Trọng Sinh: Đích Nữ Phủ Thừa Tướng Chỉ Muốn Sống Yên Ổn

Chương 15: Bắt đầu lại từ đầu.




"Tiểu Khanh! Con tỉnh lại rồi sao?"

"Tiểu Khanh! Con thấy trong người thế nào rồi?"

Thanh âm ôn tồn lo lắng xen lẫn với vui mừng từ phía xa truyền đến kéo Cố Lạc Khanh đang chìm trong cảm giác tội lỗi về với thực tại.

Rất nhanh sau đó, trước mắt nàng là thân ảnh phụ mẫu mà nàng đã gặp không biết bao nhiêu lần trong mộng cảnh lại chẳng cách nào chạm tới.

Quan sát thật kĩ mới thấy, gương mặt tươi trẻ của họ ngày nào nay đã nhuốm màu thời gian, vết chân chim đã hằn lên nơi đuôi mắt, còn lại vì lo lắng mà khiến đôi chân mày nhíu chặt không yên.

Chỉ khi tận mắt thấy nữ nhi bảo bối nhà mình bình an nằm dựa trên giường lớn đôi chân mày nhíu chặt mới có dấu hiệu dãn ra mà thở phào một hơi.

Vân Nhã Tịch ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường ngủ, khóe mắt đã ửng hồng, bà cố nén nước mắt, đưa khăn lên che miệng để bản thân bình tĩnh lại, sao đó ngước nhìn nữ nhi bảo bối không bao giờ làm bà hết lo lắng trước mắt, ôn hòa nói:

"Tiểu Khanh, sao con lại bất cẩn như vậy? Con vốn đâu phải người sẽ hành động bất cẩn, sao lại có thể trượt chân mà ngã vào hồ sen trong tiết trời mùa xuân lạnh giá thế này?"

Khóe mắt Cố Lạc Khanh đã ửng hồng lên theo lời nói và hành động của bà, nàng rươm rướm nước mắt ngước nhìn hai người họ, nhỏ giọng nghẹn ngào:

"Phụ thân, mẫu thân, là Tiểu Khanh sai rồi. Con xin lỗi vì đã để hai người phải lo lắng nhiều như vậy."

Phu phụ Cố gia ngỡ ngàng đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Khanh của bọn họ trước nay luôn lãnh đạm lạnh lùng, rất ít thứ có thể khơi dậy cảm xúc của đứa trẻ này. Vậy mà giờ đây đứa trẻ này lại như đang sắp khóc, còn nghẹn ngào xin lỗi bọn họ. Là bọn họ hoa mắt hay là tai có vấn đề rồi.

Cố Lạc Khanh thu hết biểu cảm của họ vào trong mắt, đầu nàng còn đang ngổn ngang rối bời làm gì còn đủ tỉnh táo mà khống chế mớ cảm xúc vốn đã dồn nén bấy lâu nay nơi mộng cảnh, cứ như vậy nước mắt trên khóe mi không tự chủ được mà lã chã rơi xuống.

Phu thê Cố Bắc Văn và Vân Nhã Tịch lần đầu thấy nữ nhi bảo bối của họ rơi nước mắt mới thôi liếc nhìn nhau, không khỏi đau lòng xót xa, vội vàng bật dậy tiến đến ôm lấy Cố Lạc Khanh vào lòng, nhẹ giọng thay nhau dỗ dành nàng:

"Tiểu Khanh ngoan đừng khóc mà!"

"Tiểu Khanh ngoan, con bị hoảng sợ không nhỏ rồi phải không, không sao rồi phụ mẫu đều ở đây rồi."

"Nữ nhi ngoan nín đi nào, cũng đã là cô nương 16 17 tuổi rồi, nếu còn khóc nữa sẽ không còn xinh đẹp đâu."

"Đúng vậy, Tiểu Khanh của mẫu thân xinh đẹp như vậy, nếu còn khóc nữa hai mắt con sẽ xưng to lên mất, nếu vậy thì mẫu thân sẽ đau lòng lắm đó."

"..."

Cố Lạc Khanh ôm chặt lấy hai người họ, cứ như vậy mà khóc nấc lên, nước mắt theo mỗi lời an ủi của họ mà ngày một nhiều hơn, tuôn ra không ngừng, như khóc vì tội lỗi của chính mình, khóc vì nỗi khổ tâm của phụ mẫu mà mãi đến khi chết nàng mới hiểu ra, khóc vì bản thân ngu muội không biết trân trọng những thứ quý giá trước mắt, khóc vì sự ấm ức, dày vò, đau khổ, vằn vặt mà nàng đã trải qua không biết bao nhiêu lần trong mộng cảnh.

Nằm gọn trong vòng tay ấm áp, Cố Lạc Khanh tham lam hít lấy mùi hương thuộc về họ, chỉ có vậy mới chứng minh được cho bản thân nàng biết là họ thật sự vẫn còn sống, thật sự tồn tại trước mặt nàng.

...•••...

Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, khi mà nước mắt Cố Lạc Khanh đã thấm đẫm vạt áo tinh xảo của Vân Nhã Tịch, nàng mới lưu luyến buông ra.

Lúc này cảm xúc đã được ổn định lại đôi chút, nàng mới dám ngước mắt lên nhìn họ.

Phu thê Cố thị ôn hòa nhìn nàng, quan sát nữ nhi bảo bối đã khiến họ hết sức bất ngờ này.

Cố Lạc Khanh cất tiếng lên, giọng đã lạc đi vì khóc quá nhiều:

"Phụ thân, mẫu thân. Từ trước đến nay Tiểu Khanh đã làm hai người phải lo lắng nhiều rồi. Từ giờ trở đi con sẽ không như vậy nữa đâu, phụ thân, mẫu thân có thể yên tâm. Con xin hứa đó."

Phu phụ Cố thị nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bất chợt được rót vào một dòng nước ấm áp, lan từ đáy lòng đến tận các ngóc nhách trông cơ thể, khiến họ như được hồi sinh, phiền muộn bao năm nay của họ cứ như vậy vì một câu nói này mà chậm rãi tan biến.

Hai người nhìn nhau vui mừng không thôi, cố gắng lâu như vậy, nữ nhi của họ cuối cùng cũng có thể có được tình cảm giống như bao người rồi.

Trước đây Tiểu Khanh mặc dù vẫn đang tồn tại trước mắt họ, nhưng lại chẳng giống như đang sống tí nào. Xung quanh đứa trẻ ấy lúc nào cũng bao phủ một lớp màn chắn dày đặt ngăn cách tình cảm của nó với thế gian. Vây lấy đứa trẻ ấy trong không gian trống trãi cô tịch. Dù họ có làm thế nào, có cố gắng ra sao cũng chẳng thể nào xóa bỏ được lớp màn đó. Gần ngay trước mắt mà cách xa vời vợi, chẳng cách nào chạm tới. Lâu dần đều đó lại biến thành phiền não, cuốn lấy họ chẳng buông.

Nhưng giờ thì khác rồi, Tiểu Khanh của họ cuối cùng cũng thoát khỏi được không gian cô tịch luôn vây hãm lấy đó. Có thể vui vẻ mà sống như những gì họ hằng ao ước rồi.

Đúng là trong cái rủi có cái may, Thần Minh không phụ người có lòng.

Vân Nhã Tịch nhẹ nhàng xoa đầu Cố Lạc Khanh, ánh mắt ôn nhu như nước.

"Tiểu Khanh, con mới ốm dậy. Khoan nói mấy lời này, bây giờ chúng ta chỉ cần con an tâm tĩnh dưỡng, mau chóng hồi phục là tốt rồi." Vân Nhã Tịch nhẹ nhàng nói.

"Đúng vậy đó." Cố Bắc Văn đứng một bên cũng phụ họa theo.

"Vậy bây giờ Tiểu Khanh ngoan nghe lời mẫu thân ăn chút cháo ấm rồi uống thuốc cho mau hồi phục nhé. Vậy mới khiến mẫu thân an tâm được."

Nói rồi Vân Nhã Tịch quay đầu lại gọi Tiểu Nhu đứng đằng sau:

"Tiểu Nhu, cháo của Tiểu Khanh ta dặn ngươi mang lên đâu rồi, mau mang đến đây cho ta."

"Dạ đây thưa phu nhân." Tiểu Nhu nhanh nhẹn đáp rồi cầm chén cháo đựng trong lồng thức ăn cách đó không xa, hai tay cung kính đưa cho Vân Nhã Tịch.

Vân Nhã Tịch cẩn thận cầm lấy chén cháo còn đang bốc khói nghi ngút, khuấy đều vài cái, sau đó đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi cho nguội bớt, rồi mới đưa tới trước mặt Cố Lạc Khanh.

"Tiểu Khanh ngoan. Nào để mẫu thân đút cháo cho con ăn nhé."

...•••...

Sau khi phu phụ Cố thị đút thuốc cho nàng xong liền vui vẻ nắm tay nhau rời đi, trên mặt không dấu nổi vẻ hạnh phúc vui mừng, lúc ra tới cửa còn không khỏi mỉm cười nói tối lại đến thăm nàng.

Tiểu Nhu cũng hiểu ý lui ra ngoài chừa không gian cho nàng tĩnh dưỡng.

Cố Lạc Khanh nằm trên giường, lúc này đầu óc nàng đã thanh tĩnh hơn chút.

Nàng cẩn thận suy nghĩ, nếu thần minh đã thương xót ban cho nàng ân huệ này. Nàng sẽ thật trân trọng nó, kể từ hôm nay, hãy để mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, nàng sẽ không cố chấp yêu chàng ấy nữa, sẽ chỉ sống thật yên phận bên người thân, trân trọng và bảo vệ họ một đời chu toàn mà thôi.