Lý Gia Viên:???
Lý Gia Viên:!!!
Lý Gia Viên: Mày rốt cục đã thông suốt rồi sao?
Hơn hết là, một đêm kia, Giang Tiêu Nhiên nhìn cái gì đều thấy màu hồng, ngay cả đề số học biến thái nhất, cô viết mà cũng không nhịn được cười hắc hắc.
Giang Tiêu Nhiên bị kích thích, làm bài rất lâu, đến một giờ sáng mới bắt đầu buồn ngủ, ngủ năm giờ, lại phải rời giường đi học.
Ngày đó, cả người cô có chút choáng váng, không biết có phải do kinh nguyệt sắp tới hay không, cô đau bụng, buồn nôn, không mua đồ ăn sáng.
Cô đang chuẩn bị gục xuống bàn nghỉ ngơi một hồi, thấy Cố Dư Lâm cởi áo khoác đồng phục ra, bên trong là áo thi đấu số 10, lúc này mới phản ứng được:
- Hôm nay có trận đấu bóng rổ sao?
Cố Dư Lâm gật đầu.
Ủy viên thể dục đang đứng ở bục giảng la lên:
- Sáng hôm nay có trận bóng rổ giao hữu, thầy số học đổi tiết với thầy thể dục, tiết thứ nhất chúng ta đi cổ vũ cho Cố Dư Lâm và Lý Gia Viên nha!
- Còn phải cố gắng à?
Ở dưới có người la lên:
- Lâm ca ca của chúng ta chắc chắn sẽ nghiền nát đối thủ phải gọi ba ba! Không đúng, kêu ba ba còn chưa đủ!
- Không chỉ nghiền nát đối thủ, còn tóm được một lượng lớn trái tim thiếu nữ nha! Lâm ca, cho chúng tôi chút đường sống đi, hơn nửa cô gái xinh đẹp của Đức Cao đều thích cậu, chúng tôi phải làm sao bây giờ?
- Được, khuôn mặt là chính nghĩa, mày một chút chính nghĩa cũng không có, tao khuyên mày nên đi phẫu thuật thẩm mỹ gì gì đó đi…
- Sửa chỗ nào đây?
Trên bục giảng, mọi người bắt đầu hăng hái, Giang Tiêu Nhiên mặc dù hơi mệt mỏi, vẫn bị chọc cười phá lên.
Cô chống bàn đứng lên, tựa trên bàn một chút, Cố Dư Lâm phát hiện sự bất thường của cô, đỡ lấy cánh tay cô:
- Khó chịu?
Cô gật đầu, Cố Dư Lâm hỏi tiếp:
- Muốn ăn gì không? Mình mua cho bạn cái gì đó nóng nóng?
- Không muốn ăn, rất khó chịu.
- Hay là ngồi nghỉ ngơi? Mình giúp bạn xin nghỉ.
Cô không biết tại sao mình dám nghĩ bản thân có thể chống cự, không muốn Cố Dư Lâm thấy mình yếu đuối, vì vậy nói:
- Không sao, mình có thể chịu được. Lần đầu tiên xem bạn chơi bóng, mình rất muốn cổ vũ cho bạn nha!
- Được, không được thì phải nói ngay với mình nha.
Anh lấy từ cặp sách ra một thanh socola, lột vỏ, đưa tới miệng cô.
Cô thật sự không muốn ăn, nhưng nghe thấy anh thấp giọng mê hoặc cô:
- Ăn nhiều một chút!
Cô cứ như vậy cắn một cái, đầu cúi thấp xuống, anh cũng thuận thế nâng tay lên, “Cạch” một tiếng, socola bị cắn bể rồi.
Cô nghiêm túc ăn, ngọt ngào tan trong miệng.
- Này, socola đâu?
Bên ngoài có người đi đến, ôm quả bóng, cười hăng hái:
- Trước giờ tao chưa từng thấy mày cho con gái ăn cái gì nha!
Mặt Giang Tiêu Nhiên thoáng chốc đỏ ửng lên.
Người kia cầm trên tay chiếc bánh quy, muốn đưa tới hỏi Cố Dư Lâm muốn ăn không:
- Mày thích sạch sẽ, thôi để tao ăn luôn.
Dứt lời, liền đem bánh quy bỏ vào miệng, hàm hồ nói:
- Lâm ca à, phải đi thôi, sắp thi đấu rồi!
Anh cúi đầu, socola trên tay còn dấu răng của cô.
Từng lõm nhỏ đều đều xen kẽ.
Thanh socola như có lúm đồng tiền.
Anh đem phần socola còn lại bỏ vào trong miệng.
Sạch sẽ?
Cũng tùy vào người nào nha!
- Mình đi xuống trước chuẩn bị, nếu khó chịu nhớ phải nói cho mình biết.
Anh ngậm nửa thanh socola, khi nói mang chút vị sữa bò.
Giang Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn miếng giấy bọc thanh socola được ném trên bàn, đầu lưỡi đặt ở răng trên, gật đầu.
Nhớ lại ngày đó, thật sự chỉ có thể dùng hai chữ “Không may” để hình dung.
Thầy thể dục kêu mọi người chạy 800 mét, còn luyện tập nhảy xa, luyện xong một lúc lâu mới cho giải tán.
Đã qua hơn nửa tiết, Giang Tiêu Nhiên cảm thấy muốn mất cả mạng.
Cố Dư Lâm đang đánh trận bóng rổ, không ít người vây xem, Giang Tiêu Nhiên vốn cũng muốn đi xem, cô chưa từng nhìn thấy anh chơi bóng mà.
Nhưng chịu không nổi, cô nhìn anh cách xa một đoàn người, trong tiếng thét chói tai, nhìn thấy anh nhảy lên một cái, nhanh chóng ném bóng vào rổ, áo thi đấu theo động tác của anh, sau lưng tạo ra một vòng cung tuyệt đẹp.
Các nữ sinh đều mong muốn được chú ý.
Hơn phân nửa sân trường đều là đội cổ vũ của anh, Giang Tiêu Nhiên nghe được đội cổ vũ phấn khởi hét to:
- Cố Dư Lâm! Cố lên! Cố Dư Lâm! Cố lên!
Giang Tiêu Nhiên yên lặng cúi đầu thu thập tin tức từ những người xung quanh, Cố Dư Lâm đã đánh vào 5 quả.
Mọi người tiếp tục hét to.
Cuối cùng, Giang Tiêu Nhiên đã cảm nhận được nhân khí của Cố Dư Lâm ở trường học này.
Cô nhắn tin cho Cố Dư Lâm:
- Mình không chịu nổi, đi về nghỉ trước, bạn cố lên nha!
Bởi vì cuộc thi bóng rổ, không ít người đều ở sân trường, WC lầu 1 cũng xếp thành hàng dài.
Cảm giác quá khó chịu, Giang Tiêu Nhiên không chờ được, trực tiếp leo lên lầu 3.
Lầu 3 không nhiều người lắm, nhưng cũng có mấy nữ sinh xếp hàng, Giang Tiêu Nhiên từ xa nhìn thấy, cảm thấy hơi thở khó khăn, lại có cảm giác kỳ lạ khó hiểu, suy nghĩ một chút, liền đi lên một tầng nữa.
WC lầu 4 bị khóa.
Giang Tiêu Nhiên thở dài, lại lên tầng 5.
Tầng 5 hình như không có người, không có lớp học, Giang Tiêu Nhiên thấy choáng váng, không suy nghĩ nhiều, liền đi vào phòng vệ sinh.
Nghe được tiếng bước chân.
Vậy mà cũng có người đi đến WC tầng 5 sao?
Cô có chút nghi hoặc, đi vệ sinh xong, cô chuẩn bị ra rửa tay.
Cửa ngoài cùng vang lên một tiếng “Phanh”, còn kèm theo khóa cửa, cô đi vòng qua bồn rửa tay mới thấy cửa lớn đã bị khóa lại.
Cô vội vàng chạy tới đập cửa:
- Ai vậy? Trong WC có người!
Không có ai trả lời, cô tiếp tục gõ cửa:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Trong WC có người! Bên ngoài có ai không?
Trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, lời nói của Triệu Gia Ánh nhảy ra:
- Bạn nên đề phòng nữ sinh ban 10, không biết bao nhiêu người vì Cố Dư Lâm mà chuyển ban.
- Các cô ấy mà chơi xấu thì đặc biệt khủng khiếp đó!
….
Cô chưa từng bỏ ý định, hỏi lần cuối:
- Bên ngoài có ai không?
Hỏi xong liền thử vặn chốt cửa, vặn nửa ngày thì cảm giác được có chốt cửa bên ngoài, trên đó còn treo một chùm chìa khóa. Chùm chìa khóa kia còn phát ra tiếng va chạm kim loại nhỏ nhẹ theo từng động tác của cô.
Cô đang suy nghĩ biện pháp, nghe được tiếng chìa khóa rút ra, còn kèm theo tiếng đi bộ nhỏ nhẹ.
Bên ngoài có người, hơn nữa còn nghe được cô cầu cứu.
Xem ra thực sự, có người có ý nhốt cô ở đây rồi.
Đầu cô đau vô cùng, dùng ngón tay bấm vào huyệt Thái Dương, lại dùng nước lạnh rửa mặt, gắng gượng mới tỉnh lại.
Đầu đau muốn nứt ra.
Lấy điện thoại di động ra, trước mắt một màn hình chập chờn, cô nhìn nửa ngày mới thấy rõ chữ trên điện thoại.
Nhưng lại không có tín hiệu.
Hơn nữa, Cố Dư Lâm đang đánh bóng, Triệu Gia Ánh đang học, có lẽ không ai phát hiện cô mất tích nhỉ? Nếu như phát hiện, chắc đã mấy tiếng sau đó rồi?
Cô thầm than việc phát sinh ngoài ý muốn này thực sự không phải lúc, một mớ hỗn độn trong đầu, thân thể cũng không chịu nổi, giống như không còn cảm giác.
Chẳng lẽ cô phải ngất đi ở chỗ này sao?
Cô đỡ lấy một bên khung cửa, tự bóp lấy cánh tay mình để bản thân tỉnh táo lại, bên tai ong ong, bỗng xuất hiện một giọng nói. Giống như có hòn đá ném vào tâm trí đang lơ lửng của cô, dùng sức ép một chút, cả người cô chấn động.
Có người đến?!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cùng bạn cùng phòng thảo luận, chúng tôi đều nhất trí cho rằng, thời gian ám muội trước khi xác định quan hệ là một khoảng thời gian cực kỳ tốt đẹp.