Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương

Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương - Chương 17: Không Thể kiềm Chế




Trải qua chuyện ầm ĩ này, không ai còn tâm trạng hát tiếp. Sau Đó mọi người đều nhìn Dương Phàm bằng một ánh mắt, làm cho hắn cảm thấy nổi da gà.



Ra khỏi phòng, Dương Phàm đến quầy thu ngân, Lâm Hổ thấy hắn đến quầy thu ngân thì hắn tiến lại gần.



- Thiếu Gia, cậu không cần phải trả tiền đâu, có chuyện xảy ra như vậy nào dám thu tiền của Thiếu Gia, chuyện này xin cậu bỏ qua cho.



nhân viên đứng trước quầy thu ngân thấy Lão Đại. Lại cung kính người này là thanh niên trẻ tuổi kia, hơn nữa Lão Đại rất có hình tượng của mình lại gọi hắn là Thiếu Gia, sợ tới trợn tròn cả mắt, không dám tin tưởng mà nhìn Dương Phàm.



Dương Phàm thấy Lâm Hổ nói như vậy, lại thấy nhân viên thu ngân và nhân viên trong đại sảnh đều kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Hổ, nói:



- Nếu anh đã nói vậy, vậy thì xin cảm ơn.



Lâm Hổ thấy Sát Thần như Dương Phàm lại nói cảm ơn với mình, nhất thời xương cốt cũng muốn nhũn ra, vội vàng nói:





- Thiếu Gia khách sáo quá, bây giờ anh muốn đi về sao? Vậy thứ lỗi cho tôi không tiễn.



Rồi hắn tiễn Dương Phàm ra xe, mãi cho đến khi xe của bọn họ đi mất, rồi hắn mới xoay người lại.




- Lão Đại, tên này có lai lịch gì, mà để cho Lão Đại phải khiêm tốn như vậy.



- Tối hôm qua Đại Ca cho người đi triệu tập tất cả bốn người chúng ta, Đại Ca nói tên này không nên động đến hắn, rồi đưa cho bốn người chúng ta một tấm ảnh nói, về thông báo với tất cả anh em trong bang không được động đến hắn, mà phải khiêm tốn với hắn chút, nếu có thể thì lập quan hệ với hắn.



- Lão Đại, xem ra tên này rất có thế lực.



- Đâu chỉ có thế lực, hơn nữa một mình hắn đánh cả trăm người mà không một vết sước, đến một sợi lông cũng không động được đến, vậy mày nghĩ hắn là nhân vật thế nào.




- Thật kinh khủng.



- Vì thế cho nên tao mới phải chạy đến đây, cũng may là còn kịp nếu không tao cũng không tưởng tượng được. Chúng mày cho người đi photo tấm ảnh này ra, rồi đưa cho các anh em, nếu gặp hắn thì tôn kính hắn một chút đừng có gây ra họa, không thì xuống sông mà nuôi cá.



Lúc này khoảng 11 giờ tối, Dương Phàm trở về biệt thự, không có thấy Dương Nguyệt ngồi chờ hắn vê, lên phòng của nàng mở cửa ra cũng không thấy, hắn thất vọng quay về phòng của mình.



Mở cửa ra, đập vào mắt hắn là bộ ngực cao vút của Dương Nguyệt, cô nàng này có thói quen đi ngủ, không có mặc áo ngực. Chỉ nhìn dáng nằm của nàng thôi đã khiến hắn chịu không nổi rồi, bộ ngực thì phơi bày, để lộ phần bụng trắng ngà, hắn nhịn không được lại mép giường từ từ nằm xoa nắn.




- Á......



Nàng duyên dáng kêu lên, Dương Phàm lại càng mạnh bạo hơn, lúc này hắn thật sự trong cơn tình. Cởi bỏ chiếc quần lót của nàng ra, Dương Nguyệt thấy vậy hốt hoảng kêu lên.




- Tiểu Phàm, đừng mà.. đừng làm vậy, buông chị ra đi.



- Đừng... Á...



Dương Phàm đã tiến vào trong, nàng thì bấu chặt vào ga giường, nàng thật sự đang khóc, nàng khóc vì nàng đã thật sự làm chuyện đó, mà người đó lại chính là em trai của nàng.



- Á... Á... Á...



Nàng kêu lên, hai người đã làm tận ba lần, cả hai người đều rất mệt, rồi Dương Phàm gục lên ngực nàng, cả hai người đều ngủ thiếp đi