Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2)

Trọng Sinh Để Yêu Lần Nữa (Quyển 2) - Chương 66: Thiêu Sống Nó Đi !




Khu ngoại ô Hải Thành ban đêm thật vắng vẻ.



Đám người bắt cóc Mạc Hân lái xe khỏi thành phố, liền gia tăng tốc độ.



Nhằm cắt đuôi xe của Tử Thiên.

A Bát vừa lái xe, vừa nhìn vào kính chiếu hậu, hắn nghiến răng thầm mắng, " thằng chó, bám theo thật dai."

Đoạn hắn ra hiệu cho tên đàn em ngồi cạnh hắn.



Tên kia hiểu ý, liền hạ kính xe xuống, chui nửa người ra ngoài, tay rõ ràng đang ôm một khẩu AK dài, thuộc loại bắn tỉa.

"Đại ca, xử nó sao?" Tên kia hỏi với vào trong.

A Bát gầm lên, "mẹ kiếp còn chờ tao nói sao? Cho nó ăn đạn đi." Dứt lời, hắn tiếp túc tăng tốc lao đi trên đường cao tốc.

Tên đàn em nghe hắn quát, sợ hãi vội vã, liền ra tay.



Hắn chĩa mũi súng về phía xe Tử Thiên ở đằng xa rồi nổ súng.

Đoàng !! Đoàng !!

Hai tiếng súng vang lên...Rõ ràng đã trúng vào xe của Tử Thiên.

"Đại ca, xong rồi." Tên kia chui người lại vào trong, cười khoái chí.

A Bát nhìn vào kính chiếu hậu, rõ ràng xe của Tử Thiên chậm lại rõ rệt, "Thằng oắt con đó trúng đạn rồi sao?"

Quả nhiên như A Bát nghĩ.



Tử Thiên bị đạn trúng ở cánh tay phải.

Tử Thiên ngồi ở ghế lái, từ khi ra khỏi thành phố, rẽ vào đoạn đường cao tốc, anh liền biết chúng sẽ ra tay mà giở trò với anh.

Nhưng anh sao có thể sợ mà lui bước, vì vợ anh đang nằm trong tay chúng.



Thật may, hai phát súng kia, do tốc độ của xe nhanh chậm, nên anh chỉ bị trúng một phát vào tay phải.

Máu tươi nhanh chóng lan ra lớp áo sơmi trắng, chiếc áo mà anh thích nhất, vì nó là món quá sinh nhật của vợ anh tặng cho anh.

Đau đớn đến nhăn mặt, máu chảy nhiều rồi nhỏ giọt dọc theo cánh tay rơi xuống thảm xe.





Đỏ một mảnh.



Sự tức giận hiện lên trong đôi mắt, anh nghiến răng bẻ lái, tiếp tục gia tốc đuổi theo, không thể mất dấu được.



"Khốn kiếp, muốn ngăn cản tao cứu vợ tao sao? Tụi rác rưởi chúng mày đừng mong như ý."

Chiếc siêu xe của anh lại một lần nữa lao vụt theo trên đường cao tốc.



Phía sau nữa là xe của Lạc Thần.



Anh phải cố hết sức mới bám theo kịp xe của Tử Thiên.



Khi khoảng cách hai xe ngang nhau, Lạc Thần hạ kính xe xuống, anh gọi to.

" Tử Thiên !! "

Tử Thiên nhìn sang, liền thấy Lạc Thần, anh hét lớn, "mau đuổi theo chiếc xe phía trước, Mạc Hân đang ở trong xe đó."

Lạc Thần nghe câu được câu không.



Lại nhìn thấy cánh tay phải của Tử Thiên đang tứa máu, kinh hãi.

"Tử Thiên, cậu bị thương ? " Lạc Thần vừa lái xe vừa hỏi.

Tử Thiên giảm tốc độ lại một chút rồi lớn giọng nói, "mặc kệ tôi, đuổi theo chiếc xe phía trước đi, vợ tôi ở trong xe đó."


Lúc này, Lạc Thần mới nghe rõ, không chút do dự, tay lái xoay một cái, tốc độ tăng lên rõ ràng.



Tử Thanh ngồi cạnh, kinh hãi,

"Lạc Thần, có chuyện gì, anh chạy nhanh như vậy, muốn bọn em chết chung sao?"

Lạc Thần vừa nhìn phía trước để lái xe, vừa nói :

"Tử Thanh, em bình tĩnh đi nghe anh nói, Mạc Hân bị bắt đi rồi.



Còn anh trai em nữa, Cậu ấy trúng đạn, nói anh đuổi theo chiếc xe phía trước."

Lạc Thần nói xong, anh đạp chân ga, phóng xe đuổi theo chiếc xe 16 chỗ chỉ còn là chấm nhỏ xíu, rồi biến mất trong đêm tối.

Xe của Tử Thiên lại vượt mặt xe Lạc Thần, tốc độ còn hơn cả ban nãy.

Ba người, Triển Hà, Lâm An và Tử Thanh mới hiểu ra, vì sao Tử Thiên lại lái với vận tốc kinh hồn đến thế, thì ra là đuổi theo chiếc xe 16 chỗ kia.



Nhưng chiếc xe kia đâu rồi....?

Lạc Thần thầm mắng, "khốn kiếp, mất dấu rồi."

....

Còn đám người A Bát, sau khi cắt đuôi của Tử Thiên, bọn chúng vẫn không dám khinh xuất, hắn lái xe thật nhanh, chỉ sợ lại không hoàn thành nhiệm vụ, thì tiền không đến tay, còn mất luôn cả mạng.

Rất nhanh, bọn chúng đã đến điểm hẹn.



Cẩn thận nhìn trước sau, xác định thấy không ai đuổi theo.



Nhanh chóng, cả đám ôm Mạc Hân khỏi xe đi đến con hẻm, rồi thẳng vào căn nhà bỏ hoang.



Nơi này cách khá xa thành phố.

Quả nhiên là Âu Dương Bửu, ông ta đã chờ đám A Bát hơn nửa tiếng.



Ngồi trên chiếc ghế mà vệ sĩ đã chuẩn bị, ông ta hỏi A Bát, vẻ mặt đầy hung ác.

Người đâu?

Lão Âu, tôi mang người đến cho ông rồi, tiền đâu, giao ra.





A Bát vừa chỉ tay vào cái bao to đùng trùn Hách Liên Mạc Hân, vừa hùng hổ nói.

Âu Dương Bửu cười lạnh.



"Bát ca, cậu không phải hiểu sai ý tôi rồi chứ? Cho đến khi xong việc thì tôi mới đưa tiền cho cậu."

A Bát quắc mắt nhìn ông ta, hắn gằn lên, "Lão già, ông muốn thế nào?"

Âu Dương Bửu một chút cũng không sợ hãi A Bát.



Ông ta nhếch môi cười khẩy, rồi nói.

"Còn thế nào, nếu cậu chưa làm xong việc như ý tôi, thì cậu ngay cả một tệ cũng không nhận được đâu."

A Bát siết chặt nắm tay, hắn rõ ràng đang rất tức giận.



Nhưng vì tiền, nên hắn nhịn.



Hắn nói.

"Được, Lão Âu, ông định làm gì tiếp theo."

"Ra lệnh cho đàn em của cậu, mang cô ta vào căn nhà kia, nhốt cô ta vào đó.




Rồi xăng hết ngôi nhà đó cho tôi."

Âu Dương Bửu vừa ra lệnh vừa chỉ tay về phía để hơn 10 can xăng lớn được người của ông ta mang tới.

A Bát nhìn hơn 10 can xăng kia, hắn không khỏi kinh hãi.



Nhìn Âu Dương Bửu, hắn do dự hỏi.

"Lão Âu, ông lại muốn phóng hỏa giết người?"

" Nhiều lời, mau làm đi, xong rồi liền cầm tiền và biến đi cho tôi." Âu Dương Bửu lạnh giọng quát.

A Bát nhìn vẻ mặt của Âu Dương Bửu không một chút nao núng kia, dường như giết người đối với ông ta chính là chuyện bình thường, thì hắn chợt thấy sợ lão già này...

Hơn mười năm trước, ông ta đã xuống tay với chính bạn thân Tiết Hải của mình, một lần giết hết nhà Tiết Gia.




A Bát không phải người ra tay, nhưng hắn lại là người chứng kiến.

Đã hơn mười năm rồi, hôm nay ông ta vậy mà lại sai hắn làm lại phi vụ phóng hỏa một lần nữa, mà nạn nhân lại là một cô gái, không những vậy, cô ta còn là thai phụ.



Lão già này, không phải người.



Ông ta có lẽ là quỷ đội lốt người cũng nên.



Nghĩ như thế, hắn liền không khỏi run rẩy, nhưng là hắn buộc phải làm, vì bản thân là sát thủ giang hồ, mà sát thủ thì không có lương tâm.



Làm xong, thì nhận tiền, chỉ vậy thôi.

A Bát ra lệnh cho đàn em của hắn mang Hách Liên Mạc Hân vào căn nhà bỏ hoang kia, đoạn lại nói mấy tên còn lại rưới xăng từ bên trong ra bên ngoài.



Không xót một chỗ nào.



Rất nhanh thì đã xong.

Đám A Bát làm xong, hắn cùng đồng bọn đứng trước mặt Âu Dương Bửu.



Hắn lạnh lẽo nói.

"Lão già, tiền đâu?"

Âu Dương Bửu liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ của ông ta, người đàn ông kia lập tức lôi ra tờ chi phiếu Năm trăm vạn tệ, đưa cho A Bát.

"Đưa người của cậu biến khỏi đây đi.



Tốt nhất, đừng để cớm bắt được, bằng không thần thánh cũng không cứu được các người đâu." Âu Dương Bửu nhắc nhở.

Đám A Bát vừa rời đi, thì Âu Dương Bửu cũng lên xe của ông ta.



Ông ta ra lệnh cho bốn tên vệ sĩ khác.

"Bốn đứa tụi mày ở lại canh chừng, đợi cho thằng nhãi Họ Lục kia vào đó thì...."

Âu Dương Bửu ng ta cười lạnh nhấn mạnh chữ cuối cùng...:thiêu sống nó đi."

"Còn nữa, nếu nó mang theo người, thì xử lí hết bọ chúng, sau đó nem xác vào đó mà thiêu chung luôn, để chúng tha hồ mà làm bạn với nhau."

Dứt lời, liền lệnh cho tài xế lái xe rời đi.



Trước khi đi, còn để lại một giọng cười sảng khoái, vô cùng hả hê.

Hahahaha...ông ta cười lớn, tiếng cười vang lên trong tĩnh lặng của đêm tối, quỷ dị đến sởn cả gai ốc....