Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương - Chương 46: Chuẩn bị rời đi




Xong chuyện Dương Phàm bế cô nàng lên, hắn không muốn để cho cô nàng thấy cảnh máu tanh đó nhưng hắn không thể không làm vậy. Còn tên kia thì khiếp hãi hắn không ngờ đến một người trẻ tuổi lại máu lạnh như vậy, hắn cũng quên mất là mình bây giờ không còn là đàn ông nữa.

Ra đến xe. Cô nàng đã tỉnh lại, nàng đưa tay quàng qua cổ hắn cảm giác được sự an toàn khi ở cạnh hắn." Dương Phàm! anh đã giết người. Nàng rất bình tĩnh nói. Tuy hắn đã giết người nhưng cô nàng làm sao có thể để hắn bị bắt được cơ chứ.

- Anh My! chuyện này cũng không có gì, là bọn chúng ngu ngốc thôi. Chuyện này đối với hắn thì có là gì, cho dù cảnh sát có bắt được hắn cũng không thể làm được gì hắn.

" Nhưng mà... Cô nàng vẫn không an tâm về chuyện này, Dương Phàm làm vậy một phần cũng là do nàng mà ra." Nếu như em không giận dỗi rời đi thì chuyện này sẽ không sảy ra.

" Tiểu My ngốc! ta nói không sao thì nàng cũng không cần nghĩ ngợi đến chuyện này nữa.

Dương Phàm mở cửa xe đặt cô nàng vào trong xe. Rời khỏi lòng hắn nàng cảm giác được sự mất mát khó tả, cảm giác như nàng sẽ không được gặp hắn vậy. Dương Phàm khởi động chiếc xe chở cô nàng về.

Về đến nhà.

Từ bên trong Trương Hạo bước ra, thấy hai người về ông liền gọi cả hai vô trong.

" Dương phàm! đúng như lời cậu nói, ta đã cho người đi điều tra cuối cùng cũng biết kẻ đứng đằng sau là ai. Ông rất từ tốn nói.

- Tôi nghĩ ông không cần nói đâu, vì lúc sáng Anh My đã bị bọn chúng bắt rồi. Dương Phàm nói.

" Cái gì! tiểu My bị bọn chúng bắt, vậy tên bắt con bé là ai. Ông không biết người bắt Anh My có phải là tên đứng sau mọi chuyện không.

" Ta chỉ biết bọn thuộc hạ của hắn gọi là Anh Vũ. Dương Phàm miêu tả lại hình dáng của tên đó cho Trương Hạo biết.

" Có phải hắn không?. Ông không nhịn được đưa ra một tấm ảnh để Dương Phàm xác nhận.

- Phải, là hắn. Dương Phàm nói nhưng hắn chằng thèm nhìn, chỉ liếc qua là hắn đã thấy rất rõ rồi.

" Hắn chính là kẻ chủ mưu, bên công ty hắn và ta đều cạnh tranh một miếng đất rất tốt để xây khách sạn, do ta có được miếng đất đó hắn đã nhằm vào Anh My mục đích của hắn là để ta bỏ miếng đất đó.

" Được rồi! chuyện của tôi cũng đã xong, đến lúc tôi phải quay về. Dương Phàm nói, hắn đã giúp cô nàng xong chuyện này nên cũng sẽ rời đi.

" Cậu phải đi ngay sao?. Trương Hạo cũng hơi bất ngờ về chuyện này.

- Phải!

" Ở đây có tấm chi phiếu cậu muốn điền bao nhiêu cũng được. Ông đưa cho hắn một tấm chi phiếu trống và chữ kí của ông.

- Không cần phải như vậy đâu, tôi làm chuyện này không phải vì tiền. Dương Phàm là ai chứ, hắn chỉ muốn giúp cô nàng chứ không phải là giúp Trương Hạo, hơn nữa hắn chắc chắn một điều cô nàng này sẽ đòi theo hắn, đây mới là điều hắn đau đầu.

Thấy hắn muốn rời đi Anh My đứng dậy lên phòng của mình sách theo chiếc vali mà nàng đã thu dọn đồ của mình vào từ trước, nàng biết sẽ nhanh thôi Dương Phàm sẽ rời đi cho nên nàng đã thu dọn chúng từ trước.

" Tiểu My! con sách theo vali định đi đâu. Thấy con gái lên phòng rồi sách xuống chiếc vali ông cảm thấy kì quái nói.

" Còn sẽ theo anh ấy. Cô nàng chỉ vào Dương Phàm mà nói.

- Theo cậu ấy. Ông nhìn Dương Phàm muốn biết câu trả lời của hắn. Nhưng hắn chỉ biết lắc đầu thay cho câu trả lời.

" Tiểu My! chuyện này là sao?. Không có được câu trả lời từ Dương Phàm ông đành quay ra hỏi con gái.

" Không có gì! chỉ là con muốn đi theo anh ấy đến Tô Châu thôi. Nàng nói với bộ mặt vui mừng." Cha không lẽ người định cản con gái sao, hay là người không tin anh ấy không bảo vệ được con. Cô nàng lúc này không vui mừng chút nào.

Thấy con gái như vậy ông đành quay sang nói với Dương Phàm." Dương Phàm! nhờ cậu chăm sóc con bé, lát nữa ta sẽ kêu người lấy vé bay sớm nhất cho hai người.

" Cảm ơn cha!. Cô nàng vui mừng ôm lấy ông một cái, rồi chạy lại phía Dương Phàm ôm lấy cánh tay của hắn nói nhỏ.

" Dương Phàm! Nhờ anh chăm sóc em nhé. Rồi cô nàng làm bộ mặt ngượng ngùng, rất có sắc thái của tiểu hồ ly quyến rũ.