Trọng Sinh Đến Nông Gia

Trọng Sinh Đến Nông Gia - Chương 29




Nhưng đương nhiên Thẩm Thiên Úc không có tiến tới hôn anh, hắn chống một tay, từ trên người Trần Hạ Sinh đi xuống. Vì hắn nghe được tiếng “rào rào” của ổ khóa cửa bằng sắt, là Vưu Kim Liên trở về.

Thẩm Thiên Úc có ý che giấu từ trong phòng lén đi ra, hướng Vưu Kim Liên nói:

“Mẹ, đã về.”

“Ân.” Vưu Kim Liên cười, đột nhiên nhìn thấy vài dấu vết lộn xộn cạnh cửa, còn có bao gạo bị Trần Hạ Sinh đá trúng ngã trái ngã phải, cô sửng sốt một chút, nhất thời hiểu rõ, “Cẩu Đản lại uống nhiều?”

“Vâng” Thẩm Thiên Úc nói, “Nhưng con nhắm lần này cũng không được……”

Biểu tình Vưu Kim Liên lại có chút khiếp sợ. Cô có thể coi như hiểu, Cẩu Đản uống nhiều không có nghĩa là anh vừa ý cô gái kia, mà là thể hiện anh thật mất hứng, trong lòng nghẹn khuất buồn bực, cho nên mới uống rượu.

Trần Hạ Sinh cùng Vưu Kim Liên tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng qua nhiều năm như vậy, đã sớm thân quen, ở trong lòng đã đem anh xem như người trong nhà, sao lại có thể ủy khuất anh.

Thẩm Thiên Úc rèn sắt khi còn nóng, nói: “Mẹ, chúng ta có thể đừng xen vào chuyện hôn nhân của anh không? Người trẻ tuổi, đều thích tự do yêu đương, ách. Để anh tự tìm người mình thích, được không?”

Vưu Kim Liên vội vàng gật đầu, lúc về phòng còn hỏi: “Đông Tuyết này có điểm nào không tốt a? Mẹ xem ảnh chụp của cô ấy, da rất trắng, người cũng thành thật, anh con thế nào lại xem không vừa mắt?”

“Anh ấy có tâm sự.” Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nói, “Chắc là đã có người mình thích.”

Vưu Kim Liên bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng hỏi Thẩm Thiên Úc: “Hoa Nha, con vẫn luôn ở cùng nó, nó thích ai, con đoán được không?”

“……Đoán không ra.”

“Ai, con xem, làm mẹ lo lắng ah.” Vưu Kim Liên trước nở nụ cười, “Thôi, chỉ cần trong lòng Cẩu Đản chắc chắn là được. Mẹ chỉ sợ nó ở lại lâu trong thành phố, cùng người ở đấy giống nhau, không thích kết hôn, không thích sinh con, làm cái gì mà độc thân quý tộc… Phi phi phi, vẫn là sớm kết hôn chút mới tốt.”

Thẩm Thiên Úc càng rối rắm, thầm nói anh hắn còn không bằng làm độc thân quý tộc đâu, được như vậy ít nhất cũng sẽ không làm người khác cảm thấy quái dị.

Nháy mắt là đến tết âm lịch.

Vưu Kim Cần cùng Trần quả phụ đều về nhà, sinh ý của hai người bọn họ dần dần phát đạt, năm nay đã hoàn vốn, tiền trong tay cũng nhiều. Giữa ngày xuân, Trần quả phụ mặc một thân áo lông đỏ tươi, có vẻ đặc biệt trẻ.

Hai vợ chồng mỗi người dắt một đứa bé, là hai đứa con trai sinh đôi của họ, hai đứa bé lớn lên đều giống Vưu Kim Cần, mày rậm mắt to, nhìn thoáng qua cũng rất giống Trần Hạ Sinh.

Trần Hạ Sinh đặc biệt có duyên với trẻ con, vừa đi ra ngoài, hai đứa bé kia liền hướng hắn giang hai tay, muốn ôm một cái. Trần Hạ Sinh mỗi tay ôm một đứa, hướng hai người, gọi ‘Ba mẹ’.

Trần quả phụ một phen ôm chặt con trai nhà mình, kích động không biết nên nói như thế nào nói, tức giận ngắt nhéo cánh tay anh, đương nhiên không hề dùng sức, chỉ nói: “Con xem con, muốn em trai không cần mẹ nữa rồi, đi ra ngoài kiếm tiền dễ lắm sao? Chịu khổ rồi đúng không? Năm nay có muốn trở về ở cùng ba mẹ không? Yên tâm, nhà mình hiện tại đã không còn lỗ vốn nữa……”

Trần Hạ Sinh biểu tình bất đắc dĩ, nói: “Không về. Một đứa con trai lớn đầu luôn rúc ở nhà coi như thế nào được?”

Trần quả phụ lại dùng sức đánh anh, làm bộ tức giận, một lát sau cô vẫn là nhịn không được nở nụ cười, từ trong ba lô cầm ra thứ gì đó, thừa dịp Trần Hạ Sinh không để ý, thả vào trong miệng túi áo khoác bằng lông của anh.

Thẩm Thiên Úc đang làm trợ thủ phụ giúp cho Vưu Kim Liên trong bếp, nghe được bên ngoài có người đến, mau rửa tay, cùng mẹ đi ra tiếp đón. Vừa thấy là cậu hai, Thẩm Thiên Úc mỉm cười, gọi cậu.

Vưu Kim Cần lại gần đưa tiền mừng tuổi cho Thẩm Thiên Úc, giọng cậu hai rất lớn, nói không ngừng, mười phần có lực, nhìn qua vẫn là thân thể khỏe mạnh của nông dân, một chút cũng chưa thay đổi.

Thẩm Thiên Úc tay còn ướt, không có cách nào đem tiền nhét vào trong túi quần bò, liền đến gần bên người Trần Hạ Sinh, nói với anh: “Anh, em bỏ tiền này ở nơi anh, được không?”

“Ân.” Trần Hạ Sinh gật gật đầu, trong tay còn ôm hai đứa bé, không cách nào giơ tay, đành nói, “Em bỏ trong túi áo anh là được.”

Tay Thẩm Thiên Úc ướt sũng, bị gió thổi qua vô cùng lạnh. Hắn sờ soạng liền đem hồng bao bỏ vào túi áo Trần Hạ Sinh. Nhưng trong túi áo khoác lông của anh đã nhét đầy thứ gì đó mà Trần quả phụ cho, trong lúc nhất thời không bỏ vào được đi.

Thẩm Thiên Úc nhíu mày, đột nhiên vỗ vỗ lưng Trần Hạ Sinh, nói: “Quay qua, em bỏ vào túi quần anh.”

Thân thể Trần Hạ Sinh cứng một chút, vừa định ngăn lại, thì thấy hai đứa sinh đôi trong lòng bắt đầu đánh nhau, đứa anh lớn hơn một chút thì kéo tóc đứa em, đứa em chọt một phát vào mắt đứa anh, hai đứa đều nhành miệng ra, dường như muốn khóc.

Trần Hạ Sinh vội vàng khuyên can, nhưng chưa kịp mở miệng, liền cảm giác bàn tay lạnh như băng của Thẩm Thiên Úc đã đụng đến túi quần anh.

Quần Trần Hạ Sinh mặc tương đối rộng, nên Thẩm Thiên Úc có thể dễ dàng đem bàn tay tiến vào, trong giây lát cảm thấy thật ấm áp, không muốn lấy tay ra. Thẩm Thiên Úc vẫn chưa thấy có vấn đề gì, xấu hổ nhất là Trần Hạ Sinh, bởi vì tư thế Thẩm Thiên Úc bỏ tay trong túi quần anh, thoạt nhìn giống như từ sau lưng ôm trọn lấy anh. (ta nói, Úc ca thật biết cách lăn qua lăn lại Sinh ca nha ^_^)

Trần Hạ Sinh chỉ vui mừng là, Thẩm Thiên Úc không có vì nguyên nhân tính hướng của anh mà tránh anh như rắn rết.

Đợi đến khi tay Thẩm Thiên Úc có lại cảm giác, liền buông Trần Hạ Sinh ra, nói với một trong hai đứa bé: “Đến, anh ôm em, một mình anh hai em ôm không hết.”

Nhóc kia cũng thực ngoan, vốn cùng em trai đánh cho muốn chết muốn sống, vừa nghe có người muốn ôm lập tức buông ra tóc em trai, ngoan ngoãn cùng Thẩm Thiên Úc đi, để anh trai nhấc lên cao.

Trong nhà không khí vô cùng hòa hợp, nhưng không kéo dài được bao lâu. Tiếng chuông điện thoại sắc nhọn cắt đứt cuộc nói chuyện của cả nhà, Thẩm Thiên Úc đứng dậy đi tiếp điện thoại.

Là bác cả của hắn, đương nhiên không phải đến chúc tết.

Thẩm Thiên Úc nghe ra giọng ông ấy, có chút mất tự nhiên hỏi:

“Bác có chuyện gì sao?”

Hai nhà họ không qua lại gì, sau khi hai nhà tách ra quan hệ càng xa cách đến cực điểm, thuộc về cái loại mà bình thường gặp mặt cũng không chào hỏi. Người một nhà có thể cư xử thành như vậy, cũng thật sự là không dễ dàng.

Trong đó từng xảy ra rất nhiều việc, ví dụ như khi Thẩm Kiện chết, bác cả hắn đặc biệt muốn tìm một nhà khác cho Vưu Kim Liên, Vưu Kim Liên hận đến mức cầm chổi đến nhà bác cả mắng, mắng ông ấy không dám đi ra ngoài; ví như bác cả hắn bản thân không cầu tiến, ham mê đánh bạc, nhà cửa phòng ở đều đem đi đánh cược; lại như khi Thẩm Thiên Úc thi đậu trung học, ngay cả những người không quen trong thôn đều có thể lấy ra một chút tiền, bày tỏ ý chúc mừng, mà bác cả này của hắn, một mao tiền cũng không cho.

Vưu Kim Liên đặc biệt ghi hận bác cả, sau khi Thẩm Thiên Úc lên trung học, cùng hắn ta cãi nhau một trận rồi trở mặt, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, người hai nhà liền hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

Bác cả bên kia điện thoại cũng thực mất hứng, dùng cái loại giọng điệu ‘Mày nợ tao tiền’ nói:

“Vưu Kim Cần đang ở chỗ mày sao?”

“……”

“Gọi hắn tiếp điện thoại!”

Thẩm Thiên Úc thật muốn trực tiếp cúp điện thoại, nhưng Vưu Kim Liên đã hỏi: “Hoa Nha, ai a?”

Thẩm Thiên Úc chỉ có thể nói: “Là bác cả. Để cậu hai tới nghe điện thoại đâu.”

Vưu Kim Cần buông nước trà, nhíu mày đi tới, hỏi: “Chuyện gì?”

Nhưng cũng không chờ nghe Thẩm Thiên Úc trả lời. Ông trực tiếp lấy qua ống nghe.

Đợi khi Vưu Kim Cần cúp điện thoại, mới nghe Vưu Kim Cần nói với Vưu Kim Liên: “Ba sinh bệnh, bây giờ đang ở bệnh viện đâu, bảo chúng ta ghé qua một chuyến.”

Vưu Kim Liên hừ một tiếng, không nói chuyện.

Vưu Kim Cần hỏi: “Chị đi không?”

“Chị dựa vào cái gì đi?” Vưu Kim Liên trừng mắt, nói, “Không đi, tuyệt đối không đi.”

Vưu Kim Cần bất đắc dĩ, chỉ phải kêu Trần quả phụ cùng đi bệnh viện, để hai đứa nhóc ở lại đây.

Chiều hôm đó hai người Vưu Kim Cần cũng không có trở về. Nghe nói ông cụ bị trúng gió, bây giờ còn đang hôn mê, chỉ lưu lại một mình bà cụ ở nhà.

Quan niệm trọng nam khinh nữ của bà cụ này hết sức lợi hại, lúc còn nhỏ không ít lần khiến Vưu Kim Liên chịu ủy khuất, sau khi lớn lên càng thiên vị con cả, lúc Thẩm Kiện chết còn nói bóng nói gió là Vưu Kim Liên khắc chết Thẩm Kiện.

Tính tình Vưu Kim Liên cũng lớn, có mấy lần đều trực tiếp làm bà cụ nghẹn lời, thật sự tức giận cực điểm nhưng ngoài ý muốn lại thông suốt, ngày bà gả đi lập tức hiểu rõ cách suy nghĩ ‘Con gái gả ra ngoài như bát nước tát đi’, bà quyết định xem mình như bát nước đã tát ra ngoài.

Nhưng ngày mừng năm mới, bác cả cùng cậu hai đều ở bệnh viện, trong nhà một người đều không có, bà cụ ngay cả miếng cơm cũng chưa được ăn. Cậu hai cũng nhìn không được, vào buổi tối gọi điện thoại cho Vưu Kim Liên, bảo bà giúp đỡ chiếu cố chút.

Vưu Kim Liên thanh âm bén nhọn: “Tôi chịu trách nhiệm sao? Chỉ nói chuyện chịu đói, tôi trước đây bị đói ít lắm sao? Lại nói chuyện lúc còn nhỏ bà ấy chê tôi là con gái, không bao giờ để tôi ăn cơm cùng bàn, tôi đã không thể ‘chiếu cố’ bà!”

Vưu Kim Cần thở dài một hơi, phi thường bất đắc dĩ: “Chị, đầu năm mới, mình không đề cập tới chuyện năm đó được không? Bà dù sao cũng là mẹ chị, chị không muốn đi, vậy để Cẩu Đản giúp đưa chén cơm qua, ân?”

Vưu Kim Liên hừ một tiếng, nửa ngày, hỏi: “Cậu tối nay không trở lại?”

“Không về được, ngày mai có thể cũng đợi ở bệnh viện.”

Vưu Kim Liên không nói, sau một lúc lâu thì cúp điện thoại, buồn bực im lặng vào bếp nấu cơm.

Vì người trong nhà không đủ, không có cách nào ăn cơm tất niên, cuối cùng chỉ nấu một nồi mì diện điều, dễ tiêu hóa.

Vưu Kim Liên bưng một nồi lớn mì diện điều, để Cẩu Đản đưa qua cho bà cụ, vì trời hơi tối, Vưu Kim Liên bảo Thẩm Thiên Úc đi cùng Trần Hạ Sinh.

Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh đi đến trước cửa nhà bác cả, phát hiện bên trong sân vô cùng bẩn. Nhà họ nuôi rất nhiều gà, trong sân đều là phân gà, mùi hôi xông trời, vậy mà cũng không dọn dẹp. Thẩm Thiên Úc vừa vào cửa liền nhịn không được nhíu mày, thật vất vả bước vào trong, trong phòng cũng tối tăm không thấy rõ.

Nhà bọn họ thế nhưng không lắp đặt đèn điện.

Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh mò mẫm đi vào trong, mơ hồ nhìn thấy một người nằm trên giường, cũng không nghe được tiếng động bên ngoài, tựa hồ ngủ.

Trần Hạ Sinh lắc lắc bà cụ, đợi bà tỉnh, bà thì thào hỏi:

“Ai a?”

“Cháu là Cẩu Đản, cùng Hoa Nha đưa cơm cho bà.”

“Nga…… Nga……”

Bà thở hổn hển thật vất vả, như cống thoát nước bị nghẽn, bà giãy giụa đứng lên, giật nhẹ, kéo Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh ngồi xuống. Mình thì cúi lưng, điểm ngọn nến.

Trần Hạ Sinh hỏi: “Ở đây vẫn không có đèn điện?”

“Có, nhưng chỉ có mình bà, bật đèn rất phí.” Bà cụ cười ha hả nói.

Trong phòng không có chút ấm áp nào, thậm chí còn hơi lạnh. Đang ở trong phòng mà bà cụ còn phải mặc áo bông, có điều xem khí sắc bà cũng rất tốt.

Bà cụ chậm rãi ăn mì. Vì không có răng, mặt bà trông có vẻ móm, thoạt nhìn nhưng lại có chút hiền lành.

“Đây là Hoa Nha nhà con hai đi.” Bà cụ nheo mắt lại, thân mật nói chuyện cùng Thẩm Thiên Úc.

Ánh sáng hơi tối, Thẩm Thiên Úc thấy không rõ biểu cảm trong mắt bà cụ, không biết bà có ý gì, chỉ có thể nói: “Đúng vậy.”

“Năm nay thi trung học ah?”

“Ân.”

Bà cụ thở dài một hơi, miệng không ngừng nhai, bà cố sức xoay người, từ dưới gầm giường lấy ra một xấp tiền, giao cho Thẩm Thiên Úc cùng Trần Hạ Sinh.

“Cầm, bà cũng không có tiền gì cả. Làm tiền mừng tuổi cho hai đứa.”

Thẩm Thiên Úc cách khá gần, nên tiền kia liền giao cho hắn. Số tiền đó tuy nhìn nhiều, nhưng đều là một cọc năm đồng, thậm chí còn có mao tệ. Không biết bị đặt ở dưới giường đã bao lâu, có loại cảm giác ẩm ướt.

Thẩm Thiên Úc lấy cũng không phải, không lấy cũng không phải, vô cùng khó xử.