì lại phải để ý? "

Nói xong liền tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống cạnh nàng, thuận tay cầm một quả nho trên bàn bỏ vào miệng.

Trên mặt đất, đám sát thủ vừa lau nhà vừa run bầm bật.

Sau khi quét tước vệ sinh xong xuôi hết bốn tầng lầu mới thả đám sát thủ ấy về nhà.

Nàng nâng tách trà trong tay, nhàn nhã nói " Ta đã sắp xếp người đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, cũng đã dán thông cáo tuyển tiểu nhị, tửu lầu rất nhanh liền có thể khai trương, còn đầu bếp thì trực tiếp chọn ngự trù trong cung đi."

Quân Diễm Cửu có chút bất ngờ: " Công chúa thật sự muốn mở tửu lầu?"

" Đúng vậy nha." Lục Khanh ngọt giọng nói, trong đó còn mang theo ý cười." Ta thật sự, đối với mọi thứ luôn thập phần nghiêm túc." Vừa nói vừa dùng đôi mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm y.

Quân Diễm Cửu không được tự nhiên đem ánh mắt rời đi.

Y cảm thấy công chúa bây giờ hình như có chút thay đổi.



Tuy lúc trước không thân, nhưng vẫn cảm nhận được nàng là một tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, lại vì thân phận công chúa, được phụ hoàng nâng niu sủng nịnh trong lòng bàn tay nên đôi khi có chút ương ngạnh.

Tuy hiện giờ vẫn ương ngạnh như thế nhưng lại mang theo cảm giác áp bách, dường như có thể ngăn chặn y.

Còn đôi mắt kia, tuy rằng nhìn qua vẫn là tinh nghịch sống động như xưa, lại nhiều thêm một phần sâu sắc tang thương mà y không thể lý giải, cảm giác như nàng đã trải qua rất nhiều sự tình mới có được ánh mắt này.

Nhưng chỉ trong giây lát nàng lại khôi phục lại dáng vẻ không chút để tâm, dường như vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác của y.

Nàng ăn xong quả nho cuối cùng trên mâm liền phủi áo đứng dậy

" Đi, chúng ta đi làm chút chuyện."

Trên tay nàng có đầy đủ bằng chứng, là vừa rồi tên thủ lĩnh đã điểm chỉ, thừa nhận kẻ đứng sau sai sử chính là Tô Diệc Thừa.

Lúc này, Tô Diệc Thừa ngồi trong phủ đệ nghe tùy tùng truyền tin đến, cả mặt sa sầm.

Rầm...

Hắn một chưởng đập lên bàn trà: " Cả một lũ phế vật! Đến một tên ngốc cũng đối phó không xong! "

Trên mặt đám thủ hạ như đưa đám: " Chúng ta cũng không biết, tên ngốc kia nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy mà võ công thật thâm hậu! Đã tìm hết sát thủ mạnh nhất trong kinh thành rồi, bất quá, bọn chúng đã trải qua khoá huấn luyện đặc biệt, chắc chắn sẽ không hé răng để lộ nửa lời. "

Tô Diệc Thừa trừng mắt, hỏi Tô Mãnh bên cạnh " Tra được cái gì rồi, tên tiểu tử kia, rốt cuộc có thân phận gì? "

" Là...hình như là..." Tô Mãnh hoài nghi một người nhưng không dám nói

" Rốt cuộc là ai? "

" Giống như...giống như là công chúa! "

" Công chúa? " Tô Diệc Thừa thần sắc thay đổi thất thường.

" Chuyện này không có khả năng. Nữ nhân kia tay trói gà không chặt, từ nhỏ chưa bao giờ học qua võ công, cún nhỏ không biết chừng còn đánh không lại, nhất định không có khả năng là nàng."

" Vị công tử kia thuộc hạ không thể điều tra ra. Ở kinh thành này thuộc hạ đã đem tất cả các vị công tử ra tra một loạt, hiển nhiên không có vị nào như vậy, trừ phi, là người nước khác. Nghe nói, Quân Diễm Cửu âm thầm cùng Khương quốc qua lại mật thiết, có khả năng không, là người của Khương quốc? "

Tô Diệc Thừa ánh mắt càng thêm sắc bén.

" Người của Khương quốc? "

" Ta không quan tâm hắn có thân phận gì, chỉ cần động đến ta, chính là ngươi đáng chết."



" Ta cảm thấy vị Lục công tử này không đơn giản, chú ý quan sát."

Vừa mới dứt lời liền nghe hạ nhân trong phủ đến bẩm báo.

" Đại nhân! Quân Diễm Cửu tới, trông không giống có ý tốt."

Không cần tới một lúc, Quân Diễm Cửu mang theo thủ vệ Đông Xưởng, oanh oanh liệt liệt xông vào Tô phủ.

" Tô đại nhân đây là có ý tứ gì?"

Quân Diễm Cửu đi thẳng vào vấn đề, chính là thái độ chất vấn hỏi tội.

Tô Diệc Thừa sửng sốt giây lát, sau đó cười nói " Đốc Công đại nhân đường đột đến đây, có chuyện gì sao?"

" Có chuyện gì không phải trong lòng Tô đại nhân biết rõ sao? Ta cùng với Tô đại nhân trước nay nước sông không phạm nước giếng, chính là bởi vì hôm qua có giúp bằng hữu giành tửu lầu với Tô đại nhân, ngài liền sắp xếp sát thủ, ở địa bàn của ta tính đuổi cùng giết tận sao? "

Tô Diệc Thừa vẫn là bộ dáng ngây thơ bối rối: " Đốc Công đại nhân có phải đang hiểu lầm gì đó? Sát thủ? Sát thủ nào cơ? Ta cũng không có sắp xếp."

Quân Diễm Cửu mặt không cảm xúc, từ trong tay áo móc ra một tờ giấy thú tội có dấu vân tay của tên thủ lĩnh, đứng trước mặt hắn giơ lên.

Tô Diệc Thừa đã tức giận đến gân xanh nhảy nhót, âm thầm liếc Tô Mãnh một cái, nghĩ thầm, vừa rồi thề cái gì mà đám sát thủ rất có tổ chức, kinh nghiệm, cả bọn đều là một đám phế vật.

Hắn mặt không biến sắc.

" Như thế nào chỉ vì lời nói bừa của tên sát thủ, ắt hẳn có người muốn chia rẽ, châm ngòi li gián. Ta và đốc quân không quen không biết. Này rõ ràng là vu khống hãm hại ta."

" Ồ? "

Quân Diễm Cửu cười nhạo một tiếng ; " Quan hệ của ta và ngài vốn dĩ đã không tốt, còn cần đến kế li gián sao? Đại nhân coi mình như một kẻ ngốc cũng đừng nên nghĩ người khác cũng giống như mình."