Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 4: Kinh mã




* Kinh mã = con ngựa bị chấn kinh, nổi điên.

Du Văn Biểu là gia thần của Du gia, không có khế bán mình, cho nên khi gặp tiểu thư chỉ vẻn vẹn là ôm quyền chắp tay, “Cấp tiểu thư vấn an, không biết tiểu thư gọi tiểu nhân đến, là vì chuyện gì?”

Nói xong, Du Văn Biểu liền lui sang một bên.

“Văn bá mời ngồi.”

“Tạ tiểu thư!” Du Văn Biểu thực tự nhiên cảm tạ, ngồi xuống.

Du Tiểu Vãn quay sang Tào Trung Mẫn mềm nhẹ nói: “Thỉnh Mẫn biểu ca tạm thời lảng tránh một chút, ta muốn cùng Văn bá thương lượng chuyện thôn trang. Tuy rằng để ta gặp gỡ ngoại nam* không được thỏa đáng cho lắm, nhưng Du gia chỉ còn lại một bé gái mồ côi là ta, sự thả tòng quyền**, cũng là không còn cách nào khác.”

* ngoại nam = nam nhân ngoại tộc; Các thiếu nữ thời này không thể tùy tiện gặp gỡ những nam nhân không phải trong dòng họ, dù không có làm gì hết, chỉ thấy mỗi cái mặt nhau thôi, như vậy đã là ảnh hưởng gia phong.

** cái này mình ko chắc lắm, đại loại là tình trạng bất đắc dĩ, dù lẽ ra không nên làm cũng phải làm.

Du Văn Biểu kinh ngạc ngước mắt lên nhìn tiểu thư một cái, rồi cúi ánh mắt xuống, trong lòng lại nghĩ, sao tiểu thư lại bỗng nhiên thông suốt, lúc trước mình muốn cùng nàng bàn chuyện kinh doanh, nàng đều bảo mình đi bàn với Tào Trung Mẫn……

Tào Trung Mẫn cũng âm thầm cả kinh, biểu muội sao lại đột nhiên phòng bị ta?

Nhưng Du Tiểu Vãn đã nói thẳng muốn thương lượng chuyện thôn trang, hắn cũng không tiện lưu lại, chỉ phải phẫn nộ bỏ ra ngoài.

Du Tiểu Vãn bảo Sơ Vân, Sơ Tuyết chuẩn bị trà bánh, nhã nhặn hướng Du Văn Biểu nói: “Ta chỉ muốn biết ta hiện tại có điền sản địa khế gì, phải kinh doanh như thế nào mới thích đáng.”



Du Văn Biểu sớm đã có chuẩn bị, từ trong áo lấy ra mấy tờ trường trình, hai tay trình lên Du Tiểu Vãn, phía trên có ghi từng loại tài sản mà Du Tiểu Vãn hiện có.

Du Tiểu Vãn nhìn đến tờ tổng hợp cuối cùng, không khỏi âm thầm líu lưỡi, thế nhưng có đến hai trăm ba mươi vạn lượng bạc, khó trách khiến mợ thèm thuồng đến thế.

Tào gia trước kia chỉ nhà quan lại bình thường, cậu Tào Thanh Nho lúc đầu chỉ đảm đương chức Tả Tư của trung thư tỉnh* hàm ngũ phẩm, bởi vì làm ban sai bên cạnh Nhiếp Chính Vương tốt lắm, lập công lớn, nên sau khi tân hoàng đăng cơ, được tấn phong làm Tước, của cải vì thế đương nhiên so ra kém Du gia trăm năm thế gia.

* Trong lịch sử phong kiến Trung Quốc, có rất nhiều kiểu phân chia nhiệm vụ cho quan lại, đã vậy còn sửa tới sửa lui nhiều lần. Kiểu phổ biến nhất là “tam tỉnh lục bộ”. Tam tỉnh gồm: thượng thư tỉnh, trung thư tỉnh và môn hạ tỉnh. Lục bộ gồm Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ. Tam tỉnh là những cơ cấu chính vụ cao nhất, trong đó trung thư tỉnh đưa ra quyết sách, môn hạ tỉnh sẽ xem xét những quyết sách đó, nếu OK thì đến phiên thượng thư tỉnh quản lý việc chấp pháp. Người đứng đầu trung thư tỉnh là Trung Thư Lệnh, vị tr1 kế là Trung Thư Thị lang. Chức Tả Tư là một chức đâu đó ở khoảng giữa, không lớn cũng không nhỏ.


Mắt Du Tiểu Vãn khẽ lóe, thành thật học hỏi việc kinh doanh, kiếp trước nàng không hiểu những thứ này, cũng không định học, đương nhiên chỉ có thể nhờ Du quản gia lãnh giáo một phen.

Du Văn Biểu nhất nhất trả lời từng câu hỏi, điền trang phải quản lý thế nào, cửa hàng phải kinh doanh ra sao, nói chuyện say sưa cả một ngày, mãi đến giờ thắp đèn mới giới thiệu xong. Du quản gia thấy tiểu thư khẽ nhướn cặp mày tú lệ, vừa nghe vừa suy tư, tựa hồ đang cố sức ghi nhớ, liền đề nghị, “Tiểu thư nếu không ngại, mỗi tháng có thể an bài gặp tiểu nhân hoặc quản sự khác một lần, như vậy cũng tiện tùy thời hiểu biết tình huống ở thôn trang.”

Đây là ý tưởng tốt, chỉ cần thường xuyên gặp mặt người của Du gia, mợ sẽ không dám quá mức khó dễ mình.

Du Tiểu Vãn giương mắt nhìn kỹ Du Văn Biểu, hắn vẫn kính cẩn cúi mắt xuống, tựa hồ chỉ là một đề nghị rất đỗi bình thường, không có nửa phần ám chỉ. Nàng liền dịu dàng nói: “Được. Ngày thứ tư mỗi tháng, thỉnh Văn bá an bài các quản sự đến Tào phủ, ta sẽ gặp mặt mọi người.”

Du Văn Biểu ứng “Vâng”, vẻ mặt cực kỳ vui mừng, chỉ cần tiểu thư không dẫn sói vào nhà, hắn tất nhiên sẽ cố sức vì Du gia bảo vệ gia nghiệp này.

Thương nghị xong, Du Văn Biểu liền thuận thế nói tới chuyện ngày mai vào kinh, “Hãy để tiểu nhân đưa tiểu thư nhập phủ đi, tiểu nhân cũng phải ra mắt Tào Tước gia.”

Đây hẳn là muốn giúp nàng ra uy đi. Du Tiểu Vãn trong lòng dâng lên một cỗ cảm động. Văn bá không phải quản gia trong phủ, mà là quản gia thôn trang, phụ thân sau khi qua đời, nàng cũng chỉ gặp mặt hắn một lần, nhưng Văn bá lại trung tâm như vậy, muốn che chở nàng.


Sáng sớm ngày thứ hai, Tào Trung Mẫn vẫn như bình thường, chuẩn bị điểm tâm và xe ngựa cho Du Tiểu Vãn, chuyện hôm qua Du Tiểu Vãn và Du quản gia mật đàm cả một ngày, một chữ cũng không nhắc tới.

Một người lão luyện lõi đời như vậy, hẳn là phải thập phần rõ ràng những tính toán trong lòng mợ, huống hồ năm đó hắn còn âm thầm giấu đi chuyện Du gia có quặng sắt, thật sự là cùng thế vô tranh sao?

Du Tiểu Vãn dặn Du quản gia cẩn thận quan sát Mẫn biểu ca, bản thân mình không vội mượn sức Mẫn biểu ca, phải tập trung nhằm vào nhược điểm của hắn, tung món lợi dụ dỗ, mới có thể khiến củng cố hiệp ước.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, xe ngựa đã đi tới phía trước cửa chính Tào phủ.

Theo lý, Du Tiểu Vãn phải đi vào từ cửa hông, nhưng Tào lão phu nhân thập phần yêu thương nữ nhi, càng đau lòng đứa cháu gái tuổi nhỏ đã mất đi người thân, nên nhất định phải cho Du Tiểu Vãn nhập phủ bằng cửa chính.

Tào Thanh Nho và phu nhân Trương thị ngồi chờ tiền viện, nghe người giữ cửa đến bẩm báo biểu tiểu thư đến, vội bước nhanh ra.

Du Tiểu Vãn vịn tay Sơ Vân xuống xe ngựa, nhấc váy chậm rãi đi về phía đại môn.

Đột nhiên, một chiếc xe ngựa chạy như xé gió vọt ra từ góc hẻm, xa phu khẩn trương rống to, “Kinh mã, tránh ra! Tránh ra!”


Thấy một chiếc xe ngựa chạy như điên đến, Du Tiểu Vãn sửng sốt, một đoạn kí ức thoáng hiện trong đầu, năm đó là mợ và cậu hớt hải lao đến, đẩy nàng qua một bên, mà xe ngựa thì nghênh ngang chạy đi……

“Tiểu thư tránh ra!”

Không đợi Tào Thanh Nho và Tào phu nhân chạy tới, Du quản gia liền đẩy Du Tiểu Vãn qua một bên, tay vung lên, một sợi roi dài từ trong tay áo chém ra, nặng nề quấn lấy cổ ngựa, phóng nội lực vào, dùng sức kéo con ngựa điên cuồng ngã xuống đất, xe ngựa cũng ngã theo, xa phu vì vậy cũng ngã văng xuống một cú chó cắn bùn.


“Vãn Nhi, con không sao chứ?”

Tào Thanh Nho và phu nhân chạy tới bên cạnh Du Tiểu Vãn, Tào phu nhân không để ý mình chạy đến mức trâm cài đều lệch cả đi, trước kéo lấy tay Du Tiểu Vãn, cao thấp cẩn thận nhìn một lần, thấy nàng thật sự không sao, thế này mới thở phào một hơi, “Vạn hạnh! Vạn hạnh!” Nàng khẽ vuốt ngực, vui mừng nhìn Du Tiểu Vãn.

Tào Thanh Nho cũng mặt mày vui mừng, “Không có việc gì là tốt rồi! Không có việc gì là tốt rồi!” Chợt nhìn tên xa phu ngã ngất xỉu kia, cả giận nói: “Các ngươi còn thất thần làm gì, đem người giam đến sài phòng cho ta, để ta xem, hắn là nô tài như ai! Còn đánh xe ngựa chạy như thế!”

Gia đinh nghe vậy vội chen chúc tiến lên, kéo xa phu đặt lên một tấm ván, từ cửa nhỏ nâng vào trong Tào phủ.

Du Tiểu Vãn nhịn lại nhẫn, mới chậm rãi đem tay mình kéo ra khỏi tay mợ, dịu dàng cúi đầu với cậu mợ, “Vãn Nhi ra mắt cậu mợ, cậu mợ vạn an.” Lại hỏi, “Không biết cậu tính xử trí xa phu kia thế nào?”

Tào Thanh Nho nói: “Nếu là vô tình, liền giao cho chủ tử của hắn trừng phạt, nếu là thất trách, cứ giao cho quan phủ, lấy tội phố xá sầm uất nhiễu dân mà luận xử.”

Vẻ mặt chân thành không chút ngụy trang.

Nhưng thực sẽ xử trí như vậy sao? Nàng nhớ, kiếp trước mình chính là được cậu mợ cứu như vậy, tâm tồn cảm kích, nhưng hiện tại nghĩ lại, lại phát giác không ít điểm đáng ngờ. Trong ngõ nhỏ này đều là nhà giàu, xuất môn sẽ đánh xe ngựa, nhưng xe ngựa nhà giàu sao có thể dễ dàng chấn kinh như vậy, lại làm sao có thể trùng hợp như vậy, vừa vặn mình vừa xuống xe ngựa, liền có kinh mã?

Không để nàng kịp nghĩ lại, Tào phu nhân lại kéo tay nàng, ánh mắt tràn đầy thân thiết ôn nhu, “Vãn Nhi thật đúng là trưởng thành, con còn nhớ mợ không? Lúc con đầy tháng, mợ từng ôm con một lần, chỉ chớp mắt đã thành một đại cô nương.”

……

Một đường không ngừng hỏi han ân cần ấm áp, đem Du Tiểu Vãn đón vào, một đoạn nhạc đệm nho nhỏ cứ như vậy bị gió thổi đi, bị nước cuốn trôi, không còn dấu vết.