Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 63-1: Bằng hữu mới (1)




Quân Dật Chi bỗng nhiên toát ra một câu thực xin lỗi, làm Du Tiểu Vãn ngây ngẩn cả người, "Chuyện gì mà thực xin lỗi?"

Quân Dật Chi nhanh chóng liếc xéo nàng một cái, thấy vẻ mặt nàng ngây thơ không biết gì, không phải là vờ vịt nói xạo, trong lòng bỗng cảm thấy buông lỏng, thần thái liền bay lên, cũng không lại làm bộ làm tịch, ngón tay gõ vào bàn cờ, nói: "Hạ cờ ở chỗ này."

Du Tiểu Vãn thử đặt cờ trắng vào chỗ hắn chỉ, lại nhìn kỹ thế trận, mặt mày nhíu lại...... Quân Dật Chi lấy quạt gõ nàng một cái, "Ngươi đã đem bàn cờ này làm ra thành như vậy, cho dù là thần tiên cũng không có khả năng dùng một quân cờ mà cứu sống được, phải từ từ mà làm thôi."

Chỉ vào bàn cờ, cặn kẽ giải thích những điểm huyền diệu bên trong, hắn giảng rất hay, lời lẽ lại dễ hiểu, Du Tiểu Vãn nghe mà say sưa, hơn nữa rất nhanh nắm được mấu chốt.

Giảng giải một hồi, thế cục trên bàn cờ cũng giải xong, phần sau phải xem Duy Phương công chúa hạ cờ ở đâu mới tính tiếp, Du Tiểu Vãn liền bỗng nhiên lại nhắc lại lời nói ban nãy, "Ngươi có chuyện gì muốn xin lỗi?"

Khuôn mặt tuấn tú của Quân Dật Chi đột nhiên nhăn nhúm lại, hắn trừng trừng nhìn vào bàn cờ, không them quan tâm nàng. Hắn mới không cần nói cho nàng, vừa rồi nàng không nói chuyện với hắn, làm hại hắn nghĩ rằng nàng còn vì lời hắn nói ngày đó mà tức giận, mới cố ý nói xin lỗi. Nếu sớm biết nàng căn bản không nhớ chuyện lúc trước, hắn mới lười xin lỗi.

Du Tiểu Vãn thấy hắn đột nhiên lãnh đạm, cảm thấy chẳng hiểu ra sao, nói thầm một câu, "Hỉ nộ vô thường."

Quân Dật Chi chỉ làm không có nghe thấy, cẩn thận nghiên cứu ván cờ. Chỉ chốc lát sau, Duy Phương công chúa hái mấy cành hoa mai quay trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ bừng. Nàng đặt mông ngồi xuống đối diện, đỉnh đạc hỏi, "Thế nào, hạ cờ chưa?" Nhìn xuống thế cục bàn cờ, phát hiện Du Tiểu Vãn đã hạ cờ, cẩn thận suy tư một chút, mới lại hạ cờ.

Du Tiểu Vãn phát giác vị ngồi bên cạnh mình là một cao thủ, liền đơn giản không cần suy nghĩ, hoàn toàn đem việc ném cho Quân Dật Chi, hắn bảo hạ cờ thế nào, nàng liền làm thế ấy. Cuối cùng ván cờ biến thành Quân Dật Chi đấu với Duy Phương Đại công chúa, chẳng qua là thông qua tay của Du Tiểu Vãn thủ mà thôi. Quân Dật Chi vừa đánh cờ vừa giải thích tác dụng của bước cờ, Du Tiểu Vãn được lợi rất nhiều, bất quá Quân Dật Chi làm tiên sinh chuyến này cũng không phải làm không công. Hắn đem nàng làm tiểu nha hoàn, một chốc bảo rót chén trà, một chốc lại bảo lấy bánh ngọt, hơn nữa thấy Du Tiểu Vãn không có ý kháng cự, liền càng thêm sai sử bất diệc nhạc hồ, nếu không phải bởi vì nam nữ có khác, hắn đều hận không thể gác chân lên bàn, để Du Tiểu Vãn bóp chân cho hắn.

Cuối cùng Duy Phương Đại công chúa thua, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, chỉ vào Quân Dật Chi nói: "Nguyên lai ngươi bình thường đều nhường ta." Sau đó lại nhìn tới nhìn lui hai người, đột nhiên bí hiểm toét miệng cười, "Hai người các ngươi hợp nhau đối phó một mình ta."

Du Tiểu Vãn thế này mới phát hiện mình và Quân Dật Chi ngồi có chút gần nhau quá mức, thật sự không hợp lễ giáo, vội lấy chén trà trên bàn đặt vào giữa, xê dịch thân mình, ngăn cách chút khoảng cách. Quân Dật Chi da mặt rất dày, bị nói thế vẫn vui cười nói: "Tiểu cô cô không phải tự nhận là cao thủ sao? Cao thủ chân chính là không sợ bất luận kẻ nào."

Duy Phương công chúa làm cái mặt quỷ với hắn, quay sang nói với Du Tiểu Vãn: "Chúng ta vào rừng đi dạo đi, để Dật Chi hái giúp chúng ta mấy cành hoa mai, chỗ cao ta hái không đến."

Du Tiểu Vãn đang cảm thấy không được tự nhiên, vội lắc đầu tỏ vẻ mình sợ lạnh, "Các ngươi đi là được rồi."

Quân Dật Chi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng lên, bỗng nhiên cong môi cười, không nói một lời liền đứng lên, còn kéo Duy Phương công chúa dắt ra ngoài.

Du Tiểu Vãn thế này mới thở dài một hơi, thật sự là...... Trước kia mình chưa bao giờ thích người ngoài tới gần, chỉ để cho Sơ Vân, Sơ Tuyết và Triệu ma ma ở cạnh. Cho dù là Duệ biểu ca, trước kia đều là lấy lễ tướng đãi với nàng, ngẫu nhiên có nắm tay một chút, nhưng cũng phải xác nhận xung quanh không người mới dám cùng đi dạo một đoạn. Lúc đó, nàng chỉ cần nghĩ đến thôi là đã xấu hổ cả một buổi! Vừa rồi sao lại bất tri bất giác ngồi gần Quân Nhị công tử đến như vậy?



Du Tiểu Vãn cảm thấy mặt mình như sắp phát sốt, vội cúi đầu uống trà để che giấu.

"Nữ thí chủ, bần tang có một câu muốn hỏi, sau khi uống thuốc, có cảm giác thế nào?" Trí Năng và Tào Trung Mẫn cũng vừa đánh cờ xong, Tào Trung Mẫn đang ngắm nghía bộ quân cờ yêu quý bằng ngọc trắng của Trí Năng, Trí Năng thì qua ngồi cạnh Du Tiểu Vãn, hỏi.

Du Tiểu Vãn liền nói cho hắn, trong bụng cảm thấy như có hỏa thiêu, lúc Tương Đại nương uống thuốc xong cũng có cảm giác này.

Đang trò chuyện, ngoài cửa bỗng vọng vào giọng nói đầy khinh thường của Tào Trung Nhã, "Ta nói a, sao mới đầu năm mà biểu tỷ lại chạy lên chùa miếu làm gì, nguyên lai là đến gặp hòa thượng tuấn tú." Ngữ khí giống như đang thì thầm với ai, nhưng độ lớn thanh âm lại đủ cho người bên ngoài có thể nghe thấy.


Còn chưa kịp phản ứng, giọng nói của Tào Trung Duệ liền vang lên, "Tam muội đừng nói bậy, Trí Năng đại sư là cao tang đắc đạo, huống chi cửa phòng mở rộng......."

"Cửa phòng mở rộng thì thế nào? Còn không phải là cô nam quả nữ!" Tào Trung Nhã hừ nhẹ một tiếng, bước nhanh vào trong phòng, kiễng chân nhìn chung quanh, lập tức dùng tư thái trên cao nhìn xuống nhìn Du Tiểu Vãn, căm tức nói: "Không phải tỷ nói là đi cùng Duy Phương Đại công chúa và Quân Nhị công tử sao? Bọn họ đâu? Tỷ lại gạt người có phải hay không? Kỳ thật chính là đi tìm gã hòa thượng này."

Trí Năng đại sư nghe lời thô bỉ như vậy, khuôn mặt tuấn dật vẫn không hiện lên một tia cảm xúc, hai tay hợp thành chữ thập, đọc phật hiệu, "A di đà Phật, tiểu thí chủ nên sửa khẩu nghiệp* đi."

* khẩu nghiệp = tội lỗi do miệng lưỡi gây nên. Theo Phật giáo, trong 10 nghiệp ác thì khẩu nghiệp là nặn nhất. Trí Năng đang mắng xéo Tào Trung Nhã ăn nói bậy bạ, coi chừng xuống địa ngục, bị cắt lưỡi!

Du Tiểu Vãn trầm mặt xuống, nhìn Tào Trung Nhã, nói: "Nói xin lỗi!"

Tào Trung Nhã hừ một tiếng, định nói "Mơ tưởng", nhưng khi ánh mắt chạm phải cặp mắt đen như đêm tối của Du Tiểu Vãn, bỗng dưng thấy hoảng sợ, cầu cứu nhìn sang ca ca.

Tào Trung Duệ nhíu mày, hắn thật không nghĩ tới muội lại ăn nói bậy bạ đến như vậy, nói chuyện thật không biết dùng đầu óc, cũng trách mắng: "Nhã Nhi mau xin lỗi!"

Bị hai huynh muội này xem nhẹ, Tào Trung Mẫn đứng dậy khỏi bàn cờ, đi ra phía trước, cũng chỉ trích Tào Trung Nhã: "Tam muội, muội nói chuyện hơi quá đáng, ta cũng ở trong phòng, huống chi vừa rồi còn có Duy Phương Đại công chúa và Quân Nhị công tử, chúng ta cùng ngồi chơi cờ. Muội sao có thể không hỏi xanh đỏ trắng đen liền tùy tiện nói xấu thanh danh của biểu tỷ mình và Trí Năng đại sư?"

Nếu là ở nhà, Tào Trung Nhã khẳng định còn có thể mạnh ngụy biện vài câu, nhưng vừa nghe đến thực sự có Duy Phương Đại công chúa và Quân Nhị công tử, lập tức ra vẻ hổ thẹn, cúi người nói với Trí Năng đại sư, "Thỉnh đại sư tha thứ, tiểu nữ tử cũng là lo lắng biểu tỷ đi sai bước nhầm, mới có thể nhất thời nói lỡ."

Thần sắc Trí Năng đại sư vẫn lạnh nhạt: "Bần tăng là người xuất gia, sẽ không đem những điều thế tục để ở trong lòng, điều tiểu thư nên làm là bồi tội với biểu tỷ của mình."


Du Tiểu Vãn nở nụ cười, "Không sao, lần tới tìm một cơ hội, tỷ cũng lo lắng biểu muội đi sai bước nhầm, nhất thời cấp bách nên nói lung tung, coi như huề nhau."

Tào Trung Nhã thầm nghiến răng, bất đắc dĩ vén áo hành lễ với Du Tiểu Vãn, "Thỉnh biểu tỷ đừng so đo với tiểu muội." Trong câu nói còn đặc biệt nhấn mạnh mình còn nhỏ tuổi.

Tào Trung Mẫn và Tào Trung Duệ ngại cho mặt mũi, đều mở miệng nói giúp, thỉnh Du Tiểu Vãn không cần để ở trong lòng, Du Tiểu Vãn ra vẻ rộng lượng đáp, "Tỷ nói giỡn thôi, tỷ làm sao có thể chấp nhặt với tiểu hài tử chứ."

Cư nhiên nói nàng là tiểu hài tử không hiểu chuyện, Tào Trung Nhã vừa muốn phát tác, đột nhiên nghĩ đến lời dặn dò trước khi đi của mẫu thân, liền cố nén xuống, cố gắng nặn ra nụ cười khó coi, "Nguyên lai mới vừa rồi mọi người đang chơi cờ a, muội cũng thích chơi cờ, không biết...... Đại công chúa và Quân Nhị công tử đi đâu?"

"Sợ đại sư tịch liêu, Hàn mỗ cố ý tới chơi, nguyên lai nơi này náo nhiệt như vậy." Giọng Hàn Thế Chiêu bỗng nhiên truyền vào, chỉ thấy hắn khoác tấm áo lông chồn màu tía, tóc cột lên cao cài trâm bạch ngọc, mày đậm mắt sáng, đứng mỉm cười trước cửa phòng, tựa như lan chi ngọc thụ.

Trí Năng đại sư vội đứng dậy đón khách, Hàn Thế Chiêu đưa tay vào trong áo khoác, lấy ra một cái hộp gấm dẹp. Trí Năng đại sư mở ra xem, thấy là một quyển sách thuốc quý chép tay, khuôn mặt tuấn tú nhất thời lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội nhiệt tình hô: "Đa tạ đàn việt*, đến đến, mời ngồi. Tịnh Phàm, dâng trà."

* đàn việt = một cách xưng hộ trong Phật giáo, tương tự từ "thí chủ", nghĩa là người bố thí.

Hàn Thế Chiêu theo Trí Năng đại sư ngồi xuống, tiểu sa di dâng trà nóng lên. Tào Trung Mẫn và Du Tiểu Vãn sớm đã có chỗ ngồi và chén trà, tiểu sa di giúp bọn họ rót thêm trà mới. Kết quả không ai để ý tới Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã, hai người cứ đứng trong thiện phòng, mặt mày xấu hổ. Du Tiểu Vãn không khỏi cười thầm, vị Trí Năng đại sư này cũng rất lòng dạ hẹp hòi, miệng nói không sao, kỳ thật vẫn còn so đo.


Hàn Thế Chiêu uống mấy ngụm trà nóng, ấm thân mình, thế này mới quay sang chào hỏi mọi người, "Nguyên lai Tào huynh, Tào hiền đệ đều ở." Đối với nữ hài tử, không tiện chủ động chào hỏi nên hắn chỉ gật đầu chào.

Tào Trung Duệ liền theo lời này ngồi xuống cạnh Hàn Thế Chiêu, hàn huyên vài câu. Tiếng nói chuyện của Tào Trung Nhã lập tức nhỏ xuống vài phần, cũng nhu hòa đi vài phần, "Đúng vậy, ta là theo ca ca đi tới." Nói rồi còn nhỏ nhẹ cúi người chào một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nói không nên lời thẹn thùng.

Du Tiểu Vãn thổi thổi nước trà, làm cho khí nóng bay lên, ngăn trở vẻ châm chọc trong mắt, chỉ là hành lễ gặp mặt, có cần ngượng ngùng như vậy sao?

Hàn Thế Chiêu có lễ mỉm cười, "Nguyên lai Tào thế huynh, Tào hiền đệ có quan hệ tốt với Trí Năng đại sư như vậy."

Tào gia huynh đệ vội khiêm tốn vài câu, "Không dám không dám. Đại sư là thế ngoại cao nhân, tiểu khả chính là mộ danh mà đến."

Kỳ thật thanh danh của Trí Năng đại sư không phải đặc biệt vang dội, bất quá hắn chỉ hơn hai mươi, bộ dạng tuấn dật phi phàm.


Du Tiểu Vãn đoán rằng, nhất định là khi Mẫn biểu ca đưa tin hồi phủ, Trương thị biết mình và Mẫn biểu ca đi cùng Đại công chúa và Quân Nhị công tử, nên vội vàng bảo Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã lại đây kéo giao tình. Nhưng Tào Trung Nhã vừa đến liền đắc tội Trí Năng đại sư, Trí Năng đại sư thoạt nhìn có giao tình rất tốt với Đại công chúa và Quân Dật Chi, còn là người có oán báo oán, xem ra, bước cờ này của Trương thị đã đi sai rồi.

Trí Năng đại sư có sách thuốc quý, liền chuyên tâm nghiên cứu, các thiếu niên thiếu nữ thì ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Chỉ là, nước trà cho Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã luôn không được dâng lên. Tào Trung Duệ thật ra mặt không đổi sắc, sắc mặt Tào Trung Nhã đã có chút khó coi, chính là ngại cho Hàn Thế Chiêu ở đây nên nàng ta không tiện phát tác thôi.

Tán gẫu không được bao lâu, Quân Dật Chi và Duy Phương công chúa trở lại. Duy Phương Đại công chúa đang cầm mấy cành hoa mai, chưng hửng đứng ở cửa phòng, lãnh đạm nhìn quanh căn phòng, chân mày không tự chủ được nhướn lên, nói nhỏ vào tai Quân Dật Chi, "Tên quỷ chán ghét họ Hàn kia sao lại đến đây?"

Quân Dật Chi quét mắt về phía Du Tiểu Vãn, thấy nàng đang ngồi mặt đối mặt với Hàn Thế Chiêu, cũng nhíu nhíu mày, "Đừng để ý đến hắn." Nói xong liền vào phòng.

Thấy hai người đến, tất cả mọi người đều đứng lên, tiểu sa di vội mời hai vị khách quý ngồi ghế. Duy Phương Đại công chúa chọn ngồi cạnh Du Tiểu Vãn, Tào Trung Nhã có tâm muốn giao hảo với Đại công chúa, vội giành chỗ ngồi bên kia cạnh Đại công chúa. Quân Dật Chi nhanh chóng ngồi vào chỗ cũ của Tào Trung Nhã, vừa hay kế bên Du Tiểu Vãn.

Tào Trung Nhã lúc nàng liền hối hận, vị trí của nàng vốn ngay đối diện Hàn Nhị công tử, hiện tại thành chếch qua một bện, không tiện đáp lời, lại cách Quân Nhị công tử hai người, càng không thể trò chuyện. Nhưng giờ chỗ ngồi đã chia xong, không phải nàng muốn đổi là có thể đổi, đành phải cố nâng cao tinh thần quay sang hàn huyên với Duy Phương Đại công chúa, ra sức khen ngợi kiểu trang sức trên đầu công chúa rất tinh mỹ tuyệt luân. Nàng thường nghe mẫu thân và các phu nhân nói chuyện phiếm, đa số là tán gẫu chuyện này, cho nên bắt chước làm theo, đáng tiếc Duy Phương Đại công chúa hận nhất mình không phải là nam nhi, không thể tùy ý đi khắp giang hồ, bình sinh ghét nhất nói chuyện gì liên quan đến trang sức trang phục, cho nên nghe mà nhíu chặt mày.

Hàn Thế Chiêu định năm nay tham gia kỳ thi mùa xuân, nên rất nhiệt tình cùng Tào gia huynh đệ tán gẫu chuyện khoa cử và tình hình chính trị đương thời. Tào Trung Duệ cũng cực lực phát huy, miệng lưỡi lưu loát, hy vọng có thể lưu lại một ấn tượng khắc sâu cho Duy Phương công chúa.

Rốt cuộc chỉ còn Du Tiểu Vãn và Quân Dật Chi là không có người để ý tới. Quân Dật Chi liền nhỏ giọng hỏi Du Tiểu Vãn, "Ngươi không đem mứt vào cung sao?"

"Không, cuối năm không đủ hàng."

Quân Dật Chi lắc lắc đầu nói: "Đáng tiếc, nếu Thái Hậu cảm thấy ngon miệng, nói không chừng còn có thể tuyên ngươi vào cung, tưởng thưởng một phen."

Du Tiểu Vãn nghe vật, trong lòng chợt động, ngước mắt nhìn hắn, "Vì sao muốn thưởng cho ta?"

Nàng không phải là một tiểu nha đầu không kiến thức, không phải không có người vì có hàng tốt mà được tuyên vào cung ban thưởng, nhưng đó đều là những đại thương nhân đã bán hàng nhiều năm cho hoàng cung. Chỉ có vài miếng mứt mà được thưởng, cũng không tránh khỏi rất khoa trương. Quân Dật Chi là người đi lại trong cung nhiều năm, không có khả năng không biết, lại cố ý nói ra như vậy, chẳng lẽ có nguyên nhân đặc thù gì?